- Tỷ tỷ, Quý Tôn Sanh cũng không phải là cốt nhục của tỷ, ngươi sao phải...
Thành Bích phu nhân im lặng một lát, trên khuôn mặt trời sinh quyến rũ ẩn ẩn hiện lên sự ôn nhu và trang trọng của một người mẹ:
- Thành Tú à, Sanh nhi tuy không phải là thân sinh cốt nhục của ta, nhưng dù sao cũng đã được ta nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, trong lòng ta, sớm đã xem hắn giống như đứa con thân sinh của mình, ngươi bảo ta làm thế nào có thể... vứt bỏ được đây?
Thành Tú nghe thấy vậy thì im lặng, thật lâu sau mới thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Khi Khánh Kỵ cùng đám người Quý Tôn Tư trở về thành, sắc trời đã muộn, hôm nay có mấy vị công tử mang theo bạn gái, cho nên không có tập luyện xa chiến được bao lâu, mà thật ra hơn phân nửa thời gian là cùng các vị cô nương du sơn ngoạn thủy. Trên chiếc xe ở đằng trước, chỉ có Tôn Ngao và Khánh Kỵ là không có bạn gái, càng ngày càng gần tới ngày thi đấu kỹ năng, trong lòng Tôn Ngao lại càng khẩn trương, dọc theo đường đi không ngừng thương nghị với Khánh Kỵ các loại khả năng xảy ra khi thi đấu và cách ứng biến, thời gian bất tri bất giác trôi qua, không ngờ cũng cảm thấy phiền muộn.
- A, Khánh Kỵ công tử, nghe nói... khi ngươi mười sáu tuổi đã có thể tay không vật một con bò tót, có đúng vậy chăng?
Một vị tiểu cô nương mười ba xuân xanh đỏ mặt hướng về hắn hỏi, vị cô nương này khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to to, sắc đẹp mặc dù không xuất chúng, nhưng bộ dáng lại thật ngọt ngào. Nàng là con gái của Khúc Phụ Thường Bá, Thường Bá làm chức quan tương đương với phủ doãn khai phong thời Tống triều, cũng là một chức quan cực kỳ quyền thế, vốn hôm nay mời nàng tới là Thường Tam công tử, nhưng mà tiểu nha đầu này từ khi đến đã chăm chú nhìn Khánh Kỵ, một đôi mắt to động một tí là liếc mắt lên người hắn, chính là bởi vì thẹn thùng, tóm lại vẫn không dám chủ động nói chuyện với hắn, lúc này mắt thấy sắp vào thành, phải chia tay lẫn nhau, không biết ngày mai phụ thân có đồng ý cho mình lại ra ngoài thành du ngoạn hay không, trong lòng rốt cuộc không nhịn được, cho nên lấy hết can đảm nói chuyện cùng hắn.
Thường Tam công tử dùng trăm cách đón mời, vị cô nương này lại vẫn hờ hững với hắn, lúc này thấy nàng chủ động tới gần Khánh Kỵ, Thường Tam công tử không khỏi nóng mặt.
Khánh Kỵ cười cười, nói:
- À, đúng là có đấu qua, có điều con bò tót đó cũng chưa trưởng thành, cũng không tính là lợi hại.
- Oa, cho dù là bò tót chưa trưởng thành, cũng thập phần đáng sợ, công tử có thể tay không nắm được đầu bò tót, ngươi... ngươi thật sự là rất cường tráng, so với ta... ơ, so với đại ca của ta còn cường tráng hơn. - Tiểu cô nương mặt đỏ tía tai, hai mắt tỏa sáng nói.
Thường Tam công tử ở một bên xụ mặt xuống, Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì không khỏi bật cười, hắn không nghĩ tới một tiểu cô nương như vậy lại cũng có thể động xuân tâm, trong lòng bất giác có chút buồn cười. Hắn đang muốn trả lời, xe ngựa phía trước đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Mạnh Tôn Tử Dã kêu lên kỳ quái:
- Ai vậy, thật to gan, dám ngăn cản đường đi của chúng ta?
Một hàng ngựa xe đều đình lại, Khánh Kỵ cũng nhân cơ hội ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một chiếc xe ngựa ngăn ở giữa đường, Mạnh Tôn Tử Dã đương nhiên sẽ không tránh sang nhường đường, chỉ lớn tiếng trách cứ người trên xe ngựa kia.
Chiếc xe ngựa kia nước sơn bóng loáng, khung xe bằng gỗ đồng (1), rèm thuần một màu trắng, tua cờ màu hồng nhạt, phía trước chính là song mã, ngựa là ngựa cao to, cái hiếm có chính là cả hai con ngựa đều thuần màu trắng, không có một chút tạp sắc, ở dưới ánh nắng chiều con ngựa trắng ẩn ẩn như được phủ lên một tầng vàng óng, thoạt nhìn hùng dũng vô cùng.
Xa phu ngồi thẳng trên xe ngựa, cũng hết sức uy phong, đối với việc Mạnh Tôn Tử Dã hò hét cũng không chút phật ý. Không biết hắn nói gì với Mạnh Tôn Tử Dã, mà Mạnh Tôn Tử Dã kinh ngạc quay đầu lại nhìn về hướng Khánh Kỵ bên này, thần sắc kiêu căng trên mặt bỗng chốc trở thành hư không. Các công tử tiểu thư trên xe ngựa đang kinh ngạc đoán thân phận của chủ nhân chiếc xe ngựa, thì vị đại hán dáng người khôi ngô, mặt râu quai nón kia đã nhảy xuống xe, kéo tấm ván ra (ván để bước lên xuống xe), sau đó rèm kiệu hơi vén lên, chợt hiện ra một vị nữ tử mặc áo xanh dáng người yểu điệu.
Xanh, đỏ, vàng, trắng, đen là những màu cơ bản, mà thuần sắc thì chắc chắn là thân phận quý tộc, cho nên khi nàng vừa bước xuống xe, liền có mấy vị công tử lộ ra thần sắc thoải mái. Nàng vén váy bước lên ván gỗ, hơi hơi ngẩng đầu lên trông về phía này, đôi mắt sáng ngời như nước đảo qua, mỗi người đều cảm thấy được ánh mắt của nàng dừng lại trên mình một khoảnh khắc, thanh âm ồn ào theo đó mà phát ra.
Nàng từ từ xuống xe, Mạnh Tôn Tử Dã ở trên xe đối diện đã chắp tay cung kính nói với nàng vài câu, ánh mắt của nàng lại nâng lên, liếc nhìn về phía chiếc xe của Khánh Kỵ. Quý Tôn Tử Tư thất thanh nói:
- Ai da, Thành Bích phu nhân sao lại đến đây?
- Thành Bích phu nhân?
Khánh Kỵ lấy làm kinh hãi, khi hắn ở Tất Thành, đã nghe nói qua về vị phu nhân này, hai ngày trước còn nhận hậu lễ của nàng, chính là cho tới giờ phút này mới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trông thân thể tướng mạo của nàng giống như một đóa hoa tươi giấu trong khuê phòng, làm cho người ta khó có thể liên hệ nàng với một vị đại thương nhân phú khả địch quốc, một nữ tử vô cùng trí tuệ và mưu kế, từ phận nô tỳ thay thế cả chủ nhân.
Lúc này, Mạnh Tôn Tử Dã đã nhảy xuống xe, bồi Thành Bích phu nhân đi tới bên này, Quý Tôn Tư thần tình kinh ngạc, còn đang lầm bầm nói:
- Kỳ quái, Thành Bích phu nhân ngăn chúng ta lại làm gì?
Khánh Kỵ cũng đã biết rằng vị Thành Bích phu nhân này đến mười phần là vì mình, lúc này giả bộ cũng không được nữa, đành phải nhảy xuống xe, Thành Bích phu nhân từ từ đi tới, chỉnh trang thi lễ, tiếng cười như nước chảy, nói:
- Khánh Kỵ công tử, nhân gia vừa mới chờ ngươi.
Nữ tử này mặc một bộ y phục dài màu xanh, trang trí hoa văn tối màu, trên mái tóc đen bóng chỉ xuyên qua một chiếc trâm bạch ngọc, cả người trên dưới lại không có trang sức gì nữa. Áo xanh da trắng, phụ trợ lẫn nhau liền giống như trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, mắt ngọc mày ngài, môi châu mọng nước, cái loại phong tình thành thục thế này, thật sự khiến cho ai nhìn thấy cũng khó kiềm chế nổi chính mình.
Khánh Kỵ đành phải hoàn lễ, nói:
- Khánh Kỵ ra mắt Thành Bích phu nhân.
Đôi mắt đẹp của Thành Bích phu nhân khẽ lưu chuyển, trên mặt đều là ý cười, giống như được phết mật đường. Thấy Khánh Kỵ hoàn lễ, trong con ngươi của nàng đầu tiên là hiện lên một tia thần sắc đắc ý, trong nháy mắt lại phục hồi trở thành sóng mắt trong suốt quyến rũ, che miệng khẽ cười, nói:
- Công tử là quý nhân, tiện thiếp không dám nhận đại lễ của ngài. Sáng sớm hôm nay, Thành Bích đã sai một tiểu đồng trong nhà tới mời công tử qua phủ nói chuyện một chút, không ngờ công tử lại đang ra ngoài, cho nên bỏ lỡ cơ hội. Thành Bích hiện giờ đích thân đến nghênh đón, đã đủ thấy thành ý, công tử có nguyện theo ta về phủ dự tiệc không?
- Việc này..., - Khánh Kỵ cảm thấy lúng túng, liếc mắt nhìn Quý Tôn Tư, Quý Tôn Tư vừa nâng cằm, ánh mắt phiêu phiêu hướng về phương xa, coi như chưa từng thấy gì.
" Thành phủ không thể tới, một khi xảy ra khúc mắc với Dương Hổ, vậy là mất đi một cái ô dù. Thành Bích phu nhân không thể bị mất thể diện, mặc kệ nói như thế nào, nàng chính là phu nhân của Quý Thị môn hạ, làm mất thể diện của nàng, thì ngay cả với chấp chính đại nhân cũng không tốt."
Khánh Kỵ vội vàng suy nghĩ, đổi sắc mặt cười nói:
- Thịnh tình của phu nhân, Khánh Kỵ nào dám không nhận? Chỉ có điều ngày hôm trước đã nhận lễ vật của phu nhân, hôm nay Khánh Kỵ lại tới quý phủ dự tiệc của phu nhân, không khỏi cảm thấy thất lễ, như vậy đi, phu nhân nếu đã tới đây, liền để Khánh Kỵ làm chủ, chúng ta...
Khánh Kỵ xoay chuyển ý niệm, hắn vừa mới đến Khúc Phụ, cũng không nhớ được tửu lâu nào khác, liền nói:
- Chúng ta đến Lỗ Quái cư nghỉ chân uống rượu đàm đạo, có được không?
Thành Bích phu nhân trong lòng hơi hơi kinh ngạc, nhìn bộ dạng hắn, thật không giống như hạng người kiêu căng vô lễ, có điều... ta đã đích thân đến nghênh đón hắn, vì sao vẫn không muốn tới dự tiệc nhà ta? Hắn chính là khách nhân của Quý Thị gia chủ nhà ta, hay là..., nhớ tới hắn nhắc tới chuyện đã nhận trọng lễ, không dám lại nhận lời mời, Thành Bích phu nhân không khỏi trên mặt nóng lên: Hắn nghĩ cái gì vậy? Hắn hoài nghi rằng ta với hắn... động cái tâm tư gì sao, cho nên mới cố ý trốn tránh?
Khánh Kỵ thấy nàng nhíu mày, khẽ cắn môi, tựa hồ như đang do dự, vội vàng nói:
- Nếu phu nhân đã không có ý kiến, như vậy chúng ta liền tới Lỗ Quái cư đi, phu nhân mời lên xe.
Thành Bích phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi hơi xoa cằm, xoay người hướng về xe ngựa của mình. Khánh Kỵ chắp tay nói:
- Chư vị công tử, Khánh Kỵ phải mời khách quý dự tiệc, không thể đồng hành cùng chư vị, vậy xin cáo từ.
- Cáo từ, cáo từ! - Chúng công tử tới tấp chắp tay, Thường Tam công tử mừng rỡ, mặt mày hớn hở nói:
- Thành Bích phu nhân chính là mỹ nhân nổi danh ở Khúc Phụ ta đấy, ha ha ha, công tử cứ việc đi, cung hỉ, cung hỉ.
Hắn vừa nói như vậy, một vài công tử bên cạnh liền cười ha ha không ngừng. Tiểu cô nương ngưỡng mộ Khánh Kỵ trong lòng vô cùng chua xót, liền hung hăng dùng chân giẫm lên chân của Thường Tam công tử, trừng mắt hướng về phía Khánh Kỵ, nhất thời cũng không biết nàng đang tức giận ai nữa.
Khánh Kỵ rời khỏi chiến xa tóm lại là không thể đi bộ theo Thành Bích phu nhân được, Thành Bích phu nhân bảo hai viên gia tướng xuống ngựa, đem ngựa nhượng cho Khánh Kỵ và Anh Đào. Một xe hai ngựa, chậm rãi đi tới Lỗ Quái cư, tới nơi Khánh Kỵ rất có phong độ thân sĩ đỡ tay Thành Bích phu nhân xuống xe, vừa mới đi tới cửa, đã bị một lão giả tóc hoa râm tuổi chừng năm mươi, toàn thân mặc áo bào cát ngăn lại, cười nói:
- Ôi cha, xin lỗi, hôm nay tiệm rượu của tiểu lão nhân đã được người bao toàn bộ, hai vị khách quý lúc khác rảnh hãy tới đây, tiểu lão nhân thật sự rất xin lỗi.
Khánh Kỵ còn nhớ đây là điếm chủ của nhà này, liền hỏi:
- Ngươi là Viên Công chủ nhân nơi đây phải không?
Lão nhân kia cúi đầu khom lưng cười, nói:
- Không dám nhận, không dám nhận, đúng là tiểu lão nhân, công tử, hôm nay điếm đã có người bao, xin công tử thứ lỗi.
Lần trước Khánh Kỵ tới đây, còn có hơn mười công tử đi cùng, nhiều người rối mắt, vị điếm chủ này không chú ý tới Khánh Kỵ, cho nên lúc này vẫn chưa nhận ra hắn. Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì không khỏi lúng túng, không có người địa phương dẫn đường, tóm lại vẫn phải mời Thành Bích phu nhân đi uống rượu, chẳng lẽ lại để Thành Bích phu nhân giúp hắn tìm chỗ sao? Khánh Kỵ đành phải kiên trì nói:
- À, ta thấy điếm của ngươi thanh tĩnh, khách nhân hình như ở lầu hai, ta nhớ hình như nhà ngươi có đình ở lầu ba, phong cảnh lịch sự tao nhã, cũng khá thanh tĩnh, Viên Công nếu không ngại có thể thương lượng với khách nhân kia một chút, để lầu ba cho chúng ta, có được không?
Nói xong, Khánh Kỵ sờ sờ trong lòng ngực, chạm tay vào một thứ trơn trơn, lại bóng loáng, lấy ra nhìn thì là một tấm trân châu, một miếng mỹ ngọc, liền tiện tay nhét vào tay điếm chủ, cười nói:
- Làm phiền Viên Công.
Viên Công nhìn mấy thứ trong tay, bày ra một sắc mặt đứng đắn nói:
- Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, sinh không mang theo được, chết không thể mang đi, lão nhân tuy không phải là hiền giả coi tiền tài như rác rưởi, nhưng mà mở cửa buôn bán, cũng phải nói chuyện tín nghĩa...
Thành Bích phu nhân vẫn đứng ở phía sau Khánh Kỵ đột nhiên lắc mình đi ra, thản nhiên nói:
- Được rồi, Viên Nhị, cầm rác rưởi của ngươi mau cút đi, lầu ba của ngươi ta sẽ không lên, phải ngồi ở lầu hai của ngươi, nhanh đi an bài.
Viên Công liếc mắt nhìn thấy Thành Bích phu nhân, sắc mặt nhất thời đại biến, cặp mắt ti hí cũng nhất thời mở lớn, thất thanh nói:
- Thành... Thành..., dạ dạ, phu nhân chờ một chút.
Viên Công không dám nói nhiều lời, lập tức cầm rác rưởi của hắn bỏ trốn mất dạng.
Thành Bích thản nhiên nói:
- Công tử, Viên Công này vốn là gia nô trong phủ ta, còn dám không để cho ta chút mặt mũi sao, chúng ta đi vào thôi, mời.
Khánh Kỵ xấu hổ, nhìn cách đãi khách hấp tấp như vậy, thật sự có chút dọa người, lúc này cũng không tiện đi chỗ khác, đành phải cùng Thành Bích phu nhân đi vào, hai người sóng vai mà đi, kề sát bên nhau, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, truyền tới một loại hương vị phụ nữ say lòng người.
Một lát sau, Viên Công kia vội như muốn té từ trên lầu xuống, vẻ mặt cầu khẩn nói:
- Phu nhân, vị trên lầu kia sau khi ta đã hết lời cầu xin, vốn là đồng ý lấy bình phong ngăn cách, lưu cho phu nhân một chỗ ngồi, chính là vừa nghe thấy danh tự của phu nhân, nàng lại không chịu nữa.
Thành Bích phu nhân biến sắc, hỏi:
- Trên lầu là tiệc rượu của ai?
Viên Công lắp bắp nói:
- Dạ... Là ái nữ Diêu Quang tiểu thư của Thúc Tôn đại nhân.
Thành Bích phu nhân xoay chuyển con ngươi, đột nhiên mặt giãn ra cười cười: - A..., hóa ra là nàng à. Ha hả, đi làm việc của ngươi đi, công tử, mời.
- Phu nhân..., - Viên Công vẻ mặt đau khổ nói.
Thành Bích phu nhân vẻ mặt đang tươi cười liền trầm xuống, trách mắng:
- Hết thảy đã có ta, ngươi sợ cái gì? Quý Thị môn hạ đệ nhất kiếm thủ ngày xưa hôm nay thế nào lại trở thành một nhân vật đáng khinh sợ đầu sợ đuôi như vậy?
Viên Công thấy nàng tức giận, không dám nói nữa, đành phải lui sang một bên. Thành Bích phu nhân vẫy tay ra hiệu với Khánh Kỵ, rồi ưỡn ngực đi trước lên lầu. Khánh Kỵ không biết nàng cùng Thúc Tôn Diêu Quang đã xảy ra chuyện gì, thấy tình hình như vậy cũng chỉ đành đuổi theo lên lầu. Trước khi lên lầu, còn liếc mắt nhìn Viên Công một cái thật sâu, Thành Bích phu nhân nói hắn năm đó là Quý Thị môn hạ đệ nhất kiếm thủ, tất phải giỏi thuật đấu kiếm, có thể xưng đệ nhất ở Quý Phủ, cũng phải là một cao thủ quyền thuật, chỉ có điều nhìn từ tướng mạo thì không có vẻ gì là giống cả.
Hai ngươi lên trên lầu, vừa mới hiện thân, vài vị khách nhân đang chuyện trò vui vẻ nhất thời im lặng không nói gì. Song phương nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy trên chiếu ngồi bốn nữ tử, tuổi cũng không lớn, ngồi ở đối diện cửa chính là Thúc Tôn Diêu Quang, nàng một tay để trên đầu gối, một tay đặt trên bàn, giống như lúc nào cũng có thể vọt người nhảy lên, hầm hầm nói:
- Thành Bích phu nhân, ngươi không có nghe thấy bản đại tiểu thư đang yến khách sao?
Thành Bích phu nhân mỉm cười nói:
- Tiểu cô nương, không nên tức giận như vậy, cho dù là cha ngươi Thúc Tôn đại nhân, cũng phải khách khách khí khí với bản phu nhân đấy.
Nói xong, nàng dường như không có việc gì nói với Khánh Kỵ:
- Công tử, mời.
Khánh Kỵ cười gượng, nhìn tình hình thế này, cũng không biết hôm nay là ai mời ai nữa, nhất là có hai nữ nhân ám tranh ám đấu, một đại nam nhân đứng ở giữa thật sự là không được tự nhiên.
Khánh Kỵ vừa nhìn sang Thúc Tôn Diêu Quang, Thúc Tôn Diêu Quang cũng đang mở to đôi mắt hạnh hung hăng trừng trừng nhìn hắn, có điều khi chạm phải ánh mắt của hắn, không biết làm sao lại đột nhiên thần tình ửng đỏ, vội quay đầu đi chỗ khác. Thành Bích phu nhân một đôi mắt tích thủy bất lậu (2), đem vẻ mặt của hai người hoàn toàn thu vào tầm mắt, không khỏi tò mò liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Thúc Tôn Diêu Quang bị nàng trông thấy lại càng tức giận khó chịu, chợt đứng lên, xem tình hình có vẻ là muốn xuống lầu tìm Viên Công gây phiền toái, Thành Bích phu nhân thản nhiên nói:
- Viên Công chỉ là chủ nhân một tiệm rượu, không đắc tội nổi với ngươi, cũng không làm gì được ta, ai muốn tới trước mặt một kẻ đáng thương để thể hiện uy phong, thì cứ việc đi thôi.
Nàng vừa nói như vậy, Thúc Tôn Diêu Quang lại đặt mông ngồi trở lại, liền trừng đôi mắt hạnh, cắn chặt răng giống như muốn giết người. Khánh Kỵ thấy vậy thì cảm thấy buồn cười, Thúc Tôn Diêu Quang có văn có võ, vị Thành Bích phu nhân này thân hình nũng nịu, dáng người như thể gió thổi cũng bay, tuyệt đối không phải là người đã luyện qua võ nghệ, có thể nói, trong hai người hẳn là Thúc Tôn Diêu Quang mạnh hơn một chút. Chỉ có điều Thành Bích phu nhân cứ nói một câu là như một mệnh lệnh không thể cưỡng lại, lệnh vừa hạ xuống, là có thể dễ dàng khống chế vui buồn của Thúc Tôn Diêu Quang trong tay nàng.
Nhìn tình hình hai nữ tử đấu nhau như vậy, dường như... không thể dễ dàng phân định được.
Chỉ có điều, màn diễn này đương nhiên là đẹp; mà rượu này, lại rất khó uống...
(1) Gỗ đồng: Cây đồng (cây vông), một thứ gỗ dùng để đóng đàn.
(2) Tích thủy bất lậu: Giữ nước không để rỉ ra, ở đây ý chỉ không để cái gì lọt ra khỏi tầm mắt.