• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Phù!
Lăng Ngữ Thi khẽ thở phào, mệt mỏi đặt Tần Liệt lên giường, trong con mắt sáng ngời tràn ngập nghi hoặc.

Nơi này là nhà của Tần Liệt, bao gồm ba phòng, một phòng cho hắn, một phòng cho Tần Sơn và một phòng tắm rửa. Ở Lăng gia trấn, những căn nhà bình thường như này vô cùng dễ thấy, đại đa võ giả Lăng gia trấn đều ở những nhà như này. Trong phòng của Tần Liệt, chỉ có một bàn đá, hai ghế đá và một giường gỗ, ngoài ra không còn gì khác.

- Tỷ, vửa rồi Đỗ Hằng làm sao vậy? Nghe nói tên đó gần đây hay đến Băng Nham thành, liệu có phải bị tửu sắc làm hỏng người không, sao không nâng nổi kẻ ngu này?
Lăng Huyên Huyên đầy nghi hoặc hỏi.

Lăng Ngữ Thi thả Tần Liệt xuống, cẩn thận kiểm tra chưởng ấn trước ngực hắn, ngọc chỉ dừng lại một lúc, phát hiện hắn vẫn hô hấp đều thì mới yên lòng nói:
- Hắn hẳn không sao, vết thương trước ngực hai ngày sau sẽ khỏi hẳn, chúng ta về thôi.

Lăng Huyên Huyên một giây cũng không muốn ở thêm, nghe lời tỷ tỷ nói, nàng vội quay đầu chạy mất. Khác với nàng, Lăng Ngữ Thi trước khi đi còn quay lại nhìn Tần Liệt hôn mê trên giường.



Sau một lúc, Tần Liệt đột nhiên ngồi dậy, hắn đóng chặt cửa phòng rồi lại đến bên giường.

Trong không gian âm u, tròng mắt Tần Liệt sáng rực, nếu cẩn thận nhìn kỹ, phảng phất có thể thấy tia lôi điện lóe lên từ con ngươi hắn, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Tách tách! Thanh âm lôi điện dần truyền ra từ thân thể hắn, lúc này thân thể hắn không ngừng tỏa ra khí thế áp bức. Ngay khi khí thế lên đến đỉnh điểm, ở mi tâm hắn đột điểm u quang đột nhiên xuất hiện, một hạt châu đen nhánh như hạt đậu dần rời khỏi mi tâm hắn. Hạt châu đen nhánh như mực làm mi tâm hắn như mọc thêm một con mắt.

Tập trung tinh thần ý chí, Tần Liệt hét lớn một tiếng, thần tình hung dữ xung kích phong ấn hạt châu.

Ầm! Tinh thần ý thức tràn vào phong ấn, như va tại vô số vòng ngăn vô hình, đầu não hắn đột nhiên đau nhói, tinh thần lực không khỏi thả lỏng. Khí thế lên đến đỉnh điểm cũng theo đó tán đi, hắn đầy mệt nhọc dựa lưng vào tường, đầy cảm thán thốt lên:
- Vẫn không được.

Hai năm trước, khi được Tần Sơn đánh thức, hắn cũng từng thử xung kích Trấn Hồn châu, nhưng kết quả cũng là thất bại như hôm nay.

Hai năm sau, hắn tự nhận thực lực tăng lớn, vốn cho rằng có hy vọng đột phá phong ấn, đáng tiếc không được như mong đợi, lại thất bại lần nữa.

Tu luyện thiên lôi cức năm năm, hắn đã sớm ma luyện ý chí mạnh mẽ kiên trì, nên cũng không chán nản là bao, rất nhanh đã tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay.

- Là ai ra tay với ta? Là địch nhân của gia gia sao?

Do bị phong ấn ký ức, thêm vào Tần Sơn trước giờ không nói lai lịch của hắn, nên hắn không biết chút nào về lai lịch bản thân.

- Dù là ai, xem ra khoảng thời gian này không thể tiếp tục bảo trì trạng thái tu luyện vô pháp vô niệm, nếu không người đó động thủ lần nữa có thể là nhất kích tất sát.



- Tần Liệt không sao chứ?
Trong sảnh đường Lăng gia, gia chủ Lăng gia đang hỏi hai nữ nhi, Lăng Thừa Chí cũng có ở bên cạnh.

- Bạch y nhân kia cũng không hạ sát thủ, linh lực đưa vào người Tần Liệt không nhiều, hai ngày sau chắc sẽ khôi phục lại.
Lăng Ngữ Thi trả lời, sau đó hỏi:
- Cha, cha có giao thủ với bạch y nhân kia không? Cha có nhận ra thân phận đối phương không?

Lăng Thừa Nghiệp khẽ lắc đầu:
- Không đuổi kịp, cảnh giới đối phương không kém hơn cha, cha cũng thấy kỳ quái, không biết vì sao hắn lại động thủ với Tần Liệt.

- Cha, hôm nay khi con cõng Tần Liệt về, con thấy hắn rất nặng.
Lăng Ngữ Thi nói ra nghi hoặc trong lòng.

- Rất nặng? Nặng hơn người thường nhiều?
Lăng Thừa Nghiệp giật mình, bắt đầu coi trọng điều này.

- Nặng hơn người thường năm lần a!
Lăng Ngữ Thi khẽ trả lời.

- Trên người hắn khẳng định có vật nặng.
Lăng Huyên Huyên khẽ quệt môi nói.

- Cũng có khả năng, nhưng do nam nữ khác biệt, con không kiểm tra người hắn được. Đương nhiên, cũng có khả năng khác… Nhưng là, con không dám tin đó là sự thật.
Trong đôi mắt của Lăng Ngữ Thi tràn ngập nghi hoặc, nàng khẽ lắc lắc đầu.

Hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí khẽ nhìn nhau, cả hai đều thấy được tia kinh dị trong mắt đối phương. Tâm tư của hai người đều tập trung vào khả năng thứ hai Lăng Ngữ Thi nói, nhất thời không ai nói gì.

- Cha, con chết cũng không gả cho kẻ ngốc kia! Nếu cha nhất quyết gả con thì con sẽ bỏ nhà đi, vĩnh viễn không về Lăng gia!
Nhưng lúc này, lửa giận trong lòng Lăng Huyên Huyên không thể đè nén, cuối cùng bạo phát ra. Hai tay nàng nắm chặt, như cọp cái trừng mắt nhìn Lăng Thừa Nghiệp.

Lăng Thừa Nghiệp khẽ vẩy tay nói:
- Cha sẽ không thật gả con cho Tần Liệt, chỉ là cha đã đáp ứng với Tần Sơn gia gia, chiếu cố Tần Liệt đến năm hắn mười bảy tuổi. A, con và Tần Liệt chỉ đính hôn thôi, là hình thức thôi, hai năm sau sẽ giải trừ hôn ước, con không có liên quan gì đến hắn nữa.

- Hóa ra là như vậy, tỷ nói rồi mà, cha sao nhẫn tâm hy sinh hạnh phúc cả đời của muội chứ. Nhóc con yên tâm rồi nhé.
Lăng Ngữ Thi cười nói.

- Đính hôn cũng không dễ nghe a! Nếu đính hôn sẽ phải nghe lời đồn nhảm, còn phải nhịn hai năm, con không thể tập trung tinh thần tu luyện! Nếu như trong hai năm, cảnh giới của con dừng bước không tiến, mọi người cũng đừng trách con đấy!
Lăng Huyên Huyên vẫn xụ mặt nhỏ, hừ lạnh nói. Nói hết lời, Lăng Huyên Huyên tức giận chạy đi.

Lời vừa nói ra, thần tình huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí khẽ biến, đúng là đã bị đánh trúng điểm yếu. Hai huynh đệ họ ký thác hy vọng lên Lăng Huyên Huyên rất nhiều, đều mong Lăng Huyên Huyên dựa vào thiên phú tu luyện trợ giúp Lăng gia xoay người, giúp hoàn thành lý tưởng trong lòng họ. Tất cả dựa vào việc Lăng Huyên Huyên không ngừng đột phá, nếu như trước hai mươi tuổi, Lăng Huyên Huyên không thể tiến vào khai nguyên cảnh, như vậy nỗ lực cả đời của bọn họ sẽ lãng phí.

Hai huynh đệ mặt mày ủ rũ, tràn ngập đắng chát trong lòng, cả hai không khỏi khẽ than thở. Lăng Ngữ Thi nhìn thấy rõ hết, nàng không khỏi đấu tranh nội tâm hồi lâu.

Rất lâu sau đó, nàng đột nhiên buồn bã nói:
- Để con thay tiểu muội được không? Thiên phú của con không bằng tiểu muội, trước hai mươi không thể tiến vào khai nguyên cảnh. Tiểu muội là hy vọng của gia tộc, vì gia tộc, vì tiểu muội, con nguyện hy sinh.

Hai huynh đệ họ không ngờ Lăng Ngữ Thi lại chủ động gánh lấy trách nhiệm, thần sắc của hai người càng thêm chua xót, tâm lý càng thêm khó chịu, cũng không biết phải nói gì nữa.

Lăng Ngữ Thi miễn cưỡng nở nụ cười, nụ cười này càng làm lòng hai huynh đệ họ đắng chát, càng thấy xấu hổ hơn:
- Cha, tam thúc, hai người đừng lo. Dù sao con lớn hơn tiểu muội, hiểu chuyện hơn nàng, con có thể chịu được. Con biết hai người đã hy sinh rất nhiều vì tộc nhân, nhẫn nại khổ cực cỡ nào, con không phải trẻ con nữa, cũng nên nhận một ít trách nhiệm.

- Ài, ủy khuất cho con rồi. Đều là cha vô dụng.
Gia chủ Lăng gia khóe mắt ướt át, cúi thấp đầu nói.

- Không liên quan đến cha, con biết cha khó chịu, nên tất cả mời cha an bài.
Lăng Ngữ Thi khẽ an ủi.

Hai huynh đệ càng thêm khó chịu, nhưng lúc này, ngay tại sảnh đường này, cuối cùng cũng định ngày đính hôn giữa Lăng Ngữ Thi và Tần Liệt.



Một phòng khách khác trong Lăng gia trấn.

Lông thú hoa mỹ trải khắp mặt đất, trong phòng bài trí hoa lệ, Đỗ Kiều Lan tay cầm chén rượu, lười nhác nửa nằm nửa ngồi trên ghế. Nữ nhân này tuy tâm cơ ngoan độc, nhưng dáng người thành thục no đủ, diễm lệ bất phàm, thêm vào khí chất cao quý càng thêm hút hồn nếu không Đỗ Hải Thiên ở Tinh Vân các lại chết mê chết mệt nàng chứ.

- Kẻ ngu kia rất nặng, nhất định trên người có thứ gì đó. Mấy năm gần đây, hai ông cháu họ ở trong quáng động, không chừng có bí mật nào đó. Lăng Thừa Nghiệp phong bế quáng động cẩn thận như vậy, chắc là ông cháu họ có hoạt động bí mật gì đó! Hôm nay già trẻ cả nhà Lăng gia đều đi dược sơn, Lăng Ngữ Thi còn cõng Tần Liệt về, nhất định là có chuyện gì đó.

Đỗ Hằng âm trầm nghiêm mặt, hắn đã hiểu suy đoán của mẫu thân:
- Mẹ, quáng động trong dược sơn có thể có linh thạch đặc biệt!

Nhãn thần Đỗ Kiều Lan khẽ động, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói:
- Có thể con nói đúng, chúng ta quả thật đã bỏ qua quáng động kia, gần đây phải để ý hơn. Con tìm cơ hội để ý kẻ ngu kia, tiến vào quáng động xem sao, xem người nhà Lăng gia giở trò quỷ gì.

- Con hiểu.

- A, Lăng gia trấn sớm muộn sẽ biến thành Đỗ gia trấn, nếu như có linh thạch trong quáng động thật, không thể để bọn họ lén trộm đi được.
Đỗ Kiều Lan khẽ mân mê miệng, thản nhiên nói ra như đạo lí đương nhiên.

- Ha ha, hai nữ nhi của lão già kia, sớm muộn sẽ biến thành đồ chơi của con và nhị đệ!
Đỗ Hằng khẽ nhếch miệng cười gian.



Hôm sau.

Tần Liệt như thường lệ rời giường, hắn không thể tiếp tục tiến vào trạng thái vô pháp vô niệm được, nên trước khi ra khỏi cửa phải nhìn gương thật lâu, chầm chậm điều chỉnh nhãn thần. Một lát sau, nhãn thần trong gương của hắn biến thành đờ đẫn như mọi ngày, lúc này hắn mới ra khỏi nhà.

Vẫn như lệ cũ, hắn đến nhà ăn Lăng gia, khi già trẻ Lăng gia thấy hắn đến, đều một mực coi chừng đánh giá hắn. Tần Liệt tuy trong lòng khẽ động, nhưng vẫn cố duy trì đờ đẫn như thường, không lộ ra chút khác biệt nào. Hắn chỉ muốn yên ổn tu thành cơ sở thiên lôi cức, sau đó không cần ỷ vào quáng động dược sơn dẫn lôi điện nữa, lúc đó hắn sẽ rời khỏi Lăng gia trấn, ra ngoài tìm Tần Sơn.

Rất nhanh, cơm canh ăn xong, hắn lại đờ đẫn đi hướng dược sơn. Trong nhà ăn, già trẻ Lăng gia đều có chút trầm mặc, ba mẹ con Đỗ Kiều Lan cũng có chút khác thường, chỉ đến khi Tần Liệt rời khỏi nhà ăn, ánh mắt họ mới thu lại.

- Đại ca, Tinh Vân các truyền lời, lệnh chúng ta đưa dược thảo đến.
Đỗ Kiều Lan ưu nhã lau miệng, tùy ý nói.

Lông mày gia chủ Lăng gia nhíu chặt lại, nói:
- Có thể phải trì hoãn chút, gần đây khí trời không tốt, có ảnh hưởng đối với thu hoạch linh thảo.

- A, muội sẽ nói, hy vọng bọn họ kiên nhẫn được.
Đỗ Kiều Lan không khỏi kinh ngạc, mấy năm nay Lăng gia chưa một lần trì hoãn giao linh thảo. Lần này Lăng Thừa Nghiệp trì hoãn càng làm nàng thêm nghi ngờ, nhãn thần lạnh lùng nói:
- Lăng gia y phụ Tinh Vân các, nếu như chỉ trì hoãn mấy ngày hẳn không sao, nhưng nếu như cung ứng linh thảo xảy ra chuyện, sợ là không dễ giải quyết, điểm này đại ca nghĩ đến chưa?

- Ta tự biết chừng mực, không cần ngươi dạy!
Tâm tình Lăng Thừa Nghiệp không tốt, lập tức quát lớn.

- Vậy là được. Muội thân nữ nhi cũng không quản nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn nhắc đại ca chút thôi, cũng để Lăng gia không rơi vào cảnh nguy hiểm thôi! Đại ca cũng nên hiểu rõ, nếu như mất Tinh Vân các che chở, Lăng gia trấn sẽ không còn thái bình a!
Biểu tình Đỗ Kiều Lan tràn đầy âm hàn nói.

- Được rồi!
Lăng Thừa Nghiệp quát lạnh, sắc mặt khó coi đứng lên rời bàn ăn.

Già trẻ Lăng gia cũng lục tục đứng lên.

- Xem ra, phía dược sơn đã xảy ra chuyện. Hằng nhi, con và Đỗ Phi coi chừng cẩn thận bên kia, có cơ hội thì tiến vào quáng động điều tra.
Nhãn thần Đỗ Kiều Lan tràn ngập lạnh lùng, như độc xà chờ thời đã lâu, tùy lúc có thể nhảy ra cắn một miếng.



Tần Liệt đi hướng quáng động.

Khí trời giao mùa xuân hạ, nắng mưa thất thường, sớm chớp dày đặc, bất chợt trời đã âm trầm, gió núi gào thét.

Ầm ầm!

Trong tiếng sấm, thiểm điện ẩn hiện, như long xà phiêu du chân trời, không ngừng xuất hiện.

Trong tiếng sớm, toàn thân Tần Liệt chấn động, tinh thần hắn vui mừng rõ rệt, nhãn thần đờ đẫn thay bằng sáng ngời, trong mắt ẩn ẩn như có lôi long, sáng đến kinh người.

"Thời tiết này thật quá thích hợp tu luyện thiên lôi cức, hôm nay vận khí không tệ!"

Khẽ thầm thì, Tần Liệt bước nhanh hướng dược sơn, bước chân của hắn nhanh hơn trước nhiều.

Nếu như lúc này có người ở bên cạnh hắn, nhất định có thể thấy lôi điện dần tụ tập trên đỉnh đầu hắn, nếu như có thể nghe trộm thân thể hắn, nhất định có thể nghe thấy từng tiếng sấm vang lên không ngừng!

Lôi điện đầy trời phảng phất như có liên hệ kỳ dị nào đó với hắn, vì hắn mà động vậy!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK