Sau mấy ngày, Lăng gia cùng Cao gia, Phùng gia cùng khai thác hỏa tinh thạch. Khi chạng vạng sẽ giao nộp hỏa tinh thạch cho Lưu Diên thống kê, sau đó chia ra săn bắt, nhóm lửa nấu cơm, tu luyện rồi ngủ nghỉ.
Cao Vũ và võ giả Cao gia không tiếp xúc với Lăng gia và Phùng gia, mỗi khi nhiệm vụ hoàn thành đều quay về khu lều của mình. Lưu Diên phụ trách nhiệm vụ lần này thì sau khi thống kê hỏa tinh thạch xong, sẽ đến khu lều Cao gia dùng bữa, quan hệ khá tốt với Cao Vũ.
Võ giả Lăng gia và Phùng gia tương đối quen, nên đi lại thường xuyên. Ở phương diện này, Lăng Ngữ Thi cũng không thể cấm chế, nên đành nhắm mắt làm ngơ. Trải qua chuyện hai ngày trước, Lăng Ngữ Thi không ở cùng đám người Phùng gia, mỗi lần đều dẫn Tần Liệt, vài võ giả Lăng gia nấu cơm riêng.
Phùng Dật cũng không để ý xung đột mấy ngày trước, mỗi ngày hắn đều tìm cơ hội tiếp xúc nói phân bố hỏa tinh thạch, kinh nghiệm khai thác, chuyện phiếm với nàng. Có đôi lúc nhìn thấy Tần Liệt, hắn còn hảo ý chào hỏi. Lăng Ngữ Thi thấy hắn thái độ không xấu, cũng không thể làm mặt lạnh được, nên ngẫu nhiên cũng cười nói với hắn.
Tần Liệt cũng không tham gia đào mỏ, ban ngày hắn thường một mình đi khắp rừng núi, tìm nơi yên tĩnh tu luyện công quyết, chỉ khi đến giờ nấu cơm hắn mới quay lại dùng cơm cùng người Lăng gia.
Đối với việc người Lăng gia mang theo một kẻ ngu đi đào mỏ, Lưu Diên cũng không có ý kiến gì, hắn rõ ràng không để ý Tần Liệt, khi thấy Tần Liệt cũng coi như không thấy. Đại đa thời gian Lăng Dĩnh đều híp mắt dưỡng thần, chỉ khi Lăng gia, Phùng gia, Cao gia phát sinh tranh cãi, hắn mới ra mặt điều tiết.
Ba nhà cùng chung khai thác, nên không thể tránh khỏi xung đột, võ giả Lăng gia, Phùng gia còn có quen biết còn đỡ, chỉ ngẫu nhiên có chút va chạm với võ giả Cao gia, cũng được Lăng Dĩnh khống chế tốt, làm ba bên thuận lợi đào mỏ.
Hôm nay, Tần Liệt lại trở về lúc chạng vạng. Hắn phát hiện võ giả Lăng gia, Cao gia, Phùng gia hôm nay có chút khác thường, đã hết giờ nhưng mọi người vẫn tụ tập quanh một vách đá. Vách đá kia bị đánh một hố sâu, bên cửa động là võ giả Cao gia, thần sắc bọn họ kích động thì thào. Võ giả Lăng gia, Phùng gia nhìn ra đám võ giả kia khác thường, cũng nảy sinh nghi hoặc đến xem.
Cao Vũ sắc mặt trắng bệch, đầy kích động không ngừng vung tay với Lưu Diên, nói:
- Lưu ca, ở bên này, mau đến xem!
Dưới ánh mặt trời, nơi cửa động Cao Vũ tỏa ánh cam rực rỡ.
- Viêm dương ngọc! Là viêm dương ngọc! Linh tài huyền cấp tam phẩm.
Lưu Diên còn chưa đến cửa động, chỉ bằng kinh nghiệm đã đoán ra, không khỏi vui vẻ kêu lên.
Viêm dương ngọc là linh tài huyền cấp, có thể tôi luyện linh khí huyền cấp hỏa thuộc tính, có thể bổ sung năng lượng cho linh khí. Mà đối với những võ giả tu luyện công quyết hỏa diễm, có thể trực tiếp hấp thu hỏa viêm trong ngọc tăng tu vi, hữu dụng hơn linh thạch nhiều.
Viêm dương ngọc huyền cấp tam phẩm, giá trị không phải hỏa tinh thạch có thể so sánh! Hỏa tinh thạch chỉ là mồi lửa cơ sở, mà viêm dương ngọc lại là linh tài võ giả vạn tượng cảnh, thông u cảnh sử dụng! Có thể nói không chút khoa trương, một viên viêm dương ngọc giá trị hơn vài chục viên hỏa tinh thạch ngũ phẩm nhiều!
- Khu vực có viêm dương ngọc nhiệt độ sẽ tăng, thảo nào có hỏa tinh thạch. Xem ra vách đá này có thể có hỏa tinh thạch là vì viêm dương ngọc!
Lưu Diên đầy hưng phấn cười nói:
- Lần này Tinh Vân các chúng ta gặp may rồi, cũng không biết bên trong có bao nhiêu viêm dương ngọc. Viêm dương ngọc có thể đổi với Sâm La điện a!
Cao Vũ thần sắc lạnh lùng cũng vui vẻ cười lên. Võ giả Phùng gia, Lăng gia nghe thấy nơi này có viêm dương ngọc, cũng vui mừng hết sức, biết được lần này những người đến đào mỏ sẽ được trả công lớn.
- Cao Vũ, viêm dương ngọc khác với hỏa tinh thạch, phải lập tức báo lên trên, để an bài cao thủ đến đây!
Lăng Dĩnh hít sâu một ngụm phân phó:
- Nơi này gần Cao gia các ngươi nhất, lập tức bảo một người về thông báo, tốt nhất là báo với phụ thân ngươi, để phụ thân ngươi báo với Tinh Vân các.
- Được! Cao Viễn, ngươi mau về nhà, trong hai ngày phải lập tức truyền tin về!
Cao Vũ cũng không nói nhảm, nhanh chóng ra lệnh.
Một võ giả Cao gia không nói hai lời, từ vách đá nhảy xuống, vội đi về hướng Cao gia.
- Thời gian cũng không sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi đi!
Lăng Dĩnh cười vui, cổ vũ mọi người:
- Ngày mai mọi người tạm dừng khai thác hỏa tinh thạch, toàn lực khai thác viêm dương ngọc! Mọi người yên tâm, lần này ba nhà đều có công lớn, không thiếu phần ai cả.
Mọi người mừng vui hò reo đáp lại. Võ giả Cao gia, Phùng gia, Lăng gia lập tức tản ra, từng người kích động chia năm tụm ba, đi săn dã thủ quanh đó, chuẩn bị buổi tối thoải mái liên hoan.
- Thật là quá may, viêm dương ngọc giá trị rất cao, đối với Tinh Vân các cũng là kỳ vật, lần này chúng ta còn gặp cả mỏ. Đợi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ thu được thật nhiều linh thạch! Có lẽ, ta có thể mượn lần này đột phá luyện thể tầng bảy!
Lăng Hâm nắm chặt nắm tay cười lớn.
Đám người Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng vui vẻ tươi cười, Lăng Ngữ Thi hai mắt đẹp tỏa sáng, hiển nhiên là mơ tưởng đến mộng đẹp.
Ngày hôm sau, ba nhà hưng phấn khai thác viêm dương ngọc, Tần Liệt vẫn như mọi khi ăn cơm xong là rời đi. Hắn lại một mình tu luyện ở nơi rừng núi tĩnh lặng, hôm nay rất may mắn, lúc xế chiều, trời đổ sấm sét.
Dưới một cây đại thụ, Tần Liệt khoanh chân ngồi, ngưng thần vận chuyển thiên lôi cức.
Phốc phốc phốc! Từng tia điện quang tinh mịn phóng thích qua mười đầu ngón tay hắn, linh hoạt như điện xà.
Theo công quyết thâm nhập, theo linh lực dần thẩm thấu khắp xương cốt hắn, hắn ẩn ẩn nghe được tiếng sấm đánh từ ngực, giống như kêu gọi sấm sét trên trời vậy.
Ầm! Một tia sét lớn điếc tai đánh xuống, từng tia sét đan xen rạch nát bầu trời. Những tia sấm sét này xoay vòng trên núi rồi dần dần bị hấp dẫn đến hắn.
Ầm! Thỉnh thoảng có tiếng nổ xung quanh người hắn, còn có sấm sét từ trên trời đánh thẳng vào hắn.
A! Bị sấm sét đánh trúng làm Tần Liệt nhịn không được khẽ kêu đau, đầu tóc hắn đã cháy đen, thân thể không ngừng run rẩy. Dòng điện cuồng bạo nháy mắt tuồn vào thân thể hắn, không ngừng xung kích gân mạch hắn! Toàn thân gân mạch hắn đau nhó, dòng điện theo thiên lôi cức vận chuyển, dần hướng tới ngực hắn, làm đau đớn hắn phải chịu tăng gấp mấy lần, suýt chút thì không chịu được đau đớn mà lăn lộn trên đất.
- Đáng sợ thật! Cứ như vậy thì ta không chịu được mất!
Tần Liệt rất nhanh phát hiện, thân thể đã tu luyện hồi lâu còn không chịu được sấm sét đánh trực tiếp, làm thân thể hắn tùy lúc có thể bị nổ tung.
Kỳ trận trong dược sơn có thể làm giảm tác dụng sấm sét, có thể phân tán sấm sét thành những tia điện, như vậy hắn sẽ dễ chịu hơn. Không có kỳ trận giúp đỡ, trực tiếp đón nhận làm hắn phí sức hơn nhiều, không thể không điều chỉnh thân thể, dẫn dắt từng tia sấm sét một. Hắn vận chuyển thiên lôi cức ngắt quãng, lôi điện trên trời dần giảm đi, sấm sét đánh xuống cũng yếu hơn, giúp hắn tu luyện dễ hơn.
- Tu vi càng mạnh, linh lực càng tinh thuần, vận chuyển thiên lôi cức liệu có hấp dẫn sấm sét càng mạnh? Như vậy, sau này cảnh giới tăng lên, vẫn có thể thông qua phương thức này dẫn dắt sấm sét tôi luyện máu thịt!
- Theo lời ông nói, kiên trì không ngừng tu luyện thiên lôi cức, mượn sấm sét tôi luyện máu thịt, gân mạch, xương cốt, nội tạng làm thân thể cường hãn đến một trình độ nhất định, có thể hình thành "thiên lôi thánh thể"! Một khi hình thành thiên lôi thánh thể, tâm niệm vừa động, tiếng sấm trong thân thể không ngừng vang lên, cho dù dưới ánh mắt trời chói chang, cũng có thể mượn lực sấm sét từ trên trời, điên cuồng tung hoành thiên địa!
Nhớ lại thiên lôi thánh thể ông hắn nói, hắn càng thêm vững tâm, khắc khổ tôi mài bản thân. Không biết qua bao lâu, sấm sét dừng đánh, mưa rào rơi xuống. Trong mưa khổ tu hồi lâu, hắn đột nhiên nghe được tiếng thú nhỏ, còn ngửi được mùi máu tanh nồng đậm.
Tần Liệt nảy sinh nghi ngờ, dừng tu luyện lại, nhíu lông mày chạy đến hướng thú nhỏ.
Dưới một khoảng cây rậm rạp, tụ tập mấy con sói rừng, đám sói không ngừng bới bùn đất, cắn xé máu thịt gì đó… Sói rừng không hiểu thu nạp linh khí thiên địa, cũng không phải linh thú, còn không tạo được uy hiếp gì với Tần Liệt. Thiểm điện ba động quanh người hắn làm đám sói rừng sợ hãi chạy mất.
- Đây là Cao Viễn!
Vừa nhìn rõ, sắc mặt Tần Liệt không khỏi kinh hãi, la lên.
Thi thể máu thịt mơ hồ, nhưng từ quần áo và diện mạo, Tần Liệt có thể nhận ra thân phận người chết.
Võ giả Cao gia, Cao Viễn! Đó là võ giả đêm qua trở về Cao gia báo tin, luyện thể tầng sáu, không thể bị sói rừng giết được!
Cẩn thận nhìn kỹ, hắn phát hiện bùn đất xung quanh rất mềm, bị mưa rửa trôi, xung quanh còn có dấu vết sét đánh. Hắn lập tức hiểu ra, Cao Viễn là bị người giết, sau đó giấu xác! Có thể là lúc hắn tu luyện dẫn động sấm sét, vừa lúc đánh trúng chỗ này, thêm vào mưa rào rửa trôi đất, đám sói rừng ngửi thấy mùi máu chạy đến.
- Đêm qua bị giết, vì sao lại giết hắn? Hắn quay về Cao gia báo tin, như vậy là ai làm? Xung quanh còn có thế lực khác sao?
Tần Liệt không khỏi nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Hắn hiểu được lần nhiệm vụ này khó khăn hơn nhiều, không chỉ phải đối phó ngân dực ma lang quay về, mà còn phải đối phó với một lực lượng dấu mặt!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK