Mục lục
[Dịch] Đại Tranh Chi Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Vũ nói:

“Đại vương, tuy viên ngọc này giá trị liên thành, nhưng hiện giờ vẫn chưa được tiện…”

Khánh Kỵ cười nói:

“Quả nhân biết, viên ngọc này hiện giờ chưa thể lộ ra ngoài.”

Hắn cười ha hả để viên ngọc trên bàn, nói:

“Nếu đã không thể đem ra cho mọi người thưởng thức, thế thì thay đổi diện mạo để lại sử dụng vậy, hai vị lão tiên sinh có quen biết vị cao thủ điêu khắc ngọc nổi tiếng nào hay không?”

Lão giới mỉm cười, tuy ở trước mặt đại vương nhưng vẫn tự nhiên đưa tay lên, vuốt bộ râu dài đến bụng của hắn, lưng cũng thẳng hơn. Lão Giang ở bên cạnh cười nói:

“Đại vương, Giới Tông nguyên chính là cao thủ điêu khắc ngọc của nước ta.”

“Ồ?”

Khánh Kỵ bất ngờ nhìn lão Giới một lúc, nói:

“Nếu đã vậy, viên ngọc đẹp này ta sẽ giao cho Giới tiên sinh, xin người hãy thiết kế thật đẹp, điêu khắc nó thành một ngọc tỷ, để làm Trấn quốc chi bảo của nước Ngô.”

Giới Tông Nguyên vừa nghe xong trong lòng kích động, nếu viên ngọc giá trị liên thành này được khắc thành ngọc tỷ, trở thành quốc bảo nước Ngô, vậy tên tuổi của hắn cũng sẽ lưu danh mãi mãi gắn liền với viên ngọc này, đây là mơ ước của biết bao nhiêu người, lão Giang bên cạnh trên mặt cũng đã lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Giới Tông Nguyên vội vàng quỳ lại sát đất, xúc động nói:

“Tiểu dân tuân chỉ, tiểu dân tuân chỉ, không biết Đại vương muốn khắc những chữ gì trên ngọc?”

Khánh Kỵ hít sâu một hơi, cười nói:

“Vậy cũng cần hỏi sao? Đương nhiên là ... Thụ, Mệnh, Vu, Thiên, và Thọ Vĩnh Xương!”

Tôn Vũ nhìn Khánh Kỵ, trong lòng thầm nghĩ:

“Tại sao lại nói đương nhiên?”

Lần đầu đi tuần những cung điện cất giữ nào là vàng bạc châu báu và những món bảo vật khác, trong lòng Khánh Kỵ vui mừng hớn hở, công tử Quang cũng xem như đã vì hắn làm một việc tốt, đã tặng cho hắn một phần lễ hậu đến thế.

Nên biết rằng những người thời này thích tàng trữ đồ quý giá trong thành, và tài sản của một quốc gia đa phần đều được cất giữ ở bên trong thành trì, còn đô thành là nơi tập trung sáu đến bảy phần trong số mười phần tài sản của đất nước, Dĩnh Đô mấy trăm năm nay là đại đô thành của nước Sở vang danh nam phương đệ nhất quốc này, trong thành đã tập trung số lượng lớn tài sản đến nỗi không thể thống kê được, và trong số đó có một phần nhỏ đã được công tử Quang chuyển về nước Ngô.

Nước Ngô bất luận là diện tích biên giới hay là số lượng nhân khẩu, đều thua xa với nước Sở, do đó, số tài sản lớn như thế được dùng tại nước Ngô đúng là vô cùng dư dả, không chỉ có thể giải quyết được nhu cầu nhất thời của nước Ngô, mà nếu như đem toàn bộ tài sản đổi thành hiện kim, thì cho dù nước Ngô hiện tại có dốc toàn lực để phát triển kinh tế nông nghiệp, mua bán thương nghiệp và cả những ngành thủ công nguyên thủy, và có dùng ba mươi năm để tích lũy tài sản đi chăng nữa thì vẫn còn kém rất xa.

Đương nhiên, sự so sánh này chỉ là để đánh giá về giá trị tài sản mà thôi, số tài sản này không đại diện cho sức mạnh thật sự của một nước. Giữa hai điều này có sự khác biệt rất lớn, cũng giống như một thương gia làm ăn buôn bán từng bước từng bước tích lũy được năm trăm vạn gia sản, và một tên đột nhiên trúng giải độc đắc, lĩnh được năm trăm vạn hiện kim, trên bề mặt thì gia sản của hai người này đều như nhau, nhưng nếu luận về thực lực thì sẽ có sự khác biệt lớn. Nước Ngô được số tài sản khổng lồ này cố nhiên sẽ có được bước khởi đầu thuận lợi và tốc độ phát triển nhanh hơn, nhưng lại không thể vì thế mà trong nhất thời lại đòi hỏi cao hơn mục tiêu ban đầu.

Rời khỏi tàng bảo huyệt, Khánh Kỵ nói với Tôn Vũ:

“Trường Khanh, những người Sở này không nên tiếp tục giữ lại trong cung. Số tài sản lớn như thế. Trong quá trình thanh lý, cất giữ, vận chuyển khó lòng mà che được tai mắt thiên hạ, lâu ngày nhất định sẽ lộ tin tức ra bên ngoài. Ngươi hãy mau chóng sắp xếp cho những người Sở rời khỏi, tạm thời sắp xếp ổn thỏa cho họ ở trong quân doanh bên dưới núi Cô Tô.”

Tôn Vũ nghi hoặc hỏi:

“Đại vương không muốn họ biết được chân tướng, hà cớ không nhân lúc họ còn chưa hiểu ất giáp, biến họ thành nhân chứng cho ta, đuổi cổ họ về nước Sở?”

Khánh Kỵ mỉm cười:

“Những người Sở quyền quý này, quả nhân còn có chỗ dùng, nên tạm thời chưa thể cho họ trở về nước Sở được.”

“À…. Ý của đại vương là?”

“Nước Sở, liên minh với nước Ngô ta, chỉ là mối quan hệ lợi và hại nhất thời mà thôi. Không mất bao lâu, hai nước sẽ lại nảy sinh hiềm khích. Nhất là chúng ta lại lấy cớ trong cung bị hỏa hoạn, nuốt trọn số tài sản lớn như thế của nước Sở, tuy người Sở không có chứng cứ, nhưng lẽ nào họ lại ngoan hiền cam chịu khoanh tay đứng nhìn của cải bị mất sao? Cứ cho là không bằng không cớ sẽ không động đến binh đao, nhưng nếu họ trở mặt thì cũng khó lòng mà tránh khỏi.

Người Việt tuy rằng gian xảo, nhưng hiện tại vẫn chưa thể xem là tâm phúc đại họa của ta. Nếu nói về uy hiếp, nước Sở mới là nước thực sự uy hiếp nước Ngô ta, đừng nghĩ nước Ngô ta đã từng được thế như chẻ tre trực tiếp xông vào Dĩnh Đô, trên thực tế thực lực của nước Sở nằm ngoài khả năng của nước Ngô ta. Những người Sở quyền quý này sẽ tạm thời giữ lại, đến khi nước ta và nước Sở có khả năng xảy ra chiến tranh. Lại thả cho họ trở về, lúc đó sẽ thế nào nhỉ?”

Khánh Kỵ ung dung nói:

“Trường Khanh, người thân của những người Sở quyền quý này tất nhiên mong họ có thể sớm ngày trở về, nhưng những thế lực mới thay thế địa vị của họ, lấp vào những chức quan bị bỏ trống do họ bị bắt đi, trong số đó sẽ có bao nhiêu người không hoan nghênh bọn họ trở về. Đến lúc đó, thế lực mới đã có chỗ đứng vững chắc, đã có người ủng hộ và tâm phúc, sức ảnh hưởng của thế lực cũ vẫn còn, nền móng vẫn còn, lại có bao nhiêu đại quyền tâm phúc bị rơi vào tay kẻ khác, hy vọng có thể nhờ những thế lực cũ này để nắm lại quyền bính. Mấy trăm vị quyền quý của nước Sở này một khi về nước, còn lợi hại hơn việc chúng ta phái hơn hai mươi vạn đại quân đi…”

Tôn Vũ như được giác ngộ, khen ngợi:

“Quả nhiên là kế hay. Bao nhiêu mưu kế như thế, Sở Vương lại còn nhỏ tuổi, gian thần hoành hoành, thần đã có thể mường tượng được tình hình của nội bộ nước Sở lúc đó.”

Hai người nhìn nhau, trên mặt lộ nụ cười gian xảo, trong họ thật là tâm ý tương thông.

“Đại vương, nếu đã vậy, thần lập tức đi sắp xếp, đồng thời, cũng phải nghĩ ra một cái cớ hợp lý, để kéo dài thời gian lưu giữ những người Sở ở lại nước ta.”

“Ừm, khanh hãy mau đi làm, cái cớ này cũng dễ thôi, dù cho có kiếm được một cái cớ đầy sơ hở đi chằng nữa, những thế lực mới không mong muốn những người Sở này trở về, cũng sẽ giúp ngươi một tay, ha ha…”

Khánh Kỵ nhập chủ Ngô cung, sau khi đại phong cho quần thần, đã lập tức kiến lập việc thống trị hiệu quả, vỗ về lòng dân, phục hồi sinh sản. Những cựu thần trong triều đều hy vọng có biểu hiện tốt trước mặt tân vương, ai cũng nỗ lực để hoàn thành tốt chức trách, nước Ngô mau chóng trở lại cảnh yên bình, dần dần mất đi ảnh hưởng của chiến loạn.

Hôm nay, Khánh Kỵ và Tôn Vũ đã nhiều lần nghị sự để chuẩn bị cho việc ban bố tân chính của nước Ngô, sau đó hắn rời khỏi cung đến thăm Quý Tôn Tiểu Man và Thúc Tôn Diêu Quang. Hai vị cô nương này hiện đang ngụ tại một phủ đệ cách hoàng cung không xa, quan hệ giữ hai vị cô nương này với hắn nay đã rõ ràng hơn, họ là người để hắn có thể kết liên minh với Tam Hoàn nước Lỗ, một khi đã liên hôn, tất nhiên sẽ tăng cường thêm quan hệ giữa Lỗ và Ngô, phía bắc có thể khống chế nước Tề, rất có lợi đối với mối quan hệ giữa nước Ngô và Đông Di.

Nếu gạt bỏ những nhân tố chính trị, thì hai vị cô nương này trông vô cùng xinh đẹp, đối với Khánh Kỵ lại nhất mực chunh tình, Khánh Kỵ cũng không thể phụ tâm ý của giai nhân. Huống chi Khánh Kỵ nay đã đăng cơ, hậu cung tất nhiên không thể để trống quá lâu. Đối với một vị vua trong số các chư hầu ở thời xuân thu mà nói, hôn nhân chính trị là chuyện khó tránh, về phương diện này, Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man đều không thể lường được, hậu cung của hắn sẽ phải có bao nhiêu công chúa của các nước lớn, tuy hắn yêu Diêu Quang và Tiểu Man, không muốn hai nàng chịu thiệt thòi, nhưng sự sắp xếp thứ tự trong hậu cung lại không thể theo buồn vui cá nhân của hắn được, đây là lợi ích cần thiết của nước Ngô, và cũng là nghĩa vụ mà vua của một nước phải gánh vác.

Lý trí và tình cảm, hai cảm giác này khiến lòng hắn rối như tơ vò. Vả lại, hiện nay Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man đều có thể nói là bỏ nhà ra đi, Khánh Kỵ khó tránh khỏi hiềm nghi là bắt cóc họ. Về phần Thúc Tôn Ngọc càng có chuyện để nói, nay hắn đã là chủ nước Ngô, thiết nghĩ vị lão trượng nhân này sẽ không gây trở ngại cho hắn, nhưng về phần Quý Tôn Tiểu Man thì lại dính líu đến vua Lỗ, Cơ Tống liệu có gây trở ngại cho hắn không, Quý Tôn ý Như là đại thần nước Lỗ, dưới áp lực Cơ Tống sẽ chọn lựa thế nào trước mắt vẫn cũng khó mà dự liệ được. Hiện giờ nếu Khánh Kỵ muốn liên hôn với nước Lỗ, thì không thể cứ giữ họ lại Cô Tô thành, trước khi sính lễ được đưa đi, thì hai vị cô nương phải trở về nước Lỗ mới được, Khánh Kỵ đang nghĩ nên ăn nói như thế nào với hai vị cô nương này đây. Một khi vua Lỗ cố tình làm khó. Thì nên ứng biến ra sao, trong lòng do dự không yên. Trong cái thời xem thiên hạ là nhà, thì giữa nước và nhà, có rất nhiều việc khó có thể phân chia rõ ràng, hậu cung, há cũng chẳng đơn giản là chuyện cưới vài thê tử.

Vừa bước ra nội cung, Khánh Kỵ thấp thoáng thấy một người cách đó không xa đi ngang qua, Khánh Kỵ đang có tâm sự, nên nhất thời không có phản ứng, đến khi bóng người đó đã dần khuất sau một vườn hoa cỏ, Khánh Kỵ chợt tỉnh ra. Vội vàng hô to:

“Thành Tú, Thành Tú!”

Hai tiểu thái giám khoảng chừng mười tuổi đang đi sau hắn, một đứa là Thư Khắc, một đứa là Thân Sinh, hai đứa trẻ này đã hầu hạ Khánh Kỵ nhiều ngày, biết vị đại vương này nói chuyện rất hay, dũng khí của họ cũng lớn hơn. Vừa nghe đại vương hô hoán người đi phía trước. Thư Khắc đã mau chóng chạy lên phía trên, giọng sang sảng kêu:

“Thành đại phu, Thành đại phu, đại vương triệu kiến.”

Thành Tú đang vội vàng bước về phía trước, vừa nghe có tiếng gọi gấp gáp bèn quay lưng lại. Đi theo Thư Khắc đến gặp Khánh Kỵ, vội vàng thi lễ nói:

“Vi thần tham kiến đại vương.”

“Thành khanh miễn lễ!”

Khánh Kỵ mở rộng một tay áo, biểu thị cho hai thám giám lui ra, sau đó nhẹ giọng hỏi:

“Thành Tú, tỷ tỷ của ngươi đến nay vẫn chưa có tin tức gì à?”

“Thành Tú ngẩn người, không nghĩ là hắn lại hỏi tin tức của Tỷ tỷ, ngơ ngác một lúc mới trả lời:

“Vâng, vi thần vẫn chưa nhận được tin tức của tỷ tỷ. Khi vi thần đến nước Sở không lâu, tỷ tỷ cũng đột nhiên rời khỏi Quý phủ, nhưng lại không đến nước Sở, cũng không hề liên lạc với vi thần. Thần cũng đang rất nóng lòng. Thành thị môn hạ phân tán trong các ngành nghề ở khắp các nước, thần cũng đã nhờ họ lưu ý. Cũng không hề có tin tức của tỷ tỷ, hiện nay các nước chiến loạn, trên đường đi đầy nguy hiểm, muốn biết tỷ ấy đi về phương nào e là cũng khó, haizzz…”

Hắn lại thở dài, liếc nhìn Khánh Kỵ, hơi chút do dự nói:

“Nhưng xin đại vương đừng quá bận tâm, bên cạnh tỷ tỷ có mang theo rất nhiều dũng sĩ… có lẽ không xảy ra chuyện gì. Hoặc giả… sẽ mau chóng nhận được tin tức của tỷ ấy.”

Trong lòng Khánh Kỵ như lắng xuống, dường như có những dự cảm không hay. Tuy nói rằng giữa các nước liên tục xảy ra chiến loạn, đường đi đầy nguy hiểm, nếu là bá tánh bình thường, trong tình hình này di chuyển qua lại giữa các nước, đừng nói là đi trong vài tháng, đi hơn một năm trời vẫn không lấy gì làm lạ, nhưng Thành Bích phu nhân há lại không thể so với bá tánh bình thường được sao? Nàng ấy rời khỏi nước Lỗ, tất nhiên là phải che giấu tung tích, để tránh người khác biết được nàng ấy đang ở đâu. Theo như Thành Tú nói, Thành Bích lập kế hoạch trên đường trở về Khúc Phụ, đã bị loạn phỉ giết, sau đó Thành Bích của Quý thị sẽ mãi mãi biến mất trên đời này, nàng ấy sẽ lặng lẽ đến đây để gặp ta. Nhưng đã qua một thời gian dài, tại sao vẫn chưa có tin tức gì của nàng ấy, cho dù nàng ấy có ngày nghỉ đêm đi, để che dấu tung tích, người khác không biết tung tích của nàng, cũng không lý nào nàng ấy che giấu cả đối với của tiệm của mình, cứ cho là tất cả vì an toàn, không lẽ nàng ấy che dấu đối với thuộc hạ tâm phúc sao, cũng nên thông qua họ đưa tin báo bình an cho ta, cho Thành Tú chứ?

Trong lòng Khánh Kỵ bắt đầu hoang mang, Thành Bích phu nhân diện mao xinh như hoa, trời sinh kiều diễm, lại thêm nàng ấy che dấu tung tích để chạy trốn, tất nhiên sẽ đem theo một ít kim ngân châu báu trong người, chẳng lẽ lại lộng giả thành chân, đã thật bị một toán loạn phỉ…, cũng có thể nàng ấy giả chết để thoát thân, và thị vệ bên cạnh lại nổi lòng tham, đối với nàng ấy…

Khánh Kỵ nhất thời lòng rối như tơ vò, Thành Tú cũng mặt đầy băn khoăn, nhưng khi thấy bộ dạng hoảng loạn của Khánh Kỵ, bèn an ủi hắn, nói:

“Đại vương đừng quá lo lắng. Tỷ tỷ túc trí đa mưu, thị vệ bên cạnh đều là tâm phúc nhiều năm, đối với tỷ ấy một lòng trung thành, theo thần nghĩ, tỷ tỷ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, nay đại vương mới nhập chủ Ngô cung được hơn mười ngày, thần nghĩ, tỷ tỷ hay tin nhất định sẽ mau chóng đến đây.”

“Mong là vậy…”

Khánh Kỵ thở dài:

“Tình hình hiện nay, muốn chủ động đi tìm tung tích của nàng ấy cũng sẽ không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng nếu nàng ấy cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng nếu nàng ấy có tin tức gì, chắc chắn sẽ liên lạc với ngươi, nếu nhận được tin của nàng ấy, ngươi phải lập tức báo cho quả nhân.”

“Vâng, vi thần tuân lệnh.”

“Uh, khanh lui được rồi. Đúng rồi, ngươi đang đi đâu thế?”

Thành Tú lại vội vàng thi lễ đáp:

“Thần phụng mệnh của tướng quốc đại nhân, nhập cung để kiểm định một số châu báu, chuẩn bị chuyển sang các nước bán.”

“À, khanh cứ đi tiếp đi.”

Thành Tú lại vái chào, rồi gấp rút rời khỏi.

Khánh Kỵ lại nghĩ đến việc tung tích của Thành Bích chưa rõ, trong lòng nặng trĩu, những suy nghĩ khủng khiếp bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn, khiến hắn tâm trí rối bời. Đi khỏi cửa cung ngồi lên xe ngựa, đột nhiên trong lòng Khánh Kỵ chợ nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ:

“Không đúng, bình thường nói chuyện phiếm cùng Thành Tú, nghe hắn kể chuyện của Thành gia, tên Thành Tú này là người hay thẹn thùng, năng lực có hạn, tuyệt đối không phải là một nhân vật lợi hại, cũng không thuộc hạng người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Thành gia có được sản nghiệp lớn như thế, có thể nói là do một tay Thành Bích kinh doanh mà nên. Tên Thành Tú này nếu không phải là thân phận đệ đệ của nàng ấy, thì với năng lực của cá nhân hắn, ngay cả làm một nhân tài kinh thương hắn cũng không thể làm nổi. Nếu Thành Bích mất tích một thời gian lâu như thế. Nhất là trong thời buổi chiến loạn này, sản nghiệp của Thành gia muốn duy trì liên lạc và kinh doanh bình thường, dựa vào năng lực của Thành Tú làm sao có thể làm được như thế?

Đó là điểm thứ nhất, điểm thứ hai là, vì Thành Bích mới là trụ cột của Thành gia, đồng thời Thành Tú cũng biết quan hệ yêu đương giữa ta và tỷ tỷ hắn, có thể nói sự nghiệp của Thành gia và cả tiền đồ của cá nhân Thành Tú, đều phải dựa vào sự tồn tại của Thành Bích. Nay khi ta nghe nói Thành Bích tung tích chưa rõ, trong lòng đã lo lắng sợ sệt, khó lòng mà cười nổi, vì sao Thành Tú lại có thể ung dung như thế, không có vẻ nóng lòng?”

Nhưng mà, bên trong chắc chắn có gian kế! Khánh Kỵ nghĩ lại tình hình Thành Tú và hắn đối đáp vừa rồi, và cả những biểu hiện gần đây của hắn, càng nghĩ càng thấy nghi vấn. Nếu Thành Bích đã có liên lạc với Thành Tú, vậy thì tại sao nàng ấy lại không vội đến đây để hội ngộ cùng ta? Người nữ nhi như nàng ấy, một khi đã động chân tình, thì có thể biến biển sâu thăm thẳm thành núi lửa hừng hực cháy. Nàng ấy đã cố tình không đến gặp ta, trong việc này…

Khánh Kỵ chớp mắt. Trên mặt bỗng lộ ra nụ cười đầy hứng thú, từ biểu hiện giấu đầu lòi đuôi của Thành Tú, hắn thật không tin Thành Bích đã gặp chuyện bất trắc, con hồ ly tinh chín đuôi xảo quyệt này không biết đang tính giở trò gì đây? Khánh Kỵ nóng lòng chờ tiếp chiêu đây…

“Diêu Quang…”

Khánh Kỵ bước vào phòng của Thúc Tôn Diêu Quang. Nhẹ giọng gọi.

Trong lòng không ai trả lời, Khánh Kỵ bước ra sau bức bình phong, thi thấy Thúc Tôn Diêu Quang đang ngủ trưa, trên người đắp một chiếc áo mỏng, hai má đỏ hây hây, tóc thề xỏa ra, vô cùng xinh đẹp, tiểu ni tử này ngủ cũng rất say.

Khánh Kỵ nhìn thấy, bèn bước nhẹ chân, đi tới ngồi bên cạnh nàng ấy. Áo lụa hoa. Gấm có mùi hương. Áo đẹp hoa lệ, chiếc khăn mỏng không thể giấu nổi thân hình mỹ miều của nàng. Thân hình nàng trông như ngọn núi xa được mây bao phủ, tuy không thể nhìn thấy rõ đỉnh núi, nhưng lại mê hoặc lòng người.

Trong không khí phảng phất hương thơm thường có trong khuê phòng của nữ nhi, Khánh Kỵ nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay nàng, trên môi nở nụ cười ấm áp, từng ngón tay nàng vừa dài vừa mềm mại, mang theo hơi ấm của cơ tể, nhè nhẹ tỏa hương trên người nàng, mùi hương thật làm say lòng người, Khánh Kỵ nhất thời như chìm đắm trong mùi hương dịu dàng hiếm có này.

“A? Đại vương đã đến.”

Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên tỉnh giấc, vừa mở mắt đã nhìn thấy Khánh Kỵ, bèn xoay người ngồi dậy, Khánh Kỵ vội gữ đôi vai thon thả của nàng lại:

“Không cần hành lễ đâu, nàng cứ như thế. Khi chỉ có ta với nàng, nàng thích gọi ta thế nào thì cứ gọi, ta không xưng là quả nhân, nàng cũng đừng gọi ta là đại vương.”

“Sao có thể vậy được, tôn ti trật tự nó có quy luật, đại lễ quân thần không thể xem nhẹ được.”

Thúc Tôn Diêu Quang mặt ửng đỏ nói. Gặp Khánh Kỵ trong tình cảnh này, có vẻ như không được quang minh chính đại cho lắm, khiến nàng có chút không thoải mái. Khánh Kỵ nhẹ cười:

“Ồ? Theo như nàng nói thì, chuyện hành phòng của phu phụ cũng phải làm theo lễ chế sao? Vậy thì còn gì là thú vui nữa?”

“Đại vương…”

Thúc Tôn Diêu Quang mắng yêu một tiếng, nắm lấy đôi bàn tay đang đặt trên ngực nàng, đôi môi khẽ động, dở khóc dở cười liếc nhìn Khánh Kỵ.

Khuôn mặt tú lệ như thế, bỗng nhiên ngón trỏ của Khánh Kỵ bị đau, hắn kêu lên:

“Diêu Quang trong mắt không có quân vương, dám động thủ với cả quả nhân, ừm… nhất định phải phạt.”

Thúc Tôn Diêu Quang chớp chớp đôi mắt, nhỏ nhẹ đáp:

“Đại vương muốn trừng phạt thiếp như thế nào?”

“Ha ha, cái này là nàng tự làm tự chịu nhé, không thể trách Khánh Kỵ được nhé.”

Khánh Kỵ cười, đột nhiên chống tay xuống giường, nhoài người qua hôn nàng.

“Ơ…”

Đôi mắt long lanh của Thúc Tôn Diêu Quang khẽ mở to rồi nhanh chóng dịu lại, sau đó mặt nàng đỏ gay trông như người đang say rượu, nàng khép lại đôi mắt, trước tiên là bị động để Khánh Kỵ hôn lên đôi môi nàng, sau màn dạo đầu khiêu khích đó, Thúc Tôn Diêu Quang ưỡn ngực phát ra một tiếng rên uyển chuyển du dương, tiếng rên đó như thấm vào tận xương tủy, khiến lòng người phơi phới, liền sau đó, đôi tay mềm mại yêu kiều của nàng chủ động nắm lấy cổ tay của Khánh Kỵ, nhẹ nhàng như cánh hoa từ từ nằm xuống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK