“Ý cậu, Naela đó là một trong hai đứa trẻ mà Nathan thường hay quan tâm?” Richard lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, Naela bị Venger tấn công, mắt thấy sẽ chết dưới tay Venger, nào ngờ Nathan lại cứu được Naela mặc dù Nathan đang bị thương nặng, đổi lại Nathan cũng vì đó mà chết đi.” Lucas đẩy mắt kính lên nói.
“Nathan đã sử dụng bí thuật của Giáo Đình, thiêu đốt toàn bộ cơ thể lẫn linh hồn đổi lấy sức mạnh, khi chiến đấu với con bọ ngựa đầu đàn, tôi đã từng nghĩ đến việc sử dụng bí thuật để chống lại nó, may mắn cho tôi rằng Mặc lão đã đến đúng vào thời khắc sống còn và cứu được tôi.” Derek nói ra, hồi tưởng lại cảnh Mặc Hàn đánh bại con bọ ngựa, Derek cảm thấy rung động không thôi, nếu như Mặc Hàn không đến kịp, hắn sẽ giống Nathan, biến thành tro tàn vì sử dụng bí thuật.
“Bí thuật của Giáo Đình?” Lucas nhăn mày hỏi, hắn không biết loại bí thuật đó lại tồn tại.
Derek gật đầu giải thích: “Khi lĩnh ngộ được ý cảnh, thành viên của Giáo Đình có thể học được bí thuật đó, nhưng khi sử dụng nó, chắc chắc cái giá phải trả chính là sinh mạng.”
“Nathan đã sử dụng nó.” Lucas rung động, đổi lại là hắn, có lẽ hắn sẽ không sử dụng một loại phương thức tự sát để cứu người khác, vì vậy Lucas kính trọng Nathan hơn nhiều.
“Chúng ta trở về thôi.” Rinka nhẹ giọng nói, thần sắc ảm đạm, lại một thành viên nữa ra đi vĩnh viễn, mỗi một lần tận mắt nhìn thấy việc đó, trái tim cứng rắn của Rinka lại đau nhói, dù biết công việc mà Rinka và mọi người chọn lựa sẽ không dễ dàng gì, nhưng làm sao họ có thể quên mất cảm giác đau đớn ấy?
Người ta thường nói, chiến trường chính là nơi bồi dưỡng con người, làm cho con người trưởng thành, nhưng tìm hiểu sâu hơn, con người đứng trên chiến trường, nhìn từng đồng đội ngã xuống, họ chỉ biết giết chóc rồi lặng người vì mất mát, khung cảnh đó cứ hiện lên trong tâm trí họ, cuối cùng đến một ngày, họ thực sự trưởng thành – trưởng thành vì họ đã quen dần với cảm giác đó.
Tất nhiên, nhiều người điên rồi, nhiều người chạy trốn, trưởng thành và mạnh mẽ hơn nhờ chiến trường? Một đề nghị tàn khốc và nhẫn tâm đến dường nào, không biết cuối cùng Quân Đoàn Gaia sẽ trưởng thành hay suy tàn trên chính chiến trường mà họ chọn? Liệu lòng có họ còn kiên định khi nhìn thấy sự thật đó nhiều lần?
Thời gian sẽ quyết định tất cả…
“Rinka, cô đừng quá đau lòng, Nathan lựa chọn chết đi vì để Naela sống sót, Mike lựa chọn chết cùng cha của mình, đó là sự lựa chọn của họ, chúng ta không nên đau buồn và cảm thấy không đáng vì họ, nếu vậy chúng ta chỉ đang chà đạp lên niềm tin của họ mà thôi, hãy ngẩng đầu lên vì cô có một thành viên như Nathan, chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ cậu ấy như một người hùng.” Richard nhỏ giọng nói khuyên bảo Rinka đang thất lạc, nói thật thì hắn cũng bị sốc nặng.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông Richard.” Rinka trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Zynei biến thành Venger à?” Dieter lẩm bẩm, khuôn mặt trầm tư hiếm khi xuất hiện trên sự bất cần đời của hắn ta.
“Dieter, cậu đang nói gì vậy?” Richard quay qua hỏi.
“Không có gì.” Dieter lắc đầu, xác thực rằng hắn nhớ lại một ký ức ở lần chiến đấu với bầy bọ ngựa tại điểm tụ tập Nikasa, lúc đó, có một thứ lực lượng hắc ám tăm tối đang kêu gọi hắn, may là Dieter thoát khỏi đó, chống lại được dụ hoặc của sức mạnh.
“Sau này mình phải cẩn thận hơn rồi.” Dieter thầm nghĩ, hắn cũng đau buồn vì sự hi sinh của Nathan, nhưng Dieter không thể hiện ra bên ngoài nhiều, ngay cả nỗi đau mất đi cha mẹ, Dieter còn trải qua, còn thứ gì có thể khiến Dieter hụt hẫng mất đi ý chí cơ chứ? Vẻ ngoài thế thôi, chứ Dieter cứng cỏi hơn Rinka nhiều lắm.
Tia nắng le lói cuối cùng không cam lòng vụt tắt, mặt trời lặn khỏi chân trời xa thẵm, để lại một màn đêm mờ ảo với nhiều ánh sáng lấp lánh, chúng như tiếp thêm một hi vọng, tạo ra một nguồn sáng dẫn đường những con người bên dưới bầu trời u ám, một đêm dài lại kéo tới, một đêm không ngủ của nhiều người, một đêm an lành của nhiều người, nhưng chắc chắn đây là một đêm đau buồn với Quân Đoàn Gaia.
Vù! Cơn gió lạnh lẽo bay tới từ xa, theo chúng là cái nhiệt độ gần như muốn đóng băng, màn đêm của một mùa đông, màn đêm lạnh lẽo, một môi trường khắc nghiệt như muốn ép con người vào sâu trong nỗi tuyệt vọng.
“Tham kiến các vị Quân Đoàn Trưởng.” Khoảng vài trăm thành viên của Quân Đoàn Gaia đứng nghiêm chào Rinka, Richard và Dieter, ba người bước song song đến giữa, ở trong đó, Naela, Kai cùng với Edgar và Chad đang đứng yên lặng, mà Naela đang cầm lấy một mảnh giáp kim loại cháy xém.
“Nathan chết thật rồi.” Rinka than nhẹ khi nhìn thấy mảnh giáp kim loại đó, bộ giáp của Nathan do chính tay cô đưa cho hắn, nay chủ nhân của nó đã chết, để lại một mảnh giáp vụn tàn.
Thập Linh Hỏa thành được thắp sáng lên bởi những ngọn đèn đường cao, chúng hoạt động nhờ một máy phát điện do Thanh Vũ mua từ cửa hàng Hệ Thống, giá cả không mắc lắm, sử dụng nhiên liệu dầu.
“Em là Naela?” Rinka nhìn cô bé nhỏ nhắn đáng yêu rồi hỏi.
Naela ngẩng đầu lên nhìn Rinka rồi gật mạnh một cái.
“Xin các ngài hãy tha cho em gái của tôi, tôi xin chịu tất cả hình phạt, dù cho đó là cái chết để chuộc tội đi chăng nữa.” Kai bỗng nhiên bước về phía trước và nói. Cậu biết Nathan là một Phó Đoàn Trưởng, nay Nathan lại chết vì Naela, theo cậu nghĩ, các Quân Đoàn Trưởng sẽ tức giận và giáng tôi cho em gái cậu.
“Cậu là Kai à?” Rinka bất ngờ hỏi, sau đó cô hiểu ra ý nghĩ của Kai, xem ra cậu bé này là một người anh trai tốt, nếu như Quân Đoàn Gaia xử phạt, tất nhiên người gây ra cái chết của Nathan sẽ bị tử hình, Kai đủ nhận thức để biết rõ điều đó, ấy vậy mà cậu vẫn cứ đứng ra.
“Yên tâm đi, chúng ta không hề có ý định xử phạt Naela đâu, chúng ta chỉ tới đây chỉ lấy lại di vật của Nathan và tiến hành an táng.” Rinka nhìn mảnh kim loại rồi nói.
“Hai nhóc cũng có thể tham dự, đưa tiễn Nathan một đoạn đường.”
“Cảm ơn ngài.” Kai cúi đầu nói.Naela bước về phía trước với ánh mắt hoang mang, cô tự nhận lấy trách nhiệm về cái chết của Nathan vào bản thân mình, làm sao Naela có thể yên lòng chứ?
“Cảm ơn em đã thu lấy di vật của Nathan, và đừng buồn nữa, Nathan đã chọn chết đi vì để em được sống, cho nên em hãy sống thật tốt để không phụ lòng của Nathan.” Rinka nhận lấy mảnh giáp rồi xoa đầu Naela nói.
Neala nghe được lời nói của Rinka rồi vỡ òa trong tiếng nức nở, Neala ôm chầm lấy Rinka rồi khóc thúc thích. Những thành viên của Quân Đoàn Gaia nhìn mà đau xót, tựa như họ đang nhìn thấy tương lai của chính mình, chết khi chiến đấu, nhưng rất nhanh họ lại siết chặt nắm đấm và tin tưởng về điều mình đang làm là đúng đắn, bằng chứng là người thân của họ, người yêu của họ đang sống một cuộc sống tốt lành.
“Triệu tập Quân Đoàn Gaia, chúng ta sẽ tiến hành an táng Nathan Phó Đoàn Trưởng tại nghĩa trang của Quân Đoàn Gaia.” Richard trầm giọng nói.
“Vâng.” Các thành viên trả lời rồi tản đi thông báo, nhiều cư dân ở xung quanh tìm hiểu rồi biết Nathan hi sinh, họ chỉ bất ngờ mà thôi, Nathan không phải là người thân hay bạn bè của họ, trong mấy tháng qua, họ đã mất đi quá nhiều, quá nhiều đến nỗi cái chết của Nathan giống như một cơn gió lạnh gào thét qua, chỉ để lại một sự lạnh lẽo chợt biến mất mà thôi.
Cái chết – quá đỗi bình thường với những con người như họ rồi.
Nghĩa trang là một khu đất nhỏ nằm tại một trong ba khu vực của Quân Đoàn Gaia. Trời tối mù mịt, Quân Đoàn Gaia đứng trang nghiêm dưới ánh đèn màu cam của những chiếc đèn đường cao vút.
Mảnh giáp kim loại được Rinka tự tay đặt vào một chiếc hộp gỗ rồi chôn xuống dưới lòng đất, sau đó Rinka sử dụng linh lực khắc lên bia đá vài chữ tạo thành một cái bia rồi đóng nó chặt xuống đất.
Rinka, Richard, Dieter, ba người đứng đầu, mỗi người cầm lấy một nén hương đang thiêu đốt, tỏa ra mùi hương đậm đặc.
“Nathan, cậu hãy yên nghỉ đi, tất cả mọi việc cứ để lại cho chúng tôi.” Rinka than nhẹ một tiếng rồi cắm nén hương xuống mặt đất.
“Cậu chính là niềm tự hào lớn của Quân Đoàn Gaia.” Richard nói nhỏ rồi cũng cắm xuống.
Dieter thở dài một tiếng, nói: “Lên đường bình an, mọi người đến đây để tiễn đưa cậu.”
Ba Quân Đoàn Trưởng nhường chỗ cho mọi người ở phía sau, kế tiếp là Naela và Kai, hai đứa trẻ với khuôn mặt buồn bã tiến lên đốt nhang cho Nathan, rồi từng người, từng người bước lên tiễn biệt một chiến hữu của họ.
Một buổi tang lễ đơn giản thời đại hỗn loạn, nhưng nó ẩn chứa nhiều tình yêu thương của mọi người dành cho Nathan, họ vừa mới đưa tiễn Mike, không lâu sau lại đưa tiễn một người nữa, lòng họ nặng nề như có một tảng đá đè lên.
“Giáo Hoàng.” Ba Quân Đoàn Trưởng bỗng nhiên cất tiếng nói, họ nhìn thấy Thanh Vũ và Mặc Hàn bay từ xa đến đây.
Thanh Vũ với quần áo xộc xếch, nhiều nơi còn rách rưới, chứng tỏ việc chiến đấu với Venger không đơn giản gì, một trận chiến khó khăn dành cho Thanh Vũ.
Thanh Vũ gật đầu nói: “Các vị làm tốt lắm, ta đến đây để tham dự lễ tang, có việc gì để sau rồi nói.”
“Nathan sao? Một cậu con trai tốt bụng.” Mặc Hàn lắc đầu thở dài tiếc nuối, Nathan để lại một ấn tượng tốt trong lòng Mặc Hàn.
“Các vị bớt đau buồn.” Mặc Hàn nói với ba người Quân Đoàn Trưởng, sau đó ông lấy ra hai nén nhang rồi đốt chúng, đưa một nén cho Thanh Vũ.
“Xin lỗi.” Thanh Vũ nói nhỏ một câu rồi cắm nén nhang xuống, hắn có một phần trách nhiệm về cái chết của Nathan, có sai thì phải nhận, Thanh Vũ không hề muốn dùng chức danh Giáo Hoàng để tránh khỏi sự sai lầm và sơ xuất của mình được.
“Ra đi thanh thản.” Mặc Hàn nói ra.
Cuối cùng, tất cả mọi người giải tán, chuẩn bị cho buổi tế vong linh người chết, thời gian đã hoãn lại đến tám giờ tối mới tổ chức.
“Chúng ta nên tổ chức nữa hay không?” Mặc Hàn hỏi Thanh Vũ, đáng lẽ đây là một việc vui, nào ngờ dị biến lại xảy ra, biến trở thành một đêm buồn không ngớt.
“Tổ chức, tại sao không chứ? Biết bao nhiêu người hi vọng được trả thù con bọ ngựa, chúng ta không thể dùng nỗi buồn của mình áp đặt vào mọi người ở đây được, đối với họ, đây là việc vui, đối với chúng ta, đó chỉ là một bữa tiệc ảm đạm đau thương.”
“Vì vậy, chúng ta phải tổ chức, và phải liên hoan, liên hoan vì nỗi buồn đó, hãy chuẩn bị thật nhiều rượu ngon, có lẽ mọi người sẽ uống rất nhiều đây.” Thanh Vũ nhìn Mặc Hàn rồi nói, nói thật hắn không biết mình đang làm một việc đúng đắn hay không? Các cư dân ở Thập Linh Hỏa thành khiến Thanh Vũ rất thất vọng, nhưng vẫn có một niềm tin vấn vương ở lại, đó chính là Chad và Edgar, hai người họ có thể hành động cứu Naela, có lẽ các cư dân khác cũng có thể, chỉ là họ chưa thay đổi kịp mà thôi.
“Neala và Kai, hai nhóc hãy theo ta đến đây, cả ba người nữa, Quân Đoàn Trưởng Rinka, Richard và Dieter.” Thanh Vũ quay đầu qua nói với đám người.
Mặc Hàn ảm đạm nói: "Vơi đi nỗi buồn thông qua rượu cay, một say rồi lại tỉnh, tỉnh sẽ quên đi hết nỗi buồn, có lẽ chỉ có rượu mới giúp được họ ở lúc này."