Mục lục
[Dịch] Đại Tranh Chi Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Tử tẩm cung, vẫn là một nam một nữ.

Điều khác biệt là, Công Tử Triều khoác áo bào đen đã được Nam Tử bảo cho ra ngoài, để lại Khánh Kỵ khoác trên mình một bộ đồ thái giám nhưng vẫn không hề giấu đi tư thế oai hùng ở lại trong phòng. Vệ phu nhân Nam Tử ngồi trên giường, tư thế ngay ngắn, giống như một đóa hoa sen rủ xuống hồ nước trong xanh, thuần khiết tinh túy không gì có thể xâm phạm.

- Dụng ý của Khánh Kỵ khi tới đây lúc nãy Công Tử Triều cũng đã nói rồi. Nỗi lo của Quân phu nhân không phải không có đạo lý, song tuy rằng nuôi hổ có thể dẫn đến tai họa, tình thế hiểm nguy trước mắt càng cần phải giải quyết. Còn về chuyện sau này... tin rằng với sự sáng suốt của phu nhân và cơ trí của Công Tử Triều, đối phó với bọn Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đương nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc đối phó một mình Công Mạnh Trập. Quyền lực chia ra hai nhà, mạnh hơn một nhà, huống chi là Tề Báo và Bắc Cung Hỉ chưa hẳn đã không có hiềm khích với nhau.

Nam Tử khuôn mặt dửng dưng, lạnh lùng nói:

- Ngươi không cần nói nữa, lợi hại thế nào thì ta đã suy xét vô cùng tường tận, ta sẽ không chấp nhận làm đồng mưu phản nghịch với ngươi đâu.

- Hử? Nếu đã vậy, Quân phu nhân việc gì phải bảo Công Tử Triều ra ngoài, nói chuyện riêng với ta?

Nam Tử từ từ đứng dậy, điềm tĩnh đi tới trước mặt hắn. Dáng người Khánh Kỵ lực lưỡng to cao, Nam Tử chỉ đứng tới vai của hắn, lúc đi tới trước mặt hắn, Nam Tử liền ngẩng trán lên định nói chuyện, thế nhưng trên mặt nàng rõ ràng mang sự cao ngạo hống hách kiểu bề trên.

- Quả nhân để lại một mình ngươi trong phòng, là bởi vì có một số chuyện không tiện để cho đường huynh biết...

Nàng liếc nhìn Khánh Kỵ, lạnh lùng nói:

- Tử Triều có dã tâm của hắn, ta lẽ nào lại không nhận ra? Tề Báo, Bắc Cung Hỉ thì tranh đấu như bầy thú dữ để mong đường sống. Còn ngươi thì lợi dụng Tử Triều kiếm lợi, Tề Báo , Bắc Cung ba người thì dùng lời ngon ngọt điêu ngoa đầu độc bọn chúng, chẳng phải ngươi cũng cầu lợi lộc về mình thì là gì?

- Sở quốc Ngũ Viên đê tiện vô sỉ, lấy oán trả ơn, vì lợi ích của cá nhân mà đầu độc quyền thần ở Trịnh quốc mưu phản làm loạn, lúc bại lúc thắng, làm chuyện phản nghịch chôn sống thái tử Kiến. Đó chính là đã đi theo vết xe đổ của Khánh Kỵ nhà ngươi. Đám công tử vong quốc các ngươi như những võ sĩ đã hết thời, luôn không quên những vinh hoa phú quý lúc trước, luôn không quên những ân oán thị phi của các ngươi, vì những điều này thì có ai là các ngươi không thể hy sinh? Có ai là không thể trở thành công cụ cho các ngươi lợi dụng?

Một lý do đường đường chính chính để các ngươi yên tâm đi mưu sát thu phục, chiêu nạp ân nhân của các ngươi, khiến nghìn vạn sinh linh ở nước của hắn trở thành vật hy sinh. Nói cái gì mà hiếu đạo công nghĩa, ra dáng đạo mạo, cái đám tự xưng là nam nhi đại trượng phu các ngươi, đều là lũ lòng lang dạ sói, khốn nạn vô liêm sỉ mà thôi.

-Nàng nói đúng lắm!

Khánh Kỵ thần sắc ung dung, không hề kích động:

- Chẳng bao lâu nữa, ta cũng căm ghét cái loại người đó, nhưng khi ta phải bước vào con đường sinh tử tiến thoái lưỡng nan, ta mới hiểu rằng làm một quân tử đạo đức quên mình vì người là khó như thế nào. Người có thân sơ, nghĩa có đại tiểu. Một người sống trong thế gian, điều đầu tiên là phải sống vì hắn, sống vì người thân của hắn, chà đạp lên kẻ khác mà sống.

Chư hầu trong thiên hạ này ai mà chẳng sống vì gia tộc nhà mình? Kẻ nào cũng đặt Chu thiên tử, đặt thiên hạ treo trên miệng, nhưng kẻ nào dám khẳng định là mình để tâm tới họ? Trong thiên hạ có mấy kẻ dám bỏ qua cái tôi, sống vì tập thể? Khi Cơ Quang hành thích quốc quân, ai đến chủ trì công lý cho ta? Khi ta thất thế chạy nạn, không ai chịu chứa nạp ta, có ai lại chẳng suy nghĩ cho mình chứ?

Ta không phải là kẻ tàn bạo khát máu, nhưng khi có kẻ đe dọa tới lợi ích và tính mạng của ta, ta cũng sẽ không ngồi yên khoanh tay mà chờ chết. Nếu bây giờ có kẻ lén phóng tiễn, ta không thể tránh kịp. Đứng bên cạnh ta lại là những thân thích bằng hữu mà ta yêu mến và kính trọng, thì ta thà chịu mũi tên đó, chứ không để cho bọn họ phải lao ra ngăn đỡ mũi tên thay ta. Nhưng nếu bên cạnh ta là một kẻ xa lạ không thân không thích, thì ta sẽ chẳng ngần ngại mà kéo hắn lại làm khiên chống đỡ, nếu như kẻ đó vốn cũng chẳng đối tốt gì với ta, thì ta sẽ càng không cần phải do dự. Nếu như bên cạnh là những người nhỏ yếu vô tội, chắc ta cũng có thể động lòng từ bi, nhưng như vậy cũng chỉ là để lương tâm của ta được thanh thản, chẳng việc gì phải lôi ra mấy cái thiên hạ đại nghĩa đó làm gì cả.

Bản thân sống không bằng chết, còn ở đây đàm luận nhân nghĩa? Phu nhân là mẫu quốc tương công*, năm xưa xướng giảng nhân nghĩa, kết quả là trở thành trò cười cho thiên hạ. Bá Di Thúc Tề giảng giải nhân nghĩa, kết quả là trở thành công cụ hiệu triệu người trong thiên hạ của những kẻ không chịu thần phục Chu thất. Bọn họ chạy đến núi Thủ Dương, tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn không chịu khuất phục trước kẻ địch. Khi còn sống Chu Thất năm lần bảy lượt phái người dò la thám thính, rồi còn thổi phồng tuyên dương nghĩa cử của chúng, nhân nghĩa Chu thất dụng tâm ác độc làm sao? Hành động lần này rõ ràng là ép buộc chúng phải đâm lao theo lao theo chiêu bài "nhân nghĩa" cao đẹp. Ép bức bọn họ phải chết không toàn thây. Đến khi bọn họ chết rồi thì Chu thiên tử cũng có thể yên tâm. Người chết, chỉ còn lại nghĩa, chẳng còn nữa những xung đột về lợi ích với kẻ sống. Thế là bọn chúng nhũn nhặn nhân nhượng quốc gia, trung giáo tiết liệt; Và thế là chúng trở thành thiên cổ đại hiền,được Chu thất tôn sùng thán phục, các bậc quân vương ca tụng, bi thương làm sao!

*(Tống Tương Công, chú thích: Năm 638 TCN Tống Tương công cầm quân nước Tống đối đầu với quân nước Sở tại trận Hoằng Thủy (nay nằm ở phía Tây Bắc Chá Thành, Hà Nam). Lúc đó khi chứng kiến binh lực mạnh mẽ của quân Sở, đại tư mã nước Tống là Tử Ngư khuyên Tương công chờ quân Sở đi tới giữa sông thì tung quân tấn công, Tương công từ chối vì cho rằng quân Tống là quân nhân nghĩa nên không thể làm như vậy. Tới khi quân Sở đã sang sông và đang bày thế trận, Tử Ngư lại khuyên Tương công tấn công vì cho rằng quân Sở chưa kịp ổn định đội ngũ, tấn công ngay thì may ra mới có cơ hội thắng lợi, Tống Tương công lại đem bài nhân nghĩa ra để cự tuyệt, rốt cục quân Sở đánh cho quân Tống đại bại, bản thân Tương công cũng bị trúng tên trọng thương, không lâu thì mất. Con trai Tương công lên nối ngôi quốc quân tức Tống Thành công. Vì tư tưởng quân nhân nghĩa lạc hậu của Tương công nên có thuyết không xếp Tống Tương công vào hàng Ngũ Bá.)

Kho đẫy thóc thì mới biết lễ tiết, cơm no áo ấm thì mới biết vinh nhục, thời đại mà con người giãy dụa trong cuộc can qua. Ta không làm được như Bá Di, Thúc Tề, thà chết đói chứ không chịu mất khí tiết. Ta không làm được như Tống Tương Công không chịu nhụt chí, mang khí tiết để lấy đức phục nhân. Ta, Khánh Kỵ, cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà thôi. Hy sinh thân mình, chỉ để cho người trong thiên hạ cảm động đôi chút sau một cuộc say sưa? Hy sinh bản thân ta cùng hàng trăm hàng nghìn nam nhi ý chí sục sôi luôn tận tụy theo gót ta, chỉ để trở thành những công cụ để kẻ khác lợi dụng? Ta không có những suy nghĩ vĩ đại như vậy, nếu như ta đặt bản thân mình giữa vòm trời đất giết người không thấy máu, vậy thì bây giờ ta cũng nên đi chết được rồi. Đừng nói với ta những thứ thiên hạ đại nghĩa gì đó nữa, đống thiên hạ đại nghĩa đó, đợi khi ta trở thành người nắm giữ thiên hạ rồi hãy nói tới.

Nam Tử bị một tràng lời nói của Khánh Kỵ khiến cho đứng như trời trồng, Khánh Kỵ lại nói:

- Bây giờ Quân phu nhân có sở cầu, ta cũng có sở cầu, giúp đỡ nhau cùng có lợi chứ không có ý gì khác. Ta không hề gây bất lợi cho Vệ hầu, ta giúp các người đối phó với Công Mạnh Trập, còn Công Mạnh Trập không phải là không có tâm địa hãm hại Vệ hầu, chỉ vì nắm giữ đại quyền mà phải làm quân hậu chi quân(vua ở sau vua)? Điều này, ta tin chắc rằng Quân phu nhân sẽ tinh tường hơn ta nhiều.

Nam Tử khẽ chau mày, rồi điềm nhiên nói:

- Tinh tường thì sao nữa? Mặc ngươi ăn nói khéo léo thế nào đi nữa, đừng mong thuyết phục được Nam Tử ta. Quả nhân có khối thủ đoạn xơi tái Công Mạnh Trập, không cần đến người ngoài phải động tay vào, kẻo lại dẫn đến loạn cục ở Vệ quốc. Khánh Kỵ, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ngay lập tức ý định ở Đế Khâu đi, trở về với Ngải Thành của ngươi., an phận thủ thường tại đó. Chuyện ngày hôm nay ta có thể giả như không hề hay biết, nếu như ngươi còn định đầu độc Công Tử Triều làm loạn nữa, lúc đó chớ trách quả nhân không khách khí với ngươi!

Khánh Kỵ cười nói:

- Quân phu nhân nói năng thật là hiên ngang lẫm liệt, ta còn tưởng rằng nàng đang suy nghĩ cho phu quân Vệ hầu cơ. Thì ra trăm phương ngàn kế, đều là sự tính toán từ người của nàng.

- Hỗn xược!

Nam Tử nổi giận quát một tiếng, lồng ngực phập phồng, tâm tình khẽ động, những đường rãnh hấp dẫn lộ ra trước mắt, khuôn mặt hơi ủng đỏ nói:

- Khánh Kỵ, không cần nói những lời của bọn đồ tể nữa, bất luận là ngươi dụ lợi, khích tướng hay dùng lãnh ngữ trào phúng, thì cũng chẳng có tác dụng gì với bản phu nhân đâu, ngươi đừng phí công sức nữa.

- Ta đã từ bỏ rồi!

Khánh Kỵ cười nhạt:

- Trên đời này có rất nhiều loại nữ nhân, loại khó nói chuyện nhất là loại nữ nhân ngu xuẩn. Nữ nhân ngu xuẩn thì chẳng bao giờ biết nói lý, giờ đây ta thật bất hạnh khi gặp phải một kẻ trong số đó. Khánh Kỵ sẽ cáo từ ngay đây, tin rằng phu nhân sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Bởi vì trong đó... có quá nhiều điều không thể nói cho kẻ khác biết được, đúng không nào? Nhưng cũng không nhất định, ai mà biết được nữ nhân ngu xuẩn thì sẽ làm ra những gì chứ? Khi lên cơn có lẽ là hết thuốc chữa mất!

- Ngươi... đồ khốn..

Nam Tử giận đến phát run, nhất thời không nói được câu nào.

Nàng vốn là công chúa Tống quốc, giờ là Vệ quốc quân phu nhân, chưa từng có kẻ nào dám nói như vậy với nàng. Mấy câu nói vừa rồi của Khánh Kỵ khiến cho nàng giận dữ đến phát run toàn thân. Khánh Kỵ nói xong thì quay người bỏ đi, chẳng thèm ngó ngàng gì tới nàng nữa, khiến cho cơn lửa giận dữ của nàng không có chỗ phát tiết.

Khánh Kỵ đi ra khỏi Nam Tử tẩm cung, Công Tử Triều đang sốt ruột đứng ở bên ngoài liền tiến lại, mở miệng hỏi:

- Công tử, thế nào rồi?

Khánh Kỵ liếc nhìn hắn, gượng cười lắc đầu.

Công Tử Triều nghe xong mặt mày ủ rũ, khuôn mặt hắn âm tình bất định suy tư trong chốc lát, khẽ cắn răng một cái rồi nói:

- Ả không chịu hợp tác, vậy chúng ta tự ra tay

Khánh Kỵ ngây người:

- Chúng ta ra tay? Nếu như không thể điều khiển được cung vệ và thành vệ, ngài cho rằng có thể thành công sao?

Trên mặt Công Tử Triều hiện lên một nụ cười u ám:

- Ai nói chúng ta không thể điều khiển được cung vệ, thành vệ? Đợi đến khi chúng ta phát động, ả không tương trợ không được.

Khánh Kỵ thất thanh nói:

- Xuống tay trước để ép nàng chịu đi vào khuôn khổ? Liệu có quá mạo hiểm không, vạn nhất nàng cứng đầu không theo...

Công Tử Triều nhe răng cười nói:

- Trong hiểm nguy cầu phú quý, huống hồ cái mạo hiểm này ta đã không thể không mạo phạm được? Ta biết rõ tâm tính của ả, ả hiện tại tuy không chịu, đến hoàn cảnh đó, nếu ả không muốn hành động cũng sẽ phải chịu liên lụy, còn lo gì về ả nữa?

Khánh Kỵ không nói gì, hắn nhìn thấy được tâm ý của Nam Tử với Công Từ Triều, tuy nhiên trong ý nghĩ của Công Tử Triều, công danh lợi lộc vượt xa một tấm phương tâm, đứng ở lập trường của hắn thì chẳng tiện mà nói thêm điều gì cả.

Trong bụng Công Tử Triều đã lập sẵn kế hoạch, khuôn mặt cũng bắt đầu rạng rỡ, hắn nhìn khuôn mặt của Khánh Kỵ, khẽ chau mày nói:

- Ta định mời công tử đi thương nghị với đám Tề Báo, Bắc Cung, chỉ có điều... công tử mặc một bộ đồ thái giám, ra khỏi cung bằng cách nào đây?

Khánh Kỵ cười nói:

- Điều này không khó, ta phụng sự ủy thác theo Di Tử Hạ vào cung, đợi lát nữa ta đổi một bộ đồ kẻ hầu, rồi đi theo hắn xuất cung là được rồi.

Lúc này Công Tử Triều mới biết hắn không có tài năng thông thiên triệt địa, giữa ban ngày ban mặt vượt tường vào cung. Công Tử Triều vui vẻ nói:

- Nếu vậy thì tốt quá, ta đứng ở ngoài chính môn cung thành đợi công tử, sau khi công tử ra ngoài sẽ lập tức gặp lại ta, cùng nhau đi tới phủ Tề Báo, rồi chúng ta lại tiếp tục đàm đạo bàn bạc trên xe.

Khánh Kỵ giả trang làm thái giám trong cung, đi tìm Di Tử Hạ là điều quá dễ dàng. Cung thành này tuy không lớn, những thái giám trong cung không phải ai cũng quen biết nhau, lại cộng thêm việc thường xuyên có thái giám mới nhập cung, cho nên chẳng có ai nghi ngờ tra hỏi. Trên đường gặp một số thị nữ trong cung, trông thấy một thái giám anh hùng phi phàm trẻ tuổi, ngoài việc thầm tiếc trong lòng ra, còn khẽ liếc những con mắt đầy ý dâm về phía hắn.

Trong phủ Tề Báo, mọi người lại lần nữa tụ hội, lần này ngồi cùng với Công Tử Triều còn có thêm một người ngọc thụ lâm phong (chỉ người có khí độ phóng khoáng, dáng vẻ oai vũ) như vậy, nhưng còn có thêm vài phần khí chất kiên cường nữa, đó chính là Khánh Kỵ.

- Chư vị, Quân phu nhân đã đồng ý với kế hoạch của chúng ta, đến lúc đó Quân phu nhân sẽ đoạt được binh phù, điều khiển cung vệ và thành vệ, chúng ta có thể phóng tay đại sát một phen rồi!

Công Tử Triều cười đắc ý nói.

Mọi người nghe xong như vậy thì xì xầm bàn tán, ai nấy vẻ mặt khác thường, Công Tử Triều không có thời gian để ý phản ứng của mọi người, lập tức nói luôn:

- Chư vị, hôm nay chúng ta tụ họp, là để vạch kế hoạch chi tiết tường tận từng bước một...

Công Tử Triều đem phương án hành động của hắn cùng Khánh Kỵ bàn thảo lúc nãy trên xe ra cho mọi người xem một lượt, sau đó hỏi ngược lại:

- Chư vị, có ý kiến bổ sung gì không?

Bắc Cung Hỉ nói:

- Nhân mã của Khánh Kỵ công tử lúc nào có thể đến được đây? Có thể điều động được bao nhiêu người?

Khánh Kỵ đáp:

- Công Mạnh Trập từ cửa sông Hoàng Hà điều năm nghìn binh lính tới Đế Khâu, số nhân mã ta mang tới không ít hơn con số đó, Khánh Kỵ nói rồi, sẽ không để một binh một tốt vào thành, chư vị có thể yên tâm, còn về thời gian...

Hắn tính toán sơ sơ trong chốc lát rồi nói:

- Dự tính nhân mã của Công Mạnh Trập nội trong vòng bốn năm ngày nữa sẽ tới Đế Khâu, ta đã phái người dùng khoái mã trở về Ngải thành triệu tập binh lính tới đây, nội trong ba ngày nữa là có thể đến chốt chặn ở các cửa ải hiểm yếu phía Đông của Đế Khâu chống cự với bọn chúng được rồi.

Công Tử Triều cười nói:

- Ngô quốc Khánh Kỵ có cái dũng vạn người khó địch, cầm quân đi đánh trận, e là chẳng có ai trong số chúng ta là đối thủ của công tử. Mọi người có thể tin tưởng tuyệt đối vào những phương thức và kế sách của Khánh Kỵ.

Nhớ tới uy danh của Khánh Kỵ, mọi người thi nhau gật đầu.

Công Tử Triều nói:

- Khi Tử Triều tới Vệ, bên mình chỉ mang theo hơn mười viên gia tướng thân tín, đều là những dũng sĩ sống chết theo mình. Đến giờ hành động, Quân phu nhân lấy được ấn tín binh phù, ta sẽ bảo những dũng sĩ đó hộ tống phu nhân tiếp quản cung cấm, thành vệ, diệt trừ những kẻ thân tín của Công Mạnh Trập dám cả gan trái lời.

Tề đại phu, Bắc Cung đại phu thì tập trung gia tướng, thực khách, hợp binh tại một chỗ, tiến đánh phủ đệ Công Mạnh Trập. Chư vị nhớ kỹ, bất luận là ai bắt được Công Mạnh Trập, thì đều không được để cho kẻ nào sống sót. Nếu như ngộ nhỡ hắn chạy thoát được ra ngoài, lúc đó ngoài thành đã được Khánh Kỵ công tử khống chế, nơi duy nhất hắn có thể chạy tới đó chính là cung thành của tâm phúc Nhâm chủ tướng của hắn. Ta sẽ đợi sẵn ở đó bắt hắn chui đầu vào lưới. Như thế có thể giữ được bí mật tuyệt đối.

Khuôn mặt căng thẳng của Chử Sư Phố toát đầy mồ hôi, hắn móc từ trong tay áo ra chiếc khăn lụa để lau mồ hôi, lắp ba lắp bắp rụt rè hỏi:

- Vậy thì... vậy thì chỗ quốc quân các vị định tính thế nào?

Công Tử Triều và Khánh Kỵ đưa mắt nhìn nhau, Khánh Kỵ nói:

- Chử đại phu, chỗ của Vệ hầu đành phải trông chờ vào ngài rồi. Đến lúc đó chỉ cần ngài dụ Vệ hầu vào trong phủ, hết sức khách khí và cung kính mời hắn đợi ở đó, đợi khi đại cục đã định, thì lại cung thỉnh hắn ra ngoài, ngài xem thế nào?

Chử Sư Phố vừa nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, nói thất thanh:

- Vậy sao được? À... ý ta là, Chử mỗ làm sao có thể làm được đây? Ta... ta làm gì có cách gì có thể lừa phỉnh được quốc quân đến phủ đây?

Công Tử Triều cười híp mắt nói:

- Điều này đơn giản thôi, Tử Triều đã nghĩ giúp ngài rồi, mùa này gió thu hiu quạnh, trăm hoa điêu linh, ngài đi nói với quốc quân rằng, có một cây đào trong hoa viên nhà ngài bỗng nhiên hoa tươi nở rộ, giống như không khí tiết xuân, với tính cách của quốc quân chắc chắn sẽ tò mò mà đến thưởng ngoạn, chỉ dùng kế nhỏ, không động đến binh đao. Đó chẳng phải là đã mời được quốc quân tới phủ của ngài rồi sao?

Công Tử Triều biết rằng trong đám người này thì có Chử Sư Phố là ý chí không kiên định nhất, sợ hắn hai lòng, gặp lúc hoạn nạn thì sinh biến. Cho nên mới không giao cho hắn việc đi bắt Công Mạnh Trập, ngược lại đem cái việc nhìn bề ngoài thì nhẹ nhàng vô cùng, nhưng một khi động thủ, nó sẽ là một con bài trói buộc hắn không thể trốn tránh khỏi liên lụy: giam lỏng Vệ hầu.

Tề Báo và Bắc Cung Hỉ lúc này đều đã rõ dụng ý của Công Tử Triều, ai nấy cũng gật đầu khen ngợi. Chử Sư Phố giống như nuốt phải mật đắng, đắng từ ngoài miệng đến tận trong tâm can. Nhưng đến nước này thì hắn làm sao có thể thoái thác được? Chỉ biết cắn răng mà gật đầu nhận việc được giao mà thôi. Cơn mưa tầm tã, đây có lẽ là trận mưa to nhất kể từ khi vào thu đến giờ.

Mưa dày như mành, thu lạnh thấu xương. Trên thảo nguyên mênh mông, đang có một đội ngũ rồng rắn tiến về phía trước, đi qua những cánh đồng ruộng tiêu điều cũng như đã được thu hoạch. Mặt cờ của đội ngũ đi trước bị nước mưa làm ướt sũng, quấn vào cán cờ, không thể nào nhìn rõ được cờ hiệu.

Trước mặt đã sắp đến Bạch Dương quan, nhìn từ xa, chòi quan sát của Bạch Dương quan đã có thể nhìn thấy. Một vị tướng lĩnh đứng ở trên mô đất cao, cao giọng quát lớn thúc giục sĩ tốt đẩy nhanh tốc độ cuộc hành quân. Thế nhưng đám quân đội đi suốt đêm từ cửa sông Hoàng Hà đến đây đều đã người ngựa mệt mỏi, sức cùng lực kiệt, dù là quân sĩ có quất mạnh roi thế nào chăng nữa, thì ở dưới là bùn đất ướt át lầy lội, ngựa cũng không thể đẩy đi nhanh được.

Vị tướng quân kia nhìn thấy vậy không khỏi chau mày, vị tướng lĩnh binh này tên Vương Bình, tuổi hai mươi bảy, hắn vốn xuất thân từ hạ khanh đại phu, vì dũng mãnh thiện chiến, anh hùng quả cảm nên được Công Mạnh Trập coi trọng, nhiều lần được đề bạt, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là tướng lĩnh thống lĩnh hàng vạn đại quân rồi. Cũng vì thế mà Vương Bình thề sống thề chết cúc cung tận tụy cho Công Mạnh Trập.

- Tướng quân, trước mặt đã là Bạch Dương quan rồi. Binh sĩ đều đã mệt mỏi quá sức rồi, hay là nghỉ tạm ở đó một đêm?

Phó tướng Phạm Trọng Thúc vội vã chạy tới, lau những hạt mưa vương đầy trên mặt, đề xuất với Vương Bình.

Vương Bình nhíu mày nói:

- Mạnh Trập đại phu muốn chúng ta hành quân ngày đêm đi tới Đế Khâu chờ lệnh, chắc chắn là việc đại sự vô cùng hệ trọng, làm sao có thể trì hoãn hành trình được?

Phạm Trọng Thúc nói:

- Tướng quân, vẫn biết là chuyện đại sự quan trọng, nhưng nếu khi đến đó dẫn theo một đám binh uể oải không còn sức chiến đấu, thì liệu làm được nên chuyện gì đây? Tướng quân xem bọn họ đã không còn sức mà đi nữa rồi. Áo giáp nặng trịch, lại thêm nước thấm vào nên sức nặng tăng lên không chỉ một lần, ai cũng phải vác theo lương thực, binh khí, đường đi trơn trượt, đám giầy kia dính bùn, trọng lượng một đôi trở thành 10 cân, đi đường thế nào được đây?

- Điều này...

Vương Bình nghe thấy vậy cũng hơi do dự, nghiêng người nhìn đám binh sĩ đang đi đứng lảo đảo trên đường, trong lòng đã có chút dao động

Một binh lính cũng mỏi mệt không chịu được nữa đứng bên cạnh thấy thế cũng khuyên nhủ:

- Tướng quân, hay là để mọi người nghỉ ngơi một lát đi. Nếu cứ đi liên tục không nghỉ thế này thì cũng nên đợi đến lúc mưa ngớt, tốc độ đương nhiên cũng được đẩy nhanh. Mưa to thế này thì để anh em nghỉ ngơi lấy sức một chút, đợi khi mưa tạnh rồi hãy lên đường. Lúc đó sức lực được hồi phục, mọi người sẽ đi nhanh hơn, chưa chắc đã đi chậm hơn đâu.

- Cũng được!

Vương Bình cuối cùng cũng bị thuyết phục, căn dặn:

- Đại quân vào trong Bạch Dương quan nghỉ ngơi, đợi khi mưa tạnh rồi đi tiếp.

- Rõ!

Viên lính kia nghe vậy thì mừng quýnh, vội vàng cao giọng phát ra mệnh lệnh, đám binh sĩ nghe xong thì tinh thần phấn chấn, vội dùng hết sức tàn còn lại rảo bước đi về phía Bạch Dương quan.

Vùi nồi nấu cơm, cọ rửa chiến mã, rất nhanh chóng khói bếp đã lượn lờ ở trên Bạch Dương quan. Chỉ có điều đám củi gỗ bị mưa thấm ướt, khói bay mù mịt, lửa không được to, khiến cho trong Bạch Dương quan người hô ngựa hí, tiếng ho khan phát ra không ngừng.

Lúc này, trên con đường từ Ngải Thành đi tới Đế Khâu, một đội ngũ gồm ba cánh quân, giống như ba con rắn lớn uốn lượn không thấy điểm đầu đuôi, cũng đang gấp rút hành quân. Tất cả binh sĩ đều mặc áo mỏng, không đeo bì giáp, bên ngoài khoác chiếc áo tơi mỏng bằng lá cây, trong tay cũng chỉ cầm một loại binh khí, dưới chân đều là những đôi giầy rơm nhẹ nhàng, khi đi trên đường lầy lội thì không bị bám bùn như ủng da.

Bọn họ vừa đi vừa lấy từ trong ngực áo một miếng thịt bò khô nhét vào miệng, rồi lại ăn thêm một chiếc bánh ngô được nghiền từ bột ngũ cốc. Toàn bộ đội ngũ trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, lặng ngắt như tờ, ngay ngắn chỉnh tề.

- Đem tráng khí của các ngươi ra hết đây cho lão tử xem nào!

Tướng quân cụt một tay Lương Hổ Tử vịn kiếm đứng trên xe, cao giọng gầm thét:

- Công tử nói rồi, nuôi binh ba năm dùng binh một khắc, giờ chính là lúc dùng đến các ngươi, ai cũng không được lơ đễnh xả hơi, muốn nhẹ nhàng đi tới Thanh Ngõa quan thì lão tử đã để cho các ngươi toại nguyện rồi, bây giờ tất cả các ngươi đều phải xốc lại tinh thần hết cho ta.

A Cừu dắt lưng một đôi đoản kích, cởi bỏ giầy lộ ra đôi bàn chân đầy những vết chai sạn, cũng động viên tinh thần binh sĩ:

- Gắng sức lên, cố gắng tiến bước trên đường. Đến Thanh Ngõa quan sớm để chiếm địa lợi, khi đánh trận chúng ta sẽ có được tiện nghi. Đợi khi đánh thắng trận, công tử sẽ khao thưởng ba quân, lợn béo, dê béo, các ngươi ăn bao nhiêu tùy thích. Lúc đó thì tất cả dũng sĩ tham chiến đều được nghỉ ngơi ba ngày, những nữ lư(kỹ viện) bây giờ đều đóng cửa cấm vào, đó là để đợi khao thưởng các người đấy!

Tái Cừu cười to nói:

- Đúng vậy, mọi người cố gắng tiến bước, vì thịt béo và nữ nhân mà hăng hái tiến bước, xông lên!

Đội ngũ đang yên lặng lập tức truyền ra những tiếng cười đùa bàn tán, những mệt mỏi và rét lạnh không cánh mà bay, đám binh lính chọc ghẹo lẫn nhau, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn...

Công Mạnh Trập đứng trước cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách, lông mày khép chặt lại.

Phía sau, gia tướng thân tín Ngao Thế Kỳ, Chu Bát cung kính đứng hầu một bên, đứng ngay ngắn không thốt một lời.

Ánh mắt Công Mạnh Trập hung ác nham hiểm, một hồi lâu sau mới nói:

- Lão phu luôn cảm thấy... bọn chúng nhiều lần tụ họp đến thế, có chút không bình thường. Chẳng lẽ... bọn chúng đã nghe ngóng được tin tức gì rồi?

Ngao Thế Kỳ tiến lên trước một bước nói:

- Chủ công, theo ý kiến của nô tài, chi bằng chúng ta động thủ trước, với số lượng của gia tướng và thực khách trong phủ của chúng ta, rồi lại thêm việc thỉnh được quốc quân hạ lệnh cho vệ thành đến tương trợ, lúc đó thì có thể dễ dàng mà tóm gọn toàn bộ bọn chúng.

Công Mạnh Trập dường như không nghe thấy, một lúc sau chợt hỏi:

- Chu Bát, mấy người trong nhà Tề Báo vẫn chưa có biểu hiện gì bất thường à?

Chu Bát đáp:

- Vâng, trong phủ của chúng nhìn bên ngoài thì rất bình lặng giống như ngày thường. Chỉ có điều những kẻ đó trước nay đều không có gì đáng chú ý, nên nô tài không cắm tai mắt ở trong phủ của chúng. Hai ngày nay, nô tài đang phái người dùng tiền thưởng lớn đi mua chuộc gia nhân trong phủ của chúng, truyền rằng một tin tức thưởng năm mươi lượng vàng, nếu như thành công thì sẽ có tin tức truyền đến ngay.

Công Mạnh Trập "Ồ" một tiếng, rồi nói với Ngao Thế Kỳ:

- Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đều xuất thân là võ tướng, những thực khách, gia tướng, gia nô, người hầu đều biết võ công, chỉ dựa vào lực lượng hiện tại của chúng ta, nếu như đánh chúng bất ngờ, trở tay không kịp thì chắc chắn bọn chúng không có cách nào phản kháng, nhưng nếu như chúng đột phá vòng vây đào tẩu, chúng ta dù có điều toàn bộ binh mã thành vệ thì cũng không thể phong tỏa được toàn bộ Đế Khâu, nếu như để bọn chúng chạy về phong ấp... Dù sao thì gia tộc của chúng ở đó xây dựng lực lượng cũng đã mấy trăm năm, làm sao có chuyện không ai giúp đỡ chúng được? Lúc đó thì một trận đại loạn là điều khó tránh khỏi, cho nên... cần phải suy nghĩ cho thật thấu đáo mới được.

Ngao Thế Kỳ nói:

- Chủ công, nếu như ta điều động binh mã cung vệ, thì phần thắng của chúng ta sẽ nhiều hơn.

Công Mạnh Trập quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, trách mắng:

- Hồ đồ, cung vệ là đội quân bảo vệ cung thành, có lẽ nào mà quốc quân lại đồng ý điều động cung vệ cho ta sử dụng được chứ.

Nói đến đây, hắn vuốt chòm râu đắc chí cười nói:

- Lão phu cẩn thận đề phòng như vậy, cũng chỉ là để tránh mắc phải sơ suất tới mức thấp nhất mà thôi. Kỳ thực cũng không cần phải lo nghĩ quá, bọn chúng rõ ràng là biết lão phu muốn đối phó với chúng, vậy thì chúng cũng làm được gì đây? Thành vệ canh giữ thành trì, bọn chúng không thể chạy ra ngoài được, trong phủ của ta phòng bị nghiêm ngặt, bọn chúng không thể đánh vào được. Đợi khi đại quân của ta đến, muốn chém giết muốn xẻ thịt thì đều phụ thuộc vào ta thôi. Trừ phi... bọn chúng cầu xin ông trời có được thiên binh xuống tương trợ, nếu không thì đừng hy vọng sống sót.

Hắn khoát tay nói:

- Các ngươi lui ra đi, hôm nay mưa rơi liên miên, quốc quân sẽ không đến đâu, mấy hôm nay uống rượu vô độ, lão phu cũng phải đi nghỉ một chút

Hai viên gia tướng thân tín lĩnh mệnh lui ra, một hán tử mặc áo tơi hộc tốc chạy về phủ Công Mạnh Trập, gõ mở cửa chính lách mình đi vào, một lát sau, hắn đã xuất hiện trước mặt Chu Bát. Chu Bát tra hỏi một hồi, cầm lấy tiền thường đưa cho hắn, rồi vội vã trở về hậu trạch.

Công Mạnh Trập vừa mới nằm ngủ, hai mắt đang lim dim mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, bỗng cánh cửa nhẹ nhàng gõ vang, Công Mạnh Trập giận dữ quát:

- Kẻ nào phá hỏng giấc mộng đẹp của ta?

Ngoài cửa một thị tì nhút nhát e lệ nói:

- Đại nhân, Chu Bát có việc gấp muốn cầu kiến.

- Hả?

Công Mạnh Trập khẽ hấp háy mắt, khôi phục lại dáng vẻ tỉnh táo:

- Mau chóng truyền hắn vào cho ta.

Trong giây lát, Chu Bát đã vội vã đi vào, chắp tay thi lễ nói:

- Chu Bát đã quấy rầy giấc ngủ của chúa công rồi.

Công Mạnh Trập hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói mau, có chuyện gì quan trọng?

Chu Bát nói:

- Việc dùng kim tiền mua chuộc gia nhân trong phủ Tề Báo đã có tiến triển, thu được một vài thông tin.

Hai mắt Công Mạnh Trập sáng rực lên, nói:

- Nói mau đi.

Chu Bát nói:

- Vì thời gian gấp gáp, lại sợ đánh rắn động cỏ, người của nô tài không tiếp xúc được với quản sự trong phủ Tề Báo, chỉ mua chuộc được một tên gác cổng.

Công Mạnh Trập vừa nghe xong, ủ rũ nói:

- Một tên gác cổng thì có thể thu được thông tin gì đây?

Chu Bát nói:

- Dạ dạ, nhưng tên gác cổng đó kể một chuyện, nô tài cảm thấy cần phải bẩm báo cho chủ công biết. Mấy ngày trước, Di Tử Hạ đăng môn bái phỏng Tề Báo, đem theo một tên tùy tùng thiếp thân. Hai ngày nay Di Tử Hạ không hề lộ diện. Nhưng mỗi lần bọn bốn người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố, Công Tử Triều gặp nhau thì tên tùy tùng đó đều xuất hiện, dường như... bây giờ hắn đã là người của Công Tử Triều rồi. Tuy nhiên người của nô tài nhận được thông tin này xong, âm thầm truy theo hành tung của chúng, lại phát hiện người này vẫn đang ở trong phủ của Di Tử Hạ.

Công Mạnh Trập nghe vậy thì mặt biến sắc:

- Tên tiểu tử Di Tử Hạ từ trước tới nay không tham dự việc triều chính, tại sao hắn lại, tại sao hắn lại giao du với bọn người Tề Báo? Di Tử Hạ...

Di Tử Hạ căn bản là không hiểu chuyện trong quan trường, nhưng hắn lại nhiều lần phái một người đến tiếp xúc với bọn Tề Báo, một kẻ đa nghi như Công Mạnh Trập không thể không nghĩ tới người đứng sau lưng Di Tử Hạ: quốc quân Cơ Nguyên. Lẽ nào Cơ Nguyên không có động tĩnh, giả vờ ra vẻ đại khái qua loa, ý là muốn liên hợp hai đại gia tộc Tề thị, Bắc Cung thị, mong đoạt lấy quyền lực của hắn?

Nghĩ tới đây, Công Mạnh Trập bất giác toát mồ hôi lạnh, hắn lật đật đứng dậy, rảo bước đi trong phòng hai vòng, bỗng nhiên lắc đầu nói:

- Không thể nào không thể nào, nếu như quốc quân có dụng ý với ta, tại sao lại án binh bất động, ngồi đợi ta điều binh trở về đô thành? Lấy điều đó để khép ta vào tội mưu phản? Vậy thì sẽ phải mạo hiểm biết bao, không thể nào có chuyện đó được, nhưng... người đó... rốt cuộc hắn là ai đây?

- Chủ công...

Chu Bát lập tức căng thẳng trở lại:

- Hay là... dựa theo kế của Ngao Thế Kỳ, chúng ta cứ ra tay trước đi. Phỏng chừng ngày mai binh mã của chúa công sẽ đến, cho dù bọn chúng chạy thoát được, thì chúng ta sẽ lại lập tức dẫn quân tấn công phong ấp của chúng, chắc hẳn chúng sẽ không kịp có cơ hội hợp binh phản kháng.

Công Mạnh Trập tuy chưa bao giờ đích thân đi dẫn quân đánh trận, dù sao cũng là chủ quản việc binh trong suốt hai mươi năm qua, nghe thấy nói vậy lập tức lắc đầu nói:

- Quân lính rệu rã, làm sao có thể đem ra sử dụng lần nữa? Vả lại, chưa xác định được liệu nhân vật thần bí kia có phải do quốc quân sai khiến, giống như cái gai trong lòng ta, không thể nào yên tâm cho được.

Hắn suy nghĩ hồi lâu trong phòng, đột nhiên dừng bước, xoay người lại, thần sắc nghiêm nghị nói:

- Chu Bát, ngươi lập tức đi tuyển chọn hảo thủ nhất đẳng trong phủ, bắt lấy cái tên hành tích khả nghi kia về cho ta một cách bí mật thần không biết quỷ không hay, việc này không thể để lộ ra ngoài.

- Vâng!

- À... đợi đã, mang theo cả Ngải Tử Man. Hắn thân thủ linh hoạt, kiếm kỹ xuất chúng, có thể trọng dụng.

- Tuân lệnh!

Chu Bát cũng biết tình thế cấp bách, lập tức lách mình đi ra ngoài, thông báo cho Ngao Thế Kỳ, Ngải Tử Man biết để chuẩn bị.

Công Mạnh Trập nheo mắt lại, trầm ngâm nói một mình trong phòng:

- Người này... rốt cuộc là ai? Hắn thuộc lực lượng của ai? Hắc! Lão phu cứ tưởng đã nắm được sự tình trong lòng bàn tay, giờ đây xem ra tình hình đã phức tạp rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK