• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trời còn chưa sáng, Tần Liệt đã khẽ đi dược sơn, hai túi da mang về từ Cực Hàn sơn mạch đã được hắn cất trong sơn động. Một túi chứa mười thú hạch u ảnh điện điêu và mười gốc băng hành thảo. Một túi da khác chưa linh thạch, linh đan, linh tài… tài sản của những võ giả Toái Băng phủ bị hắn giết chết.

Gần đây, nhờ dùng thú hạch u ảnh điện điêu và băng hành thảo, hắn cảm giác được linh lực trong linh hải tràn đầy. Hắn không chút quan tâm đến linh thạch, linh đan, một phần vì hắn không biết giá trị của những thứ này, một phần vì những thứ này không trợ giúp cho hắn nhiều bằng thú hạch u ảnh điện điêu và băng hành thảo.

- Nghi thức đính hôn…

Tần Liệt lấy ra một ít linh đan, linh thạch, thu vào trong túi vải bỏ vào trong áo.

Nghe được tin đính hôn cùng Lăng Ngữ Thi, đầu tiên hắn muốn cự tuyệt, hắn không muốn có quan hệ với Lăng gia, cũng không muốn hại Lăng Ngữ Thi. Sau này suy nghĩ hồi lâu, hắn cảm thấy chuyện này do ông hắn sắp xếp nên kháng cự trong lòng cũng nhỏ đi. Thêm vào Lăng gia cũng nói rõ, đính hôn là giả, chỉ thuần túy là nghi thức, hai năm sau sẽ giải trừ. Nghi thức mà thôi, coi như không có gì đi.

Thời gian này, hắn được Lăng Ngữ Thi chăm sóc cũng dần thành thói quen. Hắn dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, một mình lâu như vậy, nay có vị tỷ tỷ xinh đẹp thường xuyên đến lấy nước, giặt đồ cho hắn, làm hắn rất thoải mái. Đính hôn với Lăng Ngữ Thi, nàng sẽ chăm sóc hắn hai năm nữa, nếu không không thể hưởng chăm sóc như này rồi. Sau khi đắn đo hồi lâu, Tần Liệt cũng không bài xích nữa, chuẩn bị đi về.

Hắn đã tỉnh lại, nhưng ngày thường vẫn phải giả vờ ngây ngốc. Nhưng đối với nghi thức đính hôn, trong lòng hắn cũng có chút chột dạ, nên lấy sẵn vài thứ chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra. Mà, trước khi đính hôn, nhà trai phải chuẩn bị sính lễ, phải có trưởng bối trong nhà qua nói chuyện, lại phải cúng bái tổ tiên. Tần Liệt không rõ thân nhân, cũng không biết tổ tiên ở đâu, nên có thể bỏ bớt những bước này.

Hắn mang theo đồ, trước khi trời sáng lại vội vã trở về nhà, tắm rửa qua một lượt rồi lặng lẽ chờ người Lăng gia đến dẫn đường.



Đại sảnh Lăng gia.

- Ài, đại tiểu thư thật đáng thương, phải đính hôn với kẻ ngu kia, trước kia không phải nói là nhị tiểu thư sao?

- Nhị tiểu thư thiên phú cao như vậy, tương lai nhất định sẽ vào Tinh Vân các, trên người không thể có vết nhơ a. Biết làm sao được, Tần Sơn gia gia từng giúp Lăng gia, gia chủ cũng đã đồng ý, chuyện này không thể thay đổi.

- Sao lại không thể chứ? Dù sao Tần Sơn cũng đã qua đời, kẻ ngu kia biết gì chứ?

- Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy lại tiện nghi kẻ ngu kia! Ông trời bất công mà!

- Đúng vậy!

Rất nhiều thành viên Lăng gia, đứng hai bên đường khẽ thì thào, tất cả đều thấy bất công cho Lăng Ngữ Thi, cảm thán cho hy sinh của nàng.

Sau khi Lăng Thừa Chí và Lăng Huyên Huyên đi Băng Nham thành, gia chủ Lăng gia đột nhiên tuyên bố Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi đính hôn. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì mọi nghi thức đã chuẩn bị đầy đủ, đính hôn sẽ diễn ra trong hôm nay. Lăng Thừa Nghiệp cũng không thông báo cho các thế lực xung quanh, chỉ thống báo trên trấn một lượt, hiển nhiên không định làm to.

Lúc này, rất nhiều thành viên Lăng gia tụ tập ở sảnh đường, một trưởng lão Lăng gia Lăng Khang An cũng đến. Hắn cũng là vị trưởng lão duy nhất được mời.

Lăng gia có ba vị trưởng lão, là Lăng Khang An, Lăng Tường, Lăng Bác, đều là võ giả đồng lứa với phụ thân Lăng Thừa Nghiệp. Do Lăng gia ở gần Cực Hàn sơn mạch, thế lực võ giả muốn phát triển gặp rất nhiều khiêu chiến, đôi khi phải vào sơn mạch săn linh thú, kiếm linh thảo, lại có đôi khi phải chiến đấu với thế lực thù địch của Tinh Vân các, bởi thế, muốn được chết già cũng không phải việc dễ. Gia chủ đời trước, phụ thân của Lăng Thừa Nghiệp, chính là chết trong chiến đấu với thế lực đối địch.

Lăng Khang An, Lăng Tường, Lăng Bác đều là thân thụ trọng thương, hoặc tu vi hủy hết, hoặc cảnh giới không ngừng lùi bước, bình thường đều dưỡng lão trong nhà, rất ít khi tham gia chuyện trong tộc.

Theo đạo lý, việc đính hôn Lăng Ngữ Thi là đại sự, chẳng những cần có mặt Lăng Thừa Chí và Lăng Huyên Huyên, mà ba vị trưởng lão cũng phải xuất hiện. Nhưng Lăng Thừa Nghiệp vừa bắt đầu đã có ý bài xích chuyện này, cũng chuẩn bị tốt tương lai hối hôn rồi, nên hắn cũng không mời hai vị trưởng lão còn lại, chỉ mời Lăng Khang An đến làm bộ mà thôi.

- Họ Đỗ không đến, gia chủ không mời bọn họ. Hừ, như vậy là tốt nhất, càng sạch sẽ.

- Hừ, họ không phải người Lăng gia trấn, mời họ làm gì chứ?

- Nhìn thấy mẹ con họ ta đã muốn phát điên rồi!

Rất nhiều thanh niên Lăng gia khẽ bàn tán về Đỗ Kiều Lan, cả đám đều tràn ngập tức giận, khinh bỉ.



Một bà lão Lăng gia dẫn Tần Liệt tới đại sảnh, trên đường cũng không biết nói gì, nàng cũng không biết Tần Liệt nghe có hiểu không, nên chỉ đành nói:
- Lát nữa ngươi đi theo ta là được, chúng ta chuẩn bị đầy đủ rồi. Gia chủ cẩn trọng, chuẩn bị tốt cả rồi, cả sính lễ của ngươi cũng chuẩn bị rồi.

Bà lão lắc lư hộp gỗ trong tay với hắn. Tần Liệt khẽ ngạc nhiên, trầm ngâm trong chốc lát rồi ngây ngốc lấy ra một túi vải, đặt vào hộp gỗ tỏ ý đây là sính lễ của hắn. Bà lão cũng có chút sửng sốt, đầy kinh ngạc nhìn hắn. Sau đó nàng khẽ sờ túi vải, ngầm phán đoán, trong túi vải là vật cứng, hình như là đá thì phải, thấy vậy nàng không khỏi tự giễu. Nàng lắc lắc đầu, cũng không mở túi vải ra nhìn, chỉ thầm nghĩ: còn tưởng là thông minh, hóa ra vẫn là kẻ ngu, nhặt đá làm đồ sính lễ…

Rất nhanh, trong tiếng pháo nổ, bà lão dẫn Tần Liệt đến đại sảnh. Nàng đưa hộp gỗ lên, tỏ ý đưa sính lễ rồi kéo Tần Liệt vào trong.

Trong đại sảnh, bởi vì Tần Liệt đến, đột nhiên an tĩnh xuống. Mọi người thấy Tần Liệt thần tình đỡ đẫn, không khỏi nhíu chặt lông mày, ngầm cảm thán trong lòng, cảm thấy đáng thương cho Lăng Ngữ Thi.

Tần Liệt nhanh chóng nhìn thấy Lăng Ngữ Thi. Hôm nay, nàng cũng trang điểm nhẹ. Váy dài hồng sắc bó quanh thân làm nổi bật vóc người thon dài của nàng, bộ trang sức thủy tinh càng làm nổi bật vẻ đáng yêu của nàng. Da thịt nàng trắng nõn như ngọc, mặt cười tươi tắn, ánh mắt trong sáng, khí chất thanh nhã, tất cả tụ lại một chỗ, làm nàng như tiên tử trên cung trăng, khiến đám đồng lứa thần tinh đong đưa, không khỏi nhìn liên tục.

Nhưng, nàng càng đẹp thì thương xót trong lòng mọi người càng lớn. Càng nhìn Lăng Ngữ Thi thanh nhã thoát tục và Tần Liệt đờ đẫn vô thần, tất cả càng thấy khó chịu, từng người than thở không thôi.

Đương nhiên cũng không phải ai cũng nghĩ như vậy, cũng có vài nữ tử Lăng gia, ngày thường quan hệ với Lăng Ngữ Thi không tốt, lại đố kỵ sắc đẹp của nàng, liền lập tức nói lời khó nghe, tràn ngập chế nhạo.

Lăng Thừa Nghiệp nhìn con gái bình tĩnh bên cạnh, nghe mọi người bàn tán không khỏi hổ thẹn trong lòng. Ông cũng không muốn kéo dài lâu, vội vã nháy mắt bảo bà lão mau kết thúc nghi thức, nhanh kết thúc trò cười hôm nay.

Bà lão hiểu ý, vội hét lớn, dẫn Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi làm lễ.

Nghe mọi người nói, nhẫn chịu ánh mắt thương tiếc, đồng tình, chế nhạo của mọi người, Lăng Ngữ Thi chỉ có thể giả vờ hờ hững, thỉnh thoảng còn phải mỉm cười. Chua xót trong đáy lòng chỉ có mình nàng biết…

"Đây là số mệnh, không thể trách người khác. Phụ thân đã hy sinh vì gia tộc nhiều như vậy, đến lượt ta hy sinh rồi. Tần Liệt tuy ngu ngốc, nhưng hắn sẽ không bắt nạt ta, cũng không quản thúc ta, hắn kỳ thực cũng đẹp trai. Nếu như, nếu như hắn không ngốc, chỉ cần bình thường chút, dù là người phổ thông, cũng dễ chấp nhận…"

Lăng Ngữ Thi thầm an ui bản thân, nhưng vẫn nhịn không được tự chua xót. Mỗi nữ nhân đều mơ tưởng một nửa của mình, anh tuấn bất phàm, có thể bảo vệ chở che mình. Nàng mới mười bảy tuổi, đương nhiên cũng có giấc mơ của bản thân. Nhưng hiện thực lại tàn khốc…

Một cánh tay nắm chặt tay nàng, làm nàng đột nhiên khẩn trương. Sau đó nàng nghe thấy tiếng bà lão kêu lên, nàng lập tức tiến hành nghi thức với hắn. Nàng và Tần Liệt phải nắm tay, nàng cũng biết bàn tay kia là của Tần Liệt, chắc là bà lão giúp hắn nắm lấy tay nàng.

Nàng chưa bao giờ tiếp xúc với khác giới, trong lòng không khỏi nảy sinh hoảng hốt. Nhưng bàn tay Tần Liệt thon dài, cũng rất mềm mại, nắm lấy vô cùng thoải mái, điều này làm nàng kinh ngạc khẽ nhìn hắn.

Nàng đột nhiên phát hiện sâu trong đôi mắt đờ đẫn của Tần Liệt có ánh sáng, hình như chỉ có nhìn gần như này mới có thể thấy một điểm linh tính trong mắt hắn. Điểm ánh sáng này làm nàng an tâm hơn không ít, giúp tâm tình rối loạn của nàng dần bình tĩnh.

"Kỳ quái…"

Nàng khẽ thầm thì, bất giác nắm chặt tay Tần Liệt hơn, còn khẽ dùng sức nắm chặt, giúp nàng an tâm hơn nhiều.

- Đại ca, chuyện gì đây vậy?
Nhưng lúc này thanh âm khắc bạc của Đỗ Kiều Lan vang lên từ bên ngoài.

Sau đó ba mẹ con họ cùng đám võ giả Đỗ Hải Thiên an bài, thêm vào hai trưởng lão Lăng gia, cùng chung xông vào đại sảnh.

Tất cả mọi người đều bị thu hút, Đỗ Kiều Lan khẽ âm trầm, lạnh lùng nói:
- Hôn sự của cháu gái, chuyện lớn như vậy, đại ca không định báo cho muội biết sao? Là không coi muội ra gì, hay không coi muội là người Lăng gia?

Còn không đợi Lăng Thừa Nghiệp giải thích, nàng đột nhiên chỉ hai vị trưởng lão Lăng gia còn đang ngồi xe lăn, đầy chua ngoa nói:
- Hai vị trưởng lão liều chết vì Lăng gia, giờ này tàn phế cũng không được ai để ý. Lăng Thừa Nghiệp, huynh có ý gì đây?

- Thừa Nghiệp, đây là sao?
Một vị trưởng lão Lăng gia cũng khó chịu nói:
- Hai lão già chúng ta vất vả một đời vì Lăng gia, cả tư cách tham dự hôn lễ của tiểu bối cũng không có sao?

- Ngươi không coi chúng ta ra gì sao?
Trưởng lão còn lại, Lăng Bác tay vỗ xe lăn, đầy tức giận giáo huấn:
- Đừng quên ba trưởng lão chúng ta có quyền bãi nhiễm tộc trưởng!

Lời vừa nói ra, không chỉ Lăng Thừa Nghiệp biến sắc, mà toàn bộ thành viên Lăng gia cũng sợ hãi nhìn hắn.





Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK