Thanh Vũ mở rộng đôi mắt, chưa hề nhắm chặt lại để có thể tận mắt nhìn thấy Venger Zynei chết, nếu không hắn sẽ không an lòng, nhìn một chút, đột nhiên, một thân ảnh xé tan đám bụi mù, xuyên thủng màn sáng chói mắt đâm thẳng đến Thanh Vũ như một tia chớp, lóe lên một cái, thân ảnh kia đã đến gần Thanh Vũ.
“Không ổn.” Nội tâm Thanh Vũ cảm thấy nguy hiểm, hắn liền sử dụng linh lực phòng hộ rồi triệu hồi Thánh Thuẫn chặn trước mặt Thanh Vũ.
Ầm!!
Thánh Thuẫn trúng phải đò tấn công mạnh, nó bị đẩy lùi rồi đập vào ngực của Thanh Vũ, làm Thanh Vũ bay ngược ra, máu tươi tràn khóe miệng.
“Venger chưa chết.” Thanh Vũ khẳng định, đó chính là Zynei.
Thân ảnh kia không thể phi hành, cho nên sau khi tấn công Thanh Vũ, Zynei liền rơi tự do, thần thức Thanh Vũ nhìn thấy một cách chính xác, bây giờ Zynei đã thê thảm và tàn tạ không chịu nổi, kỹ năng từ Thánh Thuẫn được tiếp sức bởi Thanh Vũ, và hàng tá linh lực từ Thánh Hoàn, nhưng Zynei vẫn sống, vết thương đang khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“Giáo Hoàng đại nhân.” Ngạc Thiên Quang kêu lên một tiếng kinh ngạc, tại sao Giáo Hoàng lại bị Venger đánh trọng thương được chứ? Không phải Giáo Hoàng có thể giết sạch lũ nhện mà không mất đi một sợi lông nào sao?
Ngạc Thiên Quang vừa chạy đến gần Thanh Vũ, ánh mắt toan tính khác thường, nhưng rất nhanh hắn đã đè xuống dục vọng, bỏ qua cơ hội tốt để tấn công Thanh Vũ rồi giải thoát khỏi Giấy Khế Ước, hắn biết Giáo Đình có thể giúp hắn tiến hóa mạnh hơn, mà lại, Ngạc Thiên Quang đọc một số thông tin, hiểu rõ con người thường có bí mật, chỉ khi nào đến thời khắc quyết định mới sử dụng, có lẽ Giáo Hoàng cũng có một bí mật như thế.
Thanh Vũ lấy ra một viên Liệu Thương Đan rồi bỏ vào miệng, cấp bậc Nhị Tinh, có thể chữa trị thương thế cảnh giới Tam Dương kỳ, khi đan dược bị nuốt chửng, linh lực Thanh Vũ liền dũng động bắt đầu luyện hóa Liệu Thương Đan, một cỗ dược lực giống như dòng nước ấm chạy dọc cơ thể hắn, vết thương dừng chảy máu, và có dấu hiệu khôi phục.
Chưa dừng lại ở đó, Thanh Vũ lấy ra một viên linh thạch khác thường, vì linh thạch hạ phẩm chi nhỏ bằng đầu ngón út, còn linh thạch ở trên tay Thanh Vũ lại bằng to bằng đầu ngón tay cái, sắc màu tinh thuần hơn nhiều linh thạch hạ phẩm.
Không cần thiết phải nghi ngờ làm gì, đây chính là linh thạch trung phẩm, một viên bằng với mười ngàn linh thạch hạ phẩm, độ tinh thuần, số lượng linh lực ở trong nó đều cao linh thạch hạ phẩm.
“Linh lực mình còn rất ít, phải nhanh hồi phục trở lại.” Thanh Vũ nói xong, linh lực của hắn bao trùm lấy linh thạch trung phẩm rồi bắt đầu hút linh khí ở trong đó vào cơ thể, bổ sung linh lực, nhờ vào Quang Minh Thánh Điển và cơ thể mạnh mẽ vì Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, Thanh Vũ có thể hấp thụ một cách dễ dàng, giây lát sau, linh thạch trung phẩm biến thành phấn vụn rồi bị gió cuốn đi mất.
“Nếu không phải có Thánh Thuẫn triệt tiêu phần lớn lực lượng của Zynei thì mình có lẽ đã chết rồi.” Thanh Vũ âm thầm nói, Thánh Thuẫn có khả năng vô hiệu hóa bốn mươi phần trăm công kích và chuyển hóa lực công kích đó thành linh lực để cho Thanh Vũ sử dụng, vì vậy Thanh Vũ khôi phục được khoảng bảy mươi phần trăm linh lực.
“Venger có gì đó khác so với trước?” Thanh Vũ nhìn Zynei, lúc này Zynei đang đứng ở đằng xa, ánh mắt lập lòe nhìn Thanh Vũ, các vết thương trên cơ thể hắn đang chảy máu, chốc lát, chúng đã khép lại, Thanh Vũ nhìn thấy được luồng sương mù màu đen bao bọc toàn thân Zynei từ đầu đến giờ đang tan biến, giống như luồng sương mù kia đang chữa trị cho Zynei, bây giờ chỉ có thể gọi là một làn khói nhỏ màu đen.
“Không có chuyện một sinh vật có thể chiến đấu không ngừng nghỉ được, tất nhiên nó đã tiêu hao nhiều thể lực trong trận chiến này, chỉ một chút nữa thôi là nó sẽ kiệt sức, và mình có thể giết chết nó.” Thanh Vũ lẩm bẩm.
“Tiểu Ngạc, hãy tiếp tục tấn công nó, nó không chịu đựng được lâu nữa đâu.” Thanh Vũ nói với Ngạc Thiên Quang đang chạy đến chỗ này.
“Vẫn còn muốn đánh?” Ngạc Thiên Quang thấp giọng nói.
“Được rồi, ai biểu số của mình khổ đâu.”
“Hừ hừ, lần này bổn đại sấu phải lột da nó.” Ngạc Thiên Quang hống một tiếng, hơi nước cấp tốc ngưng tụ thành một quả cầu nước lớn rồi vụt đi đâm tới Zynei.
Ầm! Quả cầu nước đâm xuống, không khác gì một quả đạn pháo, Zynei nhảy về phía sau để tránh né, Ngạc Thiên Quang liền nhào tới, đánh đập túi bụi với Zynei.
“Giáo Hoàng.” Mặc Hàn bay đến gần Thanh Vũ rồi nói.
“Mặc lão hãy cùng Ngạc Thiên Quang ngăn cản con Venger đó, ta sẽ kết liễu nó.” Thanh Vũ quay qua nhìn Mặc Hàn rồi nói.
“Vâng, tôi sẽ làm hết sức mình.” Mặc Hàn nghiêm túc gật đầu, xem ra con Venger rất mạnh, Ngạc Thiên Quang căn bản không có khả năng chiến thắng nó, nên Mặc Hàn chưa chắc có thể đánh lại con Venger kia.
Phốc phốc phốc!
Ngạc Thiên Quang dùng năng lực tiến hóa hệ thủy tạo ra những viên nước nhỏ bắn ra, mỗi một viên nước đều vụt đi với tốc độ cực nhanh, dù cho chỉ nhỏ bằng quả đào nhưng mỗi viên nước đều ẩn chứa một sức mạnh có thể giết chết tu sĩ Nhị Dương đỉnh phong.
Zynei làm sao có thể né tránh hàng trăm viên thủy đạn đó? Chúng như một cơn mưa rào lướt qua, thân thể Zynei trúng vài chục viên, nên toàn thân hắn loang lổ vì bị xuyên thủng, máu tươi tràn ra, trông cực đáng thê thảm, nhưng sương mù ở xung quanh hắn lại chuyển động, vết thương lành lại trong chớp mắt.
“Giáo Hoàng, sao đánh nó hoài mà nó không chết vậy? Tên này là cao su hay sao?” Ngạc Thiên Quang nói với giọng tức giận và không còn sức lực gì, đối mặt với một đối thủ như Zynei, Ngạc Thiên Quang mới hiểu cái gì gọi là bất lực, cái gì gọi là trâu bò không đối thủ.
“Hừ hừ! Nếu mà mình đột phá Tứ Dương sơ kỳ, tất nhiên nó sẽ bị mình đánh quỳ.” Ngạc Thiên Quang thầm nghĩ trong lòng, để tiếp thêm một chút niềm tin cho con tim nhỏ bé như một căn phòng.
“Mặc lão sẽ đến hỗ trợ ngươi, hãy tiếp tục tấn công nó và tạo điều kiện cho ta tấn công.” Thanh Vũ trả lời Ngạc Thiên Quang, ba món Giáo Hoàng sáo trang lơ lửng ở gần Thanh Vũ, ánh mắt chăm chú nhìn Zynei.
“Sức mạnh đáng sợ này, một Venger có cảnh giới Tứ Dương sơ kỳ, quá bất ngờ rồi, phải tiêu diệt nó mới được, nếu không nó sẽ tàn sát không biết bao nhiêu nhân loại nữa.” Mặc Hàn chấn kinh, đôi mắt hiện lên sát khí, một thanh kiếm pháp bảo nơi tay, linh lực sôi trào truyền vào thanh kiếm làm cho nó phát ra ánh sáng màu lam trầm lặng như biển cả.
“Đại Hải Kiếm Quyết!” Mặc Hàn quát khẽ trong khi chém ra một kiếm, hàng ngàn tia kiếm khí xuất hiện gào thét cắt tới Zynei, luồng kiếm khí rất sắc bén, có thể cắt ra phòng ngự của cường giả Tư Dương sơ kỳ.
Vù vù vù!!
Âm thanh dồn dập, Zynei quay đầu liếc nhìn Mặc Hàn, cảm nhận được một luồng lực lượng có thể gây nguy hiểm cho hắn, thế là hắn tung người nhảy về phía sau để né tránh, nào ngờ, hàng ngàn tia kiếm khí không ập vào mặt đất, mà lại chuyển hướng như có linh tính, vụt tới Zynei đang ở trên không trung.
“GÀO!” Zynei gầm lên, đối mặt với sức mạnh Đại Hải Kiếm Quyết, một bản công pháp hệ thủy, tất nhiên uy lực mạnh mẽ đến mức độ Zynei phải dùng đám khói mù bổ sung cho cơ thể, khiến hắn có thể bộc phát ra thực lực mạnh hơn bây giờ.
Ầm! Ầm! Ầm! Quyền ảnh như mưa, quyền kia có thể đánh nát một tòa núi nhỏ, nay Zynei lại dùng nó để chống cự lại Đại Hải Kiếm Quyết, đầu nắm đấm va chạm trực tiếp vào kiếm khí, cả hai luồng sức mạnh đối kháng với nhau, tạo ra một cơn cuồng phong quét ra xung quanh, lật lên cả một tầng đất đá.
“Hải Lãng Kiếm.” Mặc Hàn thấy đòn tấn công của hắn gần như đã bị Zynei chặn lại hết, mà Zynei vẫn không bị thương gì, hắn kinh ngạc, rồi sử dụng thanh kiếm trên tay chém ra một lần, lại một lần, từng lớp kiếm khí như sóng biển, mang theo sức mạnh vĩ đại của đại dương bao la giết tới.
Lần nữa, Zynei rơi vào tình trạng không điểm tựa, nhưng lần này đã khác hẳn, hắn học được và tích lũy kinh nghiệm khi chiến đấu với Thanh Vũ, hắn hoàn toàn bất lợi khi chiến đấu trên không trung, nếu là một Venger bình thường, hắn chỉ có thể nhận mệnh.
Tổng hợp lại các kinh nghiệm từ trước, Zynei biết cách để thoát khỏi tình trạng trên, vài chục cơn sóng kiếm khí vỗ tới, Zynei gầm gừ rồi đá ra một cước, trúng vào làn sóng đầu tiên.
Oanh!
Cơ thể Zynei bỗng nhiên gia tốc, bay về một hướng tránh ra khỏi đường đi của kiếm khí, vì hắn đã mượn lực từ cơn sóng bằng một cước kia, cho phép Zynei có thể né tránh kiếm khí và rơi xuống mặt đất.
“Cái gì thế?” Mặc Hàn ngạc nhiên, hắn cố ý làm giống Thanh Vũ, đánh cho Zynei không thể chạm chân vào đất, chưa ngờ tới Zynei nghĩ ra phương pháp phá cục, nhưng một Venger làm sao có đủ trí tuệ để làm việc đó chứ?”
“Venger này không đơn giản, chắc chắn phải chém giết nó.” Mặc Hàn nghiêm túc nói.
“Chết đi.” Ngạc Thiên Quang kêu gào, một móng vuốt to hơn tòa nhà ba tầng oanh sát xuống.
Zynei không sợ hãi, hắn đấm ra một quyền thẳng đến móng vuốt.
“AA!” Ngạc Thiên Quang kêu thảm, cơ thể khổng lồ lăn vài vòng mới dừng lại, ánh mắt của Ngạc Thiên Quang ngây dại.
“Sức mạnh của nó lại tăng lên?”
Mượn đám khói mù ngăn cản tầm nhìn, bỗng nhiên Zynei quay đầu, dậm chân xuống đất rồi phóng lên cao như một quả lên lửa, mà phương hướng đó ngược với Thập Linh Hỏa thành.
“Nó muốn chạy trốn?” Mặc Hàn bất ngờ nói, hắn đuổi theo ngay lập tức.
“Điểm Mặt Hồ.”
Mặc Hàn giơ lên một ngón tay tỏa sáng và chứa một cỗ lực lượng kỳ dị, nhu hòa như nước, trầm tĩnh, lặng yên như đáy biển ẩn núp đầy sát cơ.
Một ngón tay nhấn tới Zynei, vùng không gian xung quanh Zynei trở thành vũng bùn lầy ngăn chặn, tốc độ giảm đi rõ rệt, hắn còn cảm nhận được vùng không gian này y như một cái hồ yên tĩnh, mà ngón tay của Mặc Hàn chính là thứ đã phá vỡ sự yên lặng đó.
Từng khí tức hủy diệt, muốn xóa bỏ Zynei xuất hiện ở bốn phương tám hướng, hắn chẳng thể nào có thể chạy khỏi đây được, chỉ có thể chính diện chống lại.
Zynei xoay người rồi khom xuống, để lộ ra bốn cây xương trắng phiếu dài nhọn và hơi cong xuống, bốn cây xương tỏa ra từng tia khí tức băng giá như kim loại sáng bóng, đám khói mù bám trên Zynei đột ngột chuyển động, chúng xâm nhập vào bốn cây xương trắng, tựa hồ đang thực hiện một quá trình chuyển hóa gì đó.
Đằng trước bốn cây xương trắng, từng tia ánh sáng mặt trời cuối cùng tụ họp lại với nhau, tạo thành một viên cầu tỏa sáng, chúng như bị một bàn tay bóp lấy, không thể chuyển động, mà bốn cây xương trắng tỏa ra một cỗ lực lượng màu đen rồi hòa tan vào viên cầu, khiến viên cầu biến thành một màu đen tuyền, khí tức như thâm uyên của ác ma.
Viên cầu vụt tới mặt hồ, chỉ trong nháy mắt, hai sức mạnh chạm trán với nhau, bộc phát ra một cỗ khí tức khủng bố, vùng không gian xung quanh Zynei mất đi ánh sáng, chỉ còn lại màu đen âm u, mà sóng khí lan ra xung quanh, mấy chục cây cổ thụ gần đó vừa bị luồng sóng khí màu đen chạm vào liền biến thành bụi phấn.