Mục lục
[Dịch] Đại Tranh Chi Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phi hồ cốc, Thành Bích phu nhân và Khánh Kỵ, đám người của Điêu Minh đứng bên bếp lửa không lên tiếng, cô gái giống cô nương Tiểu Ngải mà Điêu Minh nói đã không biết đi đâu.

Người thợ họ đã hỏi chuyện trong thành là tên thợ vào thành sửa dụng cụ, về đến nơi đã đem chuyện có người cầm bức tranh như đang truy tìm một vị cô nương nói với Quý Tôn Tiểu Man, cô ta tất nhiên để ý, đợi khi đám người Điêu Minh bị chặn ở ngoài sơn cốc không được vào thì nàng đã biết hành tung bị bại lộ, sao còn nán lại ở đó chứ.

Vẻ mặt đám người Điêu Minh thật khó coi, trong lòng họ cho là Thành Bích phu nhân biết được tin đã đem giấu người lại rồi.

Khánh Kỵ hít một hơi dài, dặn dò Anh Đào:

- Đi cùng Điêu thống lĩnh lục soát trong cốc một lần nữa xem sao, coi có tìm được tung tích nàng ta không.

- Vâng!

Anh Đào đáp lời, ra dấu mời Điêu Minh, đám người Điêu Minh ôm hy vọng đi theo hắn ra ngoài. Khánh Kỵ sáp lại gần Thành Bích, nhẹ giọng:

- Phu nhân, hãy về phòng nghỉ ngơi giây lát đã.

Thành Bích thần thái ngơ ngác, cũng không biết gật đầu hay lắc đầu, lê bước chậm rãi về hướng căn phòng mà Thúc Tôn Diêu Quang từng ở.

- Nàng ta đến là để giết thiếp…

Vừa vào phòng ngồi xuống, Thành Bích cất giọng ưu sầu.

- Không phải chứ? Nàng ta nếu muốn giết phu nhân, sao bây giờ mới hành động? Hơn nữa, mấy hôm trước phu nhân cũng hay vào cốc, lúc đó nàng ta đã có cơ hội ra tay.

Khánh Kỵ an ủi, nhưng cũng không sao hiểu được lí do Quý Tôn Tiểu Man trốn ở đây.

Thành Bích phu nhân cười khổ:

- Công tử đừng gạt thiếp, ngoài lí do đó ra, còn giải thích thế nào được? Hồi trước có lẽ nàng ta còn nhỏ tuổi, giờ đây…cuối cùng nàng ta đã quay về, về để giết thiếp đó.

Khánh Kỵ không biết làm thế nào khuyên nhủ, hồi lâu mới lên tiếng:

- Nàng ta chỉ là một cô bé thì có bản lĩnh to tát gì chứ? Bên cạnh phu nhân rất nhiều vệ sĩ, nàng ta sao tiếp cận được, sau này ra vào cẩn thận một chút là được.

- Thù hận trên thế gian này, có những lúc mình không muốn cũng phải dính vào, giống như thiếp và Ngải phu nhân…Bao nhiêu năm qua, thiếp chưa hề muốn nghĩ đến nàng ta, không muốn nhớ những ngày tháng ấy, nhưng vì Tiểu Man, thiếp không thể không khơi lại quá khứ đau buồn đó, mệt mỏi quá…thiếp rất muốn từ bỏ tất cả, mai danh ẩn tích, đoạn tuyệt với quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới…

Thành Bích rầu rĩ kể lể, đầu úp xuống hai gối.

Khánh Ký chợt thấy tội nghiệp:

- Phu nhân, phu nhân không cần…

- Công tử mặc kệ thiếp, thiếp không sao, nếu Tiểu Man lại đến, thiếp sẽ đem tất cả…trả hết cho nàng ta là được rồi…

Khánh Kỵ im lặng giây lát, nhẹ giọng:

- Phu nhân tâm trạng không tốt, cứ nghỉ ngơi một chút trong phòng vậy. Đừng suy nghĩ quá nhiều, ta không để ai làm hại nàng đâu, đừng quên lời hứa của ta, chỉ cần ta còn sống, ta có thể vượt qua cửa ải sang năm, ta nhất định bắt nàng mãi mãi ở bên ta.

Khánh Kỵ đẩy cửa bước ra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời. Tiểu Hà khép nép tiến đến gần, giọng run run:

- Quản sự…

Khánh Kỵ thở dài:

- Đứng hầu trước cửa, hầu hạ phu nhân cho tốt.

- Dạ!

Tiểu Hà cúi người tuân lệnh, khi ngẩng đầu lên Khánh Kỵ đã bước ra cửa.

Bốn bề núi non xanh biếc, cây cối um tùm, các cánh cửa dựng dưới núi đều có người canh gác, ra vào phải có thẻ bài. Không ai nhìn thấy Quý Tôn Tiểu Man rời khỏi, nàng ta trốn ở đâu được chứ? Chẳng lẽ…nàng ta đi qua khu rừng um tùm, vượt núi bỏ trốn?

Khánh Kỵ khẽ chớp mắt, giơ thẻ đi về phía khu nhà nữ nhi ở.

Đêm trăng vành vạnh, nước trong hồ phản chiếu ánh trăng lấp lánh, khắp sơn cốc đều mát lạnh hơi nước. Thành Bích phu nhân đêm nay không về Phí thành, cứ ở tại căn phòng ven hồ trong sơn cốc. Hai chiếc đèn lồng treo ngoài sân lay nhẹ theo gió, mặt hồ lung linh ánh trăng, lăn tăn gợn sóng, phản chiếu lên bức tường căn nhà gỗ, ánh sáng lấp lánh.

Thành Bích phu nhân không biết bị Tiểu Man khơi gợi chuyện gì trong lòng, cơm tối cũng không ăn được nhiều, cứ trốn ở trong phòng, thần sắc ưu tư không biết đang nghĩ ngợi gì.

Tuy vào mùa hạ, nhưng trong núi mát mẻ, cửa sổ đều đóng kín, Thành Bích phu nhân ngồi trước giường, chải đi chải lại mái tóc dài mượt mà, cứ như làm thế để tìm chút bình yên trong lòng, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Thành Bích phu nhân cất tiếng:

- Tiểu Hà, các ngươi đi nghỉ đi.

Bên ngoài cửa không thấy trả lời, lại gõ nhẹ hai tiếng, Thành Bích ngừng tay, ưu sầu:

- Thì ra là chàng…Ây! Thiếp không có gì đâu, chàng không phải bận lòng. Đêm nay thiếp muốn yên tĩnh một mình, chàng nghỉ ngơi đi, được không…

Ngoài cửa chợt vọng vào một tiếng cười lạnh lùng, Thành Bích phu nhân biến sắc, quay đầu lại. Cửa phòng bật mở, Quý Tôn Tiểu Man đứng chặn ngay trước cửa, trên tay cầm thanh đoản kiếm, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào bà ta, cười mỉa:

- Sao, đêm nay lương tâm bất an, không ngủ với tên gian phu à?

- Tiểu Man!

Thành Bích phu nhân từ từ đứng dậy, ngước nhìn Tiểu Man, lộ vẻ bất ngờ:

- Bao nhiêu năm không gặp, cô…đã cao lớn thế này rồi à?

Tôn Quý Tiểu Man đứng ngay cửa, nắm chặt thanh đoản kiếm sắc nhọn, nhảy vào phòng, ánh mắt đầy thù hận:

- Không sai, ta đã lớn khôn rồi. Bao năm qua, ta không quên chuyện mẹ ta bị ngươi ép chết, chỉ vì ngươi còn an giữ bổn phận, trông giữ lấy nhà họ Quý, ta nhịn, tất cả ta đều nhẫn nhịn lấy…

Giọng nói của Quý Tôn Tiểu Mạnh hơi chút thổn thức:

- Nhưng giờ đây, cuối cùng ngươi cũng không chịu được nỗi cô đơn, thứ đàn bà không biết liêm sỉ, lại tư thông với gia nô của mình. Có phải là tiếp theo đây sẽ đem hết gia sản của nhà họ Quý ta, trốn theo người đàn ông của ngươi không? Ta, Quý Tôn Tiểu Man, cho dù là vì mối thù của mẹ, hay là vì Quý gia thanh lí môn hộ, đêm nay cũng phải bắt tên đàn bà đê tiện ngươi chết ở đây.

Ánh mắt Thành Bích phu nhân vừa đổi hướng, Quý Tôn Tiểu Man đã lạnh lùng:

- Không cần gọi đâu, hai con tì nữ của ngươi đã bị ta đánh ngất, đợi người bên ngoài đến nơi thì ngươi đã chết dưới kiếm của ta rồi, Thành Bích ngươi đừng chống cự có lẽ sẽ được chết dễ chịu hơn.

Thần sắc của Thành Bích phu nhân đã bình tĩnh lại, nghe những lời đe dọa của Quý Tôn Tiểu Man, cười chua chát:

- Cô muốn giết ta, ta không oán trách, nhưng cô cũng đừng nói ta không phải như thế, không sai, ta đã thích một người đàn ông, nhưng chàng là người đàn ông duy nhất ta yêu trên đời này. Cô luôn miệng nói đến nhà Quý Tôn, máu trong người cô là của nhà Quý Tôn, nhưng của ta thì không.

Quý Tôn Tiểu Man định lên tiếng, Thành Bích đã cướp lời, tiếp:

- Cô muốn nhắc đến phụ thân ư? Không sai, ông ấy là chồng của ta, nhưng ông ấy không phải là người đàn ông của ta, ta chưa từng yêu ông ấy! Lúc ở nhà Quý Tôn ta chỉ là một món hàng mua đi tặng lại, Quý Tôn Tử Phi có xem ta là con người không? Mười ba năm trước, ta chỉ là một tì nữ của nhà cô, nhưng phụ thân cô…trong lúc say rượu đã cưỡng bức ta. Cô cho là ta tham vinh hoa phú quí của nhà Quý Tôn ư? Cái tên Ngải phu nhân ai mà không biết, ta chỉ sợ, sợ lại bị nhà Quý Tôn của cô biến thành món hàng đem tặng qua tặng lại.

Trong mắt Quý Tôn Tiểu Man hừng hực:

- Thế là, ngươi làm đến cùng, mê hoặc phụ thân ta, bức tử mẹ ta, chiếm luôn nhà ta! Mẹ ta…rất lương thiện, rất dịu dàng, bà chưa từng nghĩ đến phải hại ai cả…

Thành Bích phu nhân nhìn trừng trừng Tiểu Man, ánh mặt lộ vẻ đau khổ khó tả:

- Cô cho là ta vui lắm sao? Mỗi ngày ta đều sống trong những ngày tháng lo lắng sợ sệt, chỉ mong cho mẹ cô đừng đối xử ta như mấy tì thiếp trước đây của phụ thân cô, đuổi ta ra khỏi Quý phủ dồn ta vào đường cùng, cuối cùng phải làm kĩ nữ, nhưng…nhưng…nhưng ta lại mang cốt nhục của phụ thân cô…

Thành Bích đột nhiên kéo mạnh dây lưng, áo vải tuột ra, hai vai mở nhẹ mặc cho chiếc áo rơi tuột xuống chân. Đó là một thân hình mỹ miều làm người ta ngưng thở, thân thể chỉ khẽ nhúc nhích, làn da mịn màng cứ như có một dòng nước bóng loáng mềm mại chảy trên đó.

Có vẻ không chịu được gió lạnh lùa vào, thân hình mảnh mai của Thành Bích run rẩy. Ánh đèn đổ bóng tấm thân tuyệt đẹp ấy lên trên tường, do tác dụng của ánh sáng, chiếc bóng có chút khác đi, thân hình cao hơn, eo thon thả hơn, bầu ngực căng tròn, phần mông đầy đặn, chiếc bóng mê hoặc làm điên đảo lòng người.

Quý Tôn Tiểu Man lạnh lùng:

- Ngươi cởi trần truồng ra thế này, lại không biết xấu hổ muốn giở trò quyến rũ người khác ra sao? Rất tiếc, ta không phải là đàn ông.

Thành Bích phu nhân cười nhạt nhẽo, dưới mái tóc dài là đôi mắt lóng lánh như trăng, nhẹ giọng:

- Cô nhìn xem, chỉ vì ta đã có mang, mẫu thân lương thiện dịu dàng của cô đã phái thích khách muốn giết ta. Nhát kiếm này, đã sém chút nữa lấy mạng ta rồi…

Dưới xương sườn của Thành Bích hiện rõ một vết sẹo, Quý Tôn Tiểu Man luyện kiếm từ lúc nhỏ, đương nhiên nhìn ra đó là vết sẹo do bị kiếm đâm. Tiểu Man giật mình, thất thanh:

- Không thể nào, mẹ ta không tàn nhẫn như thế, ngươi gạt ta!

Vừa nói Tiểu Man vừa tức giận giơ kiếm lên chỉ vào tấm ngực trần của Thành Bích phu nhân.

Thành Bích phu nhân cũng không né tránh, cúi xuống nhặt áo lên, ung dung mặc lại vào người, trên mặt có vẻ gì đó mỉa mai:

- Trong lòng mỗi đứa con, mẹ của chúng đều dịu dàng nhất lương thiện nhất hoàn mỹ nhất. Trong lòng mỗi người mẹ, con của họ đều quí báu nhất đáng yêu nhất. Trong lòng Ngải phu nhân, cô là cành vàng lá ngọc, được bà ta yêu thương chiều chuộng, được xem như viên ngọc minh châu. Nhưng trong lòng Ngải phu nhân, Thành Bích này và một con chó…có gì khác biệt đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK