"Xin lỗi anh, Chad, là tôi đã làm hại anh." Edgar nói bằng giọng cay đắng và tự trách.
"Cậu không cần phải nói nữa, việc cậu làm là đúng, dù cho chúng ta chết vẫn không có gì để hối hận cả." Chad trả lời, khuôn mặt bình thản.
Nghĩ lại thì nếu như thời gian có trở về mấy phút trước, có lẽ Chad vẫn sẽ làm như vậy. Sự vô lực khi đứng nhìn một đứa bé gái bảy tám tuổi bị mấy người xấu ăn hiếp, Chad chần chừ, tự hỏi lòng mình có nên ra tay giúp đỡ cô bé hay không.
Và rồi, một bóng đen vụt qua ánh mắt của Chad, đó là người bạn vào sinh ra tử với hắn, Edgar với một khuôn mặt bình tĩnh, y như Edgar chưa bao giờ chần chờ gì cả. Đúng thế, Edgar vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu liền xông lên mà không cần suy nghĩ.
Bởi vì cơ bản, Edgar biết việc làm của cậu là đúng! Mà việc đúng thì chần chừ làm gì cơ chứ?
Chad hổ thẹn vì bản thân đã không quyết đoán, và cảm ơn Edgar chỉ cho hắn thấy thế nào là lựa chọn mà hắn nên làm.
“Cảm ơn cậu, Edgar.” Chad nói thầm, trước khi chết, Chad tỉnh lại con người khi xưa, nếu có cơ hội làm lại, hắn sẽ chọn giống Edgar, dù cho kết quả là rơi vào địa ngục vô tận.
“Thằng chó má này, mày dám đánh tao à? Mày có biết tao là ai không?” Otis với khuôn mặt giận dữ, ánh mắt hận thù nhìn thẳng vào Chad.
Vừa nói, Otis vừa dùng tay đấm tới Chad, tiếng gầm gừ phát ra từ miệng của Otis như thể đang che lại cảm giác đau đớn truyền tới từ cái chân bị thương.
Otis có cảnh giới ngang bằng với Chad, nhưng Otis nhận được tài nguyên để tu luyện nhiều hơn Chad, kinh nghiệm chiến đấu cũng như sự ngưng thực tu vi thua xa Chad, vì vậy, Chad có thể dễ dàng đánh ngã Otis.
Chad lạnh lùng, không hề kêu lên một tiếng nào, mười tên Hộ Vệ không thèm để ý đến Otis, bọn họ biết Otis có lai lịch ra sao, nên họ mặc kệ Otis phát tiết cơn giận, trong mắt của họ Chad và Edgar đã là người chết, mà dùng người chết để xả giận thì không có gì là quá đáng cả.
Bành! Bành! Otis đấm mấy phát rồi mới dừng tay, khuôn mặt mệt mỏi, thở hồng hộc rồi lùi về đứng sau Hộ Vệ.
Zynei gật đầu, tất nhiên hắn vui vẻ khi Chad bị Otis tra tấn, hành hạ dã man, kết cục của những kẻ dám chống lại hắn đều phải nhận được sự trừng phạt thật tàn bạo.
“Là thời điểm nên thi hành án.” Zynei nhàn nhạt nói, cây kiếm giơ lên cao như thể hiện ý chí, luật lệ của khu chợ này.
Nhìn đến hành động của Zynei, các cư dân ở xa không đành lòng, một số người che mặt, có vài ba người ngoại lệ, họ cười lạnh trên nỗi đau của người khác, khuôn mặt chăm chú không muốn bỏ qua một khắc nào.
“Dừng…lại…”
Tại thời điểm thanh kiếm vừa vung xuống, một âm thanh yếu ớt, nhưng lại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng chết chóc, âm thanh nặng nề, nhỏ bé lại kiên cường lạ thường.
Zynei nhíu mày, hắn dừng lại động tác rồi nhìn qua hướng kia, hắn thấy được cô bé bán áo da đang bò đến đây, ngón tay cắm sâu vào mặt đất, vết thương cũ bị rách ra, mười đầu ngón tay chảy ra đầy máu tươi, cô bé kiên định dùng đôi tay máu lết tới gần.
Uy áp của mười một cường giả Nhị Dương sơ kỳ, trung kỳ làm cô bé không thể đứng thẳng được. Thân thể của cô bé tạo thành một con đường máu in sâu vào mặt đất.
Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn Zynei và chín người Hộ Vệ:
“Tôi..không…muốn…linh…thạch…nữa…hãy…tha..cho…hai…người…đó.”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, một số người không nhịn được rơi nước mắt, đây chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, tại sao cô lại có trái tim cứng rắn đến như thế? Chịu tổn thương về thể xác và cả tinh thần, cô bé bò đến chỉ vì cầu xin cho Chad và Edgar một con đường sống.
Lúc cô bé tuyệt vọng nhất, Edgar xuất hiện và cứu cô khỏi bàn tay của ác ma, nhưng người ân nhân kia vì cô phải chịu nhiều đau đớn và sẽ chết đi. Làm sao cô có thể đành lòng đứng nhìn được? Dù biết hành động của mình có chút ngây thơ và không có một hi vọng nào, cô bé vẫn làm.
Edgar ngây dại nhìn cô bé, tại sao đứa nhóc đó lại đến đây? Đáng lý ra bọn Hộ Vệ sẽ không chấp nhặt với cô bé đó nữa làm gì, chỉ cần cô bé ngồi yên một chỗ là tai qua nạn khỏi.
Chad cắn chặt hàm răng, cơ thể không còn một chút sức lực nào, cái thân thể cường tráng, to con vạm vỡ như mãnh hổ mà hắn tự hào, nay lại trở thành một vật nặng nề mà hắn không thể nào nhấc lên nổi. Có gì để tự hào nữa cơ chứ? Có một cơ thể to lớn để làm gì? Khi mà ngay cả nhìn thấy một đứa trẻ khốn khổ mà hắn còn chẳng hề tiến tới giúp đỡ.
Nay, cô bé đó lại khẩn cầu trong vô vọng vì chỉ muốn cứu lấy hắn. Chad cảm thấy được, hắn sống một đời này quá uổng phí, bây giờ, hắn chỉ có một ý nghĩ, dùng tất cả những gì hắn còn sót lại để bảo vệ cô bé, chuộc lại lỗi lầm với cô.
“Cái gì? Mày dám cầu xin cho bọn chúng?” Zynei nhìn xuống bé gái nhỏ tuổi, thân thể đầy máu, một tay yếu ớt cầm lấy túi linh thạch giơ lên cao.
Zynei càng ngày càng cảm thấy giận dữ, một đứa nhóc lại nhiều lần chống đối với hắn, là đang khinh thường Zynei này sao? Phải trừng trị nó một cách tàn nhẫn nhất!
“Mày là cái thá gì?!” Zynei đột ngột gầm lên một tiếng rồi đá một chân bằng tất cả sức mạnh thẳng đến cô bé.
Một số cư dân yếu tim vội vàng che lại hai mắt, các Hộ Vệ ở cạnh thờ ơ không thèm đếm xỉa.
“Ai!”
Ngay tại thời khắc này, một tiếng thở dài vang lên, tiếng thở dài nặng nề cùng thất vọng, có lẽ thất vọng vì Hộ Vệ có nhiệm vụ bảo vệ Thập Linh Hỏa thành lại làm ra những chuyện mất nhân tính, cũng có thể tiếng thở dài vì sự thờ ơ của các cư dân ở đây.
Tiếng thở dài có một thứ cảm xúc mất mác mà bi thương. Mọi người ở khu chợ nghe được thanh âm, tâm thần họ liền run lên, tiếng thở dài như vang vọng vào trái tim của họ, khi mọi người tỉnh hồn lại, họ muốn tìm kiếm ai đã phát ra tiếng thở dài này, nhưng lại không kiếm thấy.
“Chuyện gì thế này!!”
Zynei hoảng hốt kêu lên, hấp dẫn mọi người chú ý, gần trăm đôi mắt đổ dồn vào Zynei, đáng lẽ ra hắn phải đá bay cô bé rồi, nhưng lúc này, một cảnh tượng khiến mọi người giật mình đã xảy ra.
Zynei với một chân giơ lên, định đá tới cô bé, nhưng động tác của hắn đang đứng lại giữa không trung, như cả thân thể của Zynei bị định trụ, không thể động đậy một chút nào.
“Mở!!” Zynei gầm lên một tiếng, linh lực ở trong cơ thể dũng động, muốn phá tan lực lượng đã cầm cố hắn, nhưng tất cả chỉ là vô ích, Zynei cố gắng cách mấy, hắn vẫn không thể phá vỡ được.
“Chuyện gì thế Zynei?” Một tên Hộ Vệ kinh ngạc hỏi.
Zynei không có tâm trạng để trả lời, đầu hắn đổ mồ hôi hột, khuôn mặt kinh hoàng, hai mắt đỏ ngầu, tia máu vằn vện, hắn cảm thấy được khủng bố, tâm linh hắn run rẩy, bởi vì Zynei biết rằng, bây giờ cả cơ thể hắn rơi vào hầm băng, sinh mạng không phải thuộc về hắn nữa.
Thấy biểu hiện của Zynei, mấy tên Hộ Vệ liền hiểu, sau đó bọn họ vội vàng chạy đến, đặt một tay lên thân thể Zynei rồi dùng linh lực trợ giúp Zynei.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ đều đứng yên, nhưng đôi mắt họ lại chuyển động?” Các cư dân khác ngạc nhiên.
Bốn tên Hộ Vệ định giúp đỡ Zynei, nào ngờ khi bọn họ vừa đặt tay lên thân thể Zynei, cơ thể bọn họ cũng bị cầm cố, không thể động đậy, ngay cả sử dụng linh lực còn không được.
“Tại sao lại như vậy? Là ai, mau ra đây!!” Zynei gầm lên, hắn vẫn có thể nói được, linh lực vận chuyển bình thường nhưng lại không có cách nào để thoát khỏi.
Mà bốn tên hộ vệ thì như tượng đất, ánh mắt đảo qua đảo lại, ẩn chứa sự kinh hoảng tột cùng. Cơ thể của bọn họ, bây giờ lại không phải của bọn họ nữa rồi, cái cảm giác này quá khủng khiếp, họ muốn chạy khỏi đây ngay lập tức.
Năm tên hộ khác biết được có chuyện quỷ quái xảy ra, bọn họ liền cẩn thận nhìn xung quanh, Chad và Edgar bị thương nặng, cô bé thì ngơ ngác vì không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Mọi người cẩn thận, không nên chạm vào Zynei nữa.” Một tên Hộ Vệ trầm giọng nói rồi quan sát xung quanh.
“Được.” Bốn tên kia gật đầu nói.
Otis thấy Zynei và bốn người bị đứng yên một chỗ, hắn vội vàng lùi về sau, khuôn mặt đề phòng nhìn bốn phía.
Chad và Edgar đồng thời thở dài một hơi vì cô bé không phải chịu thương tổn gì, nếu không lòng họ không yên ổn, dù có sống được thì tâm đã mất. Bầu không khí càng lúc càng quỷ dị, mọi người tập trung cao độ quan sát Zynei, muốn tìm ra nguyên nhân, mà Zynei cuồng bạo, dùng linh lực mưu toan phá tan lực lượng cầm cố hắn, mà cưỡng ép sử dụng linh lực mạnh, khiến cơ thể hắn rạn nứt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ướt hết cả bộ giáp.
Cọc—cọc---cọc! Tiếng bước chân phát ra từ một đôi giày phá vỡ sự yên lặng, mọi người đều tập trung vào tiếng bước chân đó.
Đám người ở một hướng đột ngột tách ra làm hai, nhường đường cho tiếng bước chân như đang dẫm lên lòng họ. Đó là một người thanh niên có mái tóc ngắn màu đen tuyền, khuôn mặt bình thường, ngũ quan không có gì xuất chúng và cũng chẳng có dị tật gì, người thanh niên mặc một bộ quần áo hiện đại gọn gàng, không phải là vật gì quý giá.
Đám người dõi theo từng bước chân của người thanh niên, ngay cả Zynei và bọn Hộ Vệ đều phải nhìn lại.
Người thanh niên bình thường, khuôn mặt lạnh lùng đi đến trước mặt Zynei và chín tên Hộ Vệ, các cư dân ở gần nín thở nhìn coi dị biến, bọn họ muốn biết người thanh niên này là ai và muốn làm gì, liệu hắn có phải là người đã ngăn cản Zynei đá cô bé hay không?
Đâu đó, một hi vọng nhỏ nhoi vừa được thắp lên, họ cầu nguyện rằng người thanh niên này sẽ ra tay giúp cô bé, khi đó, họ sẽ an lòng, họ sẽ không còn cảm thấy ray rứt vì không thể giúp cô bé. Một cảm xúc trái ngược, khó hiểu của con người, họ muốn cô bé thoát khỏi, nhưng lại không dám đứng ra cứu giúp, đặt hết tất cả lên vai kẻ khác, một kẻ làm thế họ.
Nếu kẻ đó thành công, họ sẽ được giải thoát, nếu kẻ đó thất bại, họ sẽ chỉ tự đưa ra một lý do khiến mình nằm ở vòng ngoài, một lý do làm dịu trái tim họ. Đơn giản thôi, con người có thể có nhiều sự lựa chọn, nhưng bất cứ sự lựa chọn nào cũng chỉ vì một mục đích rằng--
Họ lựa chọn vì để thỏa mãn bản thân họ mà thôi!
“Xin lỗi.”
Người thanh niên nói khi nhìn cô bé bằng ánh mắt xấu hổ và thương yêu, cùng với kính trọng, sau đó thanh niên lại nhìn Chad và Edgar rồi gật đầu, tay của hắn vung lên không trung, tạo thành ba luồng ánh sáng bay vào cơ thể của cô bé và Chad, Edgar. Cơ thể họ được chữa trị bởi luồng ánh sáng nhu hòa ấm áp, khiến họ chỉ muốn trầm mê.
“Ngươi là ai?” Zynei thấy thế, hắn liền biết người thanh niên này đã xuất thủ ngăn chặn hắn, thế là hắn quát lên, khuôn mặt dữ tợn.
Người thanh niên rốt cuộc để ý đến Zynei, với một ánh nhìn, Zynei tưởng chừng như đã tắt thở, ánh nhìn kia quá khủng khiếp, lạnh nhạt, nhưng sự lạnh nhạt kia được chuyển hóa từ sự tức giận tận cùng.