Cuộc đua thuyền rồng, đối với ba nhà thế gia mà nói, chính là một cơ hội khác để xếp hạng lẫn nhau. Cuộc đua thuyền rồng năm nay, đối với Quý Thị môn hạ mà nói, càng là vì khoản tiền thưởng to lớn. Chẳng qua hiện giờ cờ đỏ đã vung lên, trống trận thình thình, hơn mười chiếc thuyền rồng đã đón gió rẽ sóng, trong tiếng hô nhịp nhàng lướt nhanh về phía trước, mà tam hoàn thế gia thậm chí cả nhiều công khanh đại phu cũng hoàn toàn không còn lòng dạ nào mà quan tâm tới cuộc thi.
Tam hoàn gia chủ đều có tâm tư, ánh mắt nhìn vào nước hồ Lịch Ba xanh như ngọc bích, nhưng trong lòng lại đang tính toán vận mệnh chính trị sau khi Lỗ quân qua đời, gia tộc của mình làm sao để có thể từ đó giành được ích lợi lớn nhất, quan hệ giữa Khánh Kỵ với các thế gia khác chặt chẽ tới mức nào, có hay không còn gạt mình ra mà có ước định bí mật nào khác.
Mà các công khanh đại phu cũng đang bận mớm lời với các quản sự, con cháu, và những bằng hữu có giao hảo tốt với tam hoàn thế gia, bóng gió hỏi thăm vừa mới rồi Khánh Kỵ công tử bước lên cả ba tòa cao đài, rốt cuộc là nói cái gì với tam hoàn thế gia.
Chân chính vô ưu vô lo, chính là các tiểu dân đang hò hét ủng hộ, thập phần tập trung chú ý vào cuộc đua thuyền rồng đang diễn ra. Trong khi các đại nhân vật còn đang tâm thần để đi đằng nào, vắt óc ra mà suy nghĩ về chuyện quyền bính, thì bọn họ ngược lại lại thoải mái nhất, vui vẻ nhất.
Trên hồ, dốc sức nhất chính là các đội thuyền của Quý Thị môn hạ và đội thuyền của Thúc Tôn Thị môn hạ do Lý Hàn suất lĩnh. Lý Hàn biết rằng, giấc mộng muốn thăng tiến như diều gặp gió của hắn ở Thúc Tôn về khía cạnh nào đó đã gần như tan biến, nhưng mà chỉ cần còn lại một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không bỏ qua. Muốn tìm một cơ hội để từ đó bấu víu vào một thế gia vọng tộc, cũng không phải dễ dàng mà có, xa Thúc Tôn gia, xa sự chiếu cố của cậu hắn Hưu Trù, hắn chắc gì đã được tốt đẹp như hôm nay. Thúc Tôn Diêu Quang cùng Khánh Kỵ có tình, nhưng Thúc Tôn Ngọc chắc gì đã đồng ý? Lý Hàn là từ Hưu Trù mà biết được khá rất nhiều tin tức, sau khi biết rằng Thúc Tôn Diêu Quang và Khánh Kỵ yêu mến nhau, Thúc Tôn gia chủ đã từng nổi giận xung thiên lên.
"Một nữ tử còn trẻ tuổi, tâm tính còn chưa ổn định, sao có thể có được khí phách. Tới khi Khánh Kỵ bị đuổi ra khỏi Lỗ quốc, không tới ba ngày, nàng sẽ vứt bỏ hắn ra khỏi đầu ngay thôi. Có vẻ là nàng thích những nam tử mạnh mẽ vũ dũng, về điểm này ta chắc gì đã kém Khánh Kỵ. Nàng có thể yêu một kẻ chó nhà có tang như Khánh Kỵ, thì chắc chắn cũng có thể thích ta một dân thường xuất thân bình dân. Chỉ cần ta khiêu khích một chút, thì một tiểu nữ tử như nàng... Hè hè!"
Lý Hàn cắn răng nghĩ, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười phát lạnh, hai tay càng đánh trống trận thật nhịp nhàng. Dũng sĩ hai bên sườn khua những mái chèo dài rất đều nhịp, bọt nước bắn lên khắp nơi. Đầu thuyền rẽ trên mặt nước một đường thẳng, lướt đi vùn vụt về phía trước. Xa xa, ở điểm cuối cùng có cắm một cột cờ lụa gấm làm cột mốc, ai tới đó nhanh nhất, lại trở về tế đài đầu tiên, là chiến thắng.
Lý Hàn hơi hơi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, trong hơn mười đội thuyền rồng, hắn chỉ chú ý duy nhất đến đội thuyền tạo thành từ những thân binh của Khánh Kỵ. Ngày trước luyện thuyền trên hồ, hắn đã quan sát nghiên cứu không ít kỹ xảo chèo thuyền của người nước Ngô, rồi lại đem những kỹ xảo đó luyện ra một đội người, tự nghĩ rằng bọn họ chắc gì đã kém hơn, nhưng mà lúc này nhìn thoáng qua, đối phương đã nhanh hơn mình cả nửa thân thuyền, Lý Hàn không khỏi âm thầm kinh hãi.
Đội thuyền này của Thành Bích phu nhân, là tạo thành bởi những người nước Ngô giỏi sông nước. Bọn họ hàng ngày luyện thuyền, kỳ thật cũng không che giấu gì cả, có điều rất nhiều vấn đề ngươi có xem được cũng không thể nắm giữ được. Bọn họ chịu phô bày hết toàn bộ thực lực ra, chính là đã định liệu rằng người Lỗ làm gì có khả năng trong thời gian ngắn có thể học hết được toàn bộ. Kỹ xảo thì ngươi có thể học được, nhưng chắc gì đã có thể thành thục nhanh như thế được; mà có nắm giữ thành thục được kỹ xảo, cũng chỉ được một hai người, sao có thể phối hợp lại như một. Đấu thuyền rồng, vốn không phải là trận đấu của một người.
Thế giới rộng lớn ba ngàn năm, có ai mà không tranh? Chỉ có điều cuộc tranh đấu của bọn họ mặc dù hừng hực khí thế, xem ở trong mắt người ngoài thì chính là vô cùng kịch liệt. Nhưng mà về độ hung hiểm và ác liệt, thì còn lâu mới sánh bằng được với sự hung hiểm mà vừa rồi Khánh Kỵ cùng tam hoàn tranh đấu bằng miệng lưỡi đanh thép, mà khi nhìn qua thì cứ tưởng như là rất thoải mái. Nếu như vừa rồi có xảy ra vấn đề gì, thì giờ phút này trên hồ Lịch Ba đã là tiếng 'sát' rầm trời, không biết bao nhiêu máu thịt nam nữ sẽ làm mồi cho tôm cá, tưới đẫm cho thổ địa. Nhưng mà, giờ đây sự hung hiểm như vậy là điều mà những người dân bình thường không có cơ hội đụng phải, là phúc, hay là họa đây?
Thành Bích phu nhân đứng ở trên đài của Thành phủ, nhón mũi chân, nghển cổ nhìn về phía xa xa. Đôi bàn tay phấn hồng nắm lại thật chặt, khuôn mặt như có chút đỏ lên. Tới khi nhìn thấy đội thuyền rồng nhà mình là đội đầu tiên tới được cột cờ tam giác màu đỏ, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp rồi quay lại, giống như một người cá nhanh nhẹn lao vút đi, nàng liền kinh hỉ giống như một tiểu cô nương nhảy cẫng lên, hô lên hoan hỉ một tiếng.
Thấy hành động của nàng như vậy, Khánh Kỵ không khỏi buồn cười nhìn nàng một cái. Thành Bích phu nhân hai mắt sáng lên, chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt hồ, đôi môi kiều diễm ướt át hơi hơi mấp máy, dường như là muốn động viên cho các dũng sĩ vậy, không hề chú ý chút nào rằng chính mình đã có hơi thất thố.
Khánh Kỵ định hôn với Thúc Tôn Diêu Quang, trước mắt đúng là không thể để lộ ra ngoài, đã có ước định, nhưng vẫn phải tránh hiềm nghi. Hơn nữa, danh phận nếu đã định rồi, tâm tư con gái nhà người ta sẽ trở nên tinh tế, vô cùng hoan hỉ nhưng vẫn có thêm vài phần ngượng ngùng, cho nên nếu để nàng ngang nhiên đứng cùng với Khánh Kỵ, ngược lại lại có chút không tiện.
Nay giữa ban ngày ban mặt Khánh Kỵ không mời mà tới, nhất thời cũng không biết an bài cho hắn ra sao mới tốt, tam hoàn đều đang tính toán mưu mô, mặc kệ là hắn đứng trên đài của nhà nào, chỉ sợ là sẽ khiến cho người khác phải ngờ vực lung tung vô căn cứ. Đúng lúc này, Thành Bích phu nhân đã để đệ đệ Thành Tú tự mình tới đón hắn, đội thuyền của Thành Bích phu nhân là do Khánh Kỵ cấp người cho nàng, nàng đến mời, cũng rất hợp tình, an bài thỏa đáng như vậy, Khánh Kỵ đương nhiên là vui vẻ đáp ứng.
Hôm nay Khánh Kỵ vừa tới, kỳ thật Thành Bích phu nhân cũng có lưu tâm. Trong lòng nàng đã nhận định rằng Khánh Kỵ sử dụng thế thân, là để chính mình mượn cơ hội để chạy trốn, đối với mục đích của Khánh Kỵ, nàng vẫn có chút tò mò. Có điều với tính cẩn thận và giảo hoạt của thương nhân, khiến cho nàng vẫn giữ gìn bí mật này theo bản năng, chưa nói ra với bất kỳ kẻ nào. Hôm nay thấy Khánh Kỵ lên cả ba đài, bái phỏng tam hoàn, nhìn coi còn có vẻ thân mật, Thành Bích phu nhân không khỏi âm thầm vui mừng vì đã không phá hư chuyện tốt của hắn. Thấy hắn từ trên đài của Thúc Tôn Ngọc đi xuống, Thành Bích liền bảo đệ đệ tự mình tới đón.
Khánh Kỵ vốn muốn đi tới đài của Quý Tôn Thị, dù sao hắn vẫn là khách nhân do Quý Thị mời đến, đứng ở đó coi như cũng hợp tình hợp lí. Vừa mới đứng ở đó nói qua loa với Dương Hổ vài câu, Thành Tú đã cho người tới rồi. Thành Bích phu nhân vốn là Quý Thị môn hạ, mà đến chỗ của nàng thì có vẻ sẽ ít kích động đối với Thúc Tôn cùng Mạnh Tôn hơn, cho nên Khánh Kỵ liền vui vẻ đi theo.
Thực vừa vặn, hôm nay Thành Bích phu nhân mặc một bộ y phục lưới, cũng toàn màu trắng, nàng luôn thích màu trắng thuần. Thành Bích phu nhân đối với dung nhan của mình thì thập phần kiêu ngạo, nàng vốn trời sinh đã có khuôn mặt diễm lệ, vốn là không cần phải có thứ gì làm tôn lên, chỉ có điều Khánh Kỵ cũng mặc toàn thân màu trắng, một cao lớn, một yểu điệu, hai người đứng cùng một chỗ, hơi có chút... Vốn từ đáy lòng nàng đã có chút không được tự nhiên rồi, chính là lúc này nhìn gần thì càng cảm thấy căng thẳng, phải cố gắng bỏ Khánh Kỵ ra khỏi đầu.
Dưới đài, Quý tiểu mập đang bĩu môi, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi ngồi thành vòng tròn với bọn trẻ con mấy nhà công khanh đại phu mà bài bạc:
- Còn có ai cược nữa không? Không cược là chậm đấy, sắp phân thắng bại đến nơi rồi.
Vài đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch cười nhạt với hắn:
- Ngươi thực coi chúng ta là đồ ngốc hay sao? Cha ta nói, những kẻ đua thuyền rồng nhà ngươi đều là người nước Ngô, nhất định sẽ thắng, chúng ta có điên mới cược với ngươi.
Quý tiểu mập cười đến mức có hơi ngô nghê, bọng mỡ dưới cằm theo tiếng cười của hắn cũng hơi rung rung:
- Không thể nói như vậy được a huynh đệ, người có lúc lỡ tay, ngựa có lúc sảy chân, nhỡ đâu nhà ta lại thua thì sao? Ta nhất định sẽ bồi lại mười phần, ngươi so đo mấy món tiền nhỏ này làm gì, vạn nhất mà thắng, là có thể thu lại gấp bội, muốn giàu thì phải liều a huynh đệ.
Vừa nói như vậy xong, liền có hai đứa nhỏ trở nên do dự. Quý tiểu mập vừa thấy có cửa, vội vàng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc một hồi, rốt cuộc cũng nói cho bọn chúng động tâm, đặt cọc tiền tiêu vặt của mình. Quý tiểu mập càng cười ân cần, lại nhìn sang một vài đứa nhỏ khác, vài vị tiểu công tử vội vàng cảnh giác che túi tiền lui lại một bước, một người trong đó reo lên:
- Ta không nghe lời ngươi nói, ta nhất định sẽ không cược.
- Ha hả, không cược đua thuyền, thì cược cái khác cũng được a.
Quý tiểu mập tươi cười bắt tay nói:
- Không bằng chúng ta cược cột cờ rồng trên đàn tế nha, ngươi nhìn lá cờ kia đi, chúng ta cược xem đến bao giờ thì nó bị gió thổi bay.
Vị tiểu công tử kia lắc đầu nói:
- Không cược cái này.
Hắn xoay chuyển con ngươi, đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Nếu không, chúng ta cược xem bao giờ thì mẫu thân của ngươi gả cho Khánh Kỵ công tử, có được hay không?
Quý Tôn Sanh giả vờ biến sắc:
- Nói bậy, mẫu thân của ta đang êm đẹp, vì sao phải gấp gáp gả cho Khánh Kỵ công tử?
Thiếu niên kia nói:
- Hả? Ngươi không nghe nói rằng mẫu thân của ngươi thích hắn hay sao? Còn có người nói, bọn họ cùng vào tửu điếm, đúng rồi, còn vụng trộm gặp nhau lúc đêm khuya nữa...
Vị tiểu công tử kia lắc đầu nói:
- Không cược cái này. - Hắn xoay chuyển con ngươi, đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Nếu không, chúng ta cược xem bao giờ thì mẫu thân của ngươi gả cho Khánh Kỵ công tử, có được hay không?
Quý Tôn Sanh giả vờ biến sắc:
- Nói bậy, mẫu thân của ta đang êm đẹp, vì sao phải gấp gáp gả cho Khánh Kỵ công tử?
Thiếu niên kia nói:
- Hả? Ngươi không nghe nói rằng mẫu thân của ngươi thích hắn hay sao? Còn có người nói, bọn họ cùng vào tửu điếm, đúng rồi, còn vụng trộm gặp nhau lúc đêm khuya nữa...
- Xuỵt.
Quý Tôn Sanh "sắc mặt đại biến", hắn đem một ngón tay mập mạp dựng thẳng lên môi, nhìn trái nhìn phải, mới khẩn trương nói:
- Không được nói bậy a, nếu để cho mẫu thân của ta biết các ngươi nói chuyện đó với người khác, sẽ đi tìm phụ mẫu của các ngươi để nói chuyện đó, các ngươi sẽ không tránh khỏi bị đánh đòn đâu, biết chưa? Về sau nói chuyện phải cẩn thận một chút!
Về việc truyền bá bí mật, chính là ngươi càng làm cho nó có vẻ bí mật, người khác sẽ truyền đi càng hăng say, xem ra Quý Tôn Sanh đúng là hiểu rất rõ điều này. Mấy đứa trẻ nước mũi thò lò bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng đều cảm thấy lo sợ gật đầu:
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
Khánh Kỵ buồn cười liếc nhìn bộ dáng hí hửng của Thành Bích phu nhân, rồi cũng chuyển đầu nhìn về phía hồ Lịch Ba sóng mênh mông cuồn cuộn. Kế tiếp, hắn phải đi làm nhiều chuyện lắm. Rời khỏi Vệ quốc đã mấy tháng, đó chính là căn cơ của hắn, nhất định phải mau mau trở về xem mới được.
Nhưng mà trước khi đi, hắn còn phải xác định hết mọi chuyện với Lỗ quốc tam hoàn, ít nhất phải chờ cho mọi chuyện ở nơi này đi vào quỹ đạo mới trở về. Nếu không tất cả những nỗ lực cố gắng này sẽ bị nước cuốn trôi đi mất, dù sao kéo dài càng lâu, hy vọng càng trở nên xa vời, thời cơ tốt nhất để phản công Ngô quốc, là ngay trong ba tháng đầu năm sau.
Có cùng cảm xúc phập phồng như hắn, chính là Quý Thị môn hạ đệ nhất quyền thần Dương Hổ. Là một kẻ đồng mưu biết được khá nhiều tin tức, Dương Hổ hôm nay đã tận mắt chứng kiến kẻ nổi danh vũ dũng Khánh Kỵ sử dụng một loại thủ đoạn khác để đùa giỡn khiến cho Lỗ quốc tam hoàn phải quay mòng mòng. Điều này khiến cho lòng hắn rộng mở thông suốt, hóa ra tam hoàn gia chủ, trời sinh là kẻ bề trên, kỳ thật cũng chỉ đến thế mà thôi. Dã tâm, ở trong lòng Dương Hổ càng nảy sinh nhanh chóng hơn.
Một kẻ gia thần, một kẻ áo vải, vùng lên từ thấp hèn, ở trong cái xã hội lấy huyết thống luận cao thấp này, mấy đại gia tộc và dòng tộc của quốc quân đã chiếm hầu hết những chức quan béo bở trong bộ máy, hắn tuy rằng luôn luôn tranh đấu, nhưng vẫn không biết phải đặt hy vọng vào nơi nào. Mà nay, Khánh Kỵ dùng thủ đoạn đùa giỡn với tam hoàn, đã mở ra một cánh cửa cho hắn, một tia kính sợ cuối cùng đối với kẻ bề trên, đều đã bị dã tâm đột nhiên nảy sinh trong lòng hắn thay thế hết.
Một trận tiếng hoan hô như sóng thần vang lên, Khánh Kỵ đang dạo chơi chốn tiên cảnh chợt cảm thấy khuỷu tay của mình bị bấu chặt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thành Bích phu nhân đang túm lấy cánh tay hắn, hoan hỉ tới mức thần tình ửng hồng, giống như một đứa nhỏ nhảy dựng lên, liên mồm nói:
- Thắng! Thắng! Công tử, chúng ta thắng rồi, đội thuyền của Thành phủ ta đã về thứ nhất, ha ha!
Khánh Kỵ bật cười nói:
- Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân.
Vài sợi tóc mai bám vào cái trán khiết bạch của Thành Bích phu nhân, trên trán là một chiếc vòng vàng trang sức, ở giữa mi tâm còn uốn thành hình hoa mai, bên trong khảm năm hạt hồng ngọc nho nhỏ, làm nền cho da thịt nàng càng thêm kiều diễm, giờ phút này nàng nhảy dựng lên, đóa "hoa mai" đó cũng nhảy tung lên trên trán nàng.
Mắt thấy Khánh Kỵ vẫn bình tĩnh, Thành Bích phu nhân vui vẻ nhưng vẫn trắng mắt lườm hắn:
- Chỉ chúc mừng ta thôi sao, công tử từ tay ta đoạt được sinh ý ở hai nước Vệ Tấn, chẳng lẽ không thấy vui sao?
Khánh Kỵ nhịn không được mừng rỡ:
- Không sai không sai, cùng vui, cùng vui.
- Như vậy mới đúng, ngươi đâu, bày rượu.
Thành Bích phu nhân buông tay, thần thái phấn chấn đi lên đài, một người hầu xinh xắn lập tức châm hai chén rượu, cước bộ nhẹ nhàng đưa lên đài. Thành Bích phu nhân nụ cười trong vắt tiến lên đỡ lấy rượu, hai tay vừa nhấc lên, tay áo liền chảy xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, cái khay đựng rượu đỏ thắm đã được nàng đỡ trong tay.
Khánh Kỵ ở một bên nhìn ngắm, Thành Bích phu nhân toàn thân mặc áo lưới mềm nhẹ, thân thể mềm mại khẽ động, eo nhỏ nhắn tinh tế, cổ thẳng xinh, đường cong toàn bộ thân thể nhu thuận, nhưng lại không hiện lên vẻ thon gầy, quả thật là rất duyên dáng. Phải biết rằng khi đó mặc bộ y phục dài thì chất liệu dù có mềm nhẹ đến thế nào, vẫn phải có chút rộng rãi, nếu mặc áo dài mà vẫn có thể biểu hiện ra sự tinh tế, thì thân mình dưới áo bào tất phải thon thả nhỏ nhắn mềm mại tới cực hạn.
Như vậy có thể che giấu đi gầy ốm, lại có cảm giác non mềm, đúng là vật báu của nữ tử. Huống chi... huống chi ngày đó ở Lỗ Quái cư, Khánh Kỵ từ trong áo bào của nàng chính mắt nhìn thấy hai đường cong tuyệt diệu, khi đó hàng giả còn chưa lan tràn, đó chính là bảo bối hàng thật giá thật a.
Chỗ cần thon thì thon, chỗ cần nở thì nở, nếu mà được ôm lấy thì không biết cảm giác sẽ tuyệt vời như thế nào. Lại nghĩ nàng thanh xuân mỹ mạo còn chưa tới ba mươi, trượng phu lại mất sớm. Có lẽ đúng như lời của Dương Hổ, hết thảy vưu vật trong thiên hạ, dù không yêu con người, cũng phải yêu thân mình, dù có lên trời cũng không thể tìm được sự hoàn mỹ tuyệt đối như vậy.
Thành Bích phu nhân quay người đi tới, thân thể uyển chuyển, nhẹ nhàng như múa, đi tới trước mặt Khánh Kỵ, hơi khom lưng đỡ khay, thản nhiên cười nói:
- Công tử mời uống rượu.
- Ai da, nào dám khiến cho phu nhân phải vất vả, Khánh Kỵ thật lo sợ đó.
Thành Bích phu nhân nâng con mắt liếc nhìn Khánh Kỵ, cũng không đứng thẳng, đôi má lúm đồng tiền đáng yêu tựa cười lại như không cười, dùng một thanh âm mà người khác không thể nghe thấy khẽ cười nói:
- Ít làm bộ làm tịch thôi, Khánh Kỵ công tử từ bao giờ đã là người biết lễ như vậy?
Bộ dáng đó vừa xinh xắn lại đáng yêu, rất có hương vị kích thích ám muội, Khánh Kỵ biết rõ nàng không phải là cố tình khiêu khích, mà chỉ là phát tiết lại sự không vừa lòng hôm ấy ở Lỗ Quái cư, chỉ có điều nhìn bộ dáng lên mặt quyến rũ như vậy, môi đỏ mọng xinh đẹp như vẽ, vẫn bất giác cảm thấy rung động trong lòng.
Thành Bích quý phủ đoạt giải quán quân, trên dưới Thành phủ hoan hô nhảy nhót, đắc ý dào dạt. Thành Tú sớm đã cho người gõ mấy cái nhạc cụ đến đinh tai nhức óc, bốn phía chúc mừng, khen ngợi oai phong Thành phủ. Tiểu mập mạp Quý Tôn Sanh ôm trong lòng ngực một đống chiến lợi phẩm loạn xì ngậu, ở trong đám người tránh tới tránh lui, lẩn trốn mấy đứa trẻ ít tuổi thua mà không cam lòng, muốn đòi lại bảo bối của mình.
Gã thủ lĩnh của đội thuyền Thành phủ, được tám tay chèo, một tay trống nhất tề nâng lên, đi lên cao đài, được chấp chính đại nhân khoác lụa hồng, ban cho lễ vật, hết thảy đều đã có trình tự chuẩn bị sẵn. Ba vị đại phu nhớ không được hết, nhưng đã có những quản sự quý phủ sớm đã thuộc làu làu như nước chảy, chỉ dẫn cho bọn họ từng bước hoàn thành.
Thật vất vả mới xong xuôi hết thảy, Thúc Tôn, Mạnh Tôn chắp tay với Quý Tôn chấp chính, chẳng kịp nói vài câu khách sáo, chỉ ước định địa điểm gặp mặt đêm nay, liền vội vàng đi xuống đài. Ngày hôm nay thành lập minh ước, chẳng qua chỉ là mọi người bằng lòng bắt tay giảng hòa mà thôi, rất nhiều vấn đề liên quan đến lợi ích cụ thể của từng nhà còn chưa được thương lượng, mà ngày mai Ngô quốc sứ thần Úc đại phu sẽ tới Khúc Phụ, cũng phải xác định một biện pháp ứng phó, bảo trì sự nhất trí hành động trong lúc đó của tam hoàn. Những điều đó, mới là những trọng điểm mà bọn họ quan tâm, làm gì còn lòng dạ nào mà đứng ở đây nữa, đều muốn lập tức trở về bố trí một hồi, cùng thương nghị với mấy kẻ thân tín khôn ngoan, để buổi tối tam hoàn và Khánh Kỵ sẽ lại cùng bàn bạc thảo luận một chút.
Mọi người cùng có suy nghĩ này, Quý Tôn Ý Như cũng là như vậy, có điều khác biệt so với Thúc Tôn Ngọc, Mạnh Tôn Tử Uyên chính là, trong lòng hắn chẳng những nghĩ những việc này, mà còn có chút hối hận, không chịu cam lòng. Vốn Khánh Kỵ là do hắn dùng chủ trương mạnh mẽ mà mời tới Khúc Phụ, Khánh Kỵ trong lúc ở Khúc Phụ cũng là do hắn tận lực bảo vệ, có thể nói quan hệ giữa hai người là thân mật nhất. Hận chỉ là hận, chính mình đã do dự không quyết, mãi không quyết được chủ ý, khiến cho Thúc Mạnh hai người ung dung phản kích, cuối cùng lại để cho Thúc Tôn Ngọc xác lập quan hệ đồng minh với Khánh Kỵ trước nhất.
Hiện giờ, Khánh Kỵ chính là nữ tế của Thúc Tôn Ngọc, người ta đã là cha vợ con rể rồi, một chút ân huệ khi xưa của mình làm sao có thể so sánh được với quan hệ đó? Mặc kệ là tính như thế nào, quan hệ giữa mình với hắn cũng đã cách nhau một tầng rồi. Tới khi hắn có được thành, âm thầm chiêu binh, tương đương với việc tăng thêm một đội quân nữa ngoài Lỗ quốc tam hoàn.
Đội quân này mặc dù không trực tiếp do Thúc Tôn Ngọc nắm trong tay, nhưng mà một khi tới thời điểm hai người ý kiến bất đồng, chỉ sợ Khánh Kỵ mười phần là sẽ đứng bên phía Thúc Tôn Ngọc. Ai quy định rằng nhánh quân đội này chỉ được dùng để đối phó Ngô quốc? Kiếm nắm nơi tay, bổ về phía ai, còn không phải là do người cầm kiếm định đoạt? Chỉ với điều này, Thúc Tôn Ngọc đã đủ để có địa vị ngang bằng với mình, huống chi tân quân lại còn do hắn chỉ định, mặc kệ là nói thế nào, đối với hắn cũng phải thân cận hơn một chút.
Quý Tôn Ý Như ảo não nghĩ, đang định bước xuống đài, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy môn hạ của mình là Thành Bích phu nhân đang bưng khay sơn, trình rượu tới Khánh Kỵ, hai người đều áo trắng như tuyết, nụ cười trong vắt, nhẹ nhàng vui vẻ phảng phất như một đôi ngọc nhân (người ngọc), Quý Tôn Ý Như không khỏi chợt động trong lòng, trên mặt liền lộ ra một chút ý cười hàm xúc.