Thạch động dược sơn.
Đối với Lăng Thừa Nghiệp, những con đường chằng chịt phức tạp như mê cung, tràn ngập thần bí hung hiểm, hôm qua hắn thậm chí không thể đi vào lòng núi, lại còn đầu váng mắt hoa thế nào đi ra cửa động. Nhưng đối với Tần Liệt, mọi chuyện hoàn toàn ngược lại, hắn như cá gặp nước, dễ dàng đi qua các con đường, vào đến trung ương lòng núi.
Lúc này, bước chân hắn không chút dừng lại, hiển nhiên không bị kỳ trận trong mê cung mê hoặc. Rất nhanh, hắn đã vào đến lòng núi, con đường u ám đột nhiên sáng bừng lên.
Đây là một sơn động rất lớn, thậm chí bằng cả một sân bóng đá, cao đến cả mười thước, thước trụ đá to như eo người lớn dựng đứng trong động. Tám cây trụ đá này hình nón, mũi nhọn cắm xuyên qua lớp đá che phía trên, thoạt nhìn như tám ngón tay đâm xuyên thạch động, kỳ quan làm người cảm thán. Trên tám cây trụ quấn đầy dây tơ kim loại ngân sắc, những sợi tơ kim loại còn nối từ trụ này sang trụ kia. Trong thạch động rộng lớn, từng sợi tơ kim loại đan xen giữa những trụ đá bát giác tạo thành tơ nhện khổng lồ.
Ầm ầm ầm!
Theo tiếng sấm đánh, lôi điện kinh người từ đỉnh động truyền xuống, quấn quanh tám thạch trụ, thông qua những sợi tơ kim loại đi quanh động, chiếu sáng ngời cả động.
Lúc này, ở dược sơn bên trên, lôi điện đan chéo, thanh âm sấm nổ đinh tai nhức óc, nhìn qua như lôi long bay múa trên không trung. Lôi điện dày đặc như bị lực lượng thấn bí nào đó hấp dẫn, không ngừng đánh xuống khối đá nổi lên giữa đỉnh núi.
- Đến đi, mạnh hơn nữa!
Trong thạch động rộng rãi, trên mặt Tần Liệt còn có chút non nớt, nhưng tràn ngập kích động. Hắn lao nhanh đến giữa tám cây trụ đá.
- Tách tách tách!
Từng dòng điện đan chéo như đao mang lăng lệ, toàn bộ lao về phía thân thể hắn!
- Đến đi!
Lôi đình thiểm điện tinh mịn đếm không xuể lao đến Tần Liệt, hắn lúc này không thể tiến vào trạng thái vô pháp vô niệm, chỉ cảm thấy linh hồn như bị vạn kim châm cùng châm, nhịn không được phát ra tiếng kêu thê thảm.
Không phải đau đớn bình thường mà, thân thể Tần Liệt co quắp lại, trong mắt hắn lóe lên tia điên cuồng, như là một hung thú bị dồn vào đường cùng vậy.
Nhẫn nhịn đau đớn người thường không thể chịu nổi, Tần Liệt cắn răng vận chuyển thiên lôi cức, từng tia lôi điện tinh mịn sau khi vào thân thể hắn vồn còn đang công kích loạn xạ, giờ như bị một bàn tay vô hình thao túng, bắt đầu lưu động khắp gân mạch, máu thịt hắn.
Võ giả bình thường cho dù ở khai nguyên cảnh, bị lôi điện cuồng bạo như thế tiến vào thân thể chỉ sợ cũng bạo thể thân vong, chứ đừng nói đến việc đưa lôi điện dẫn vào trong gân mạch, máu thịt, xương cốt.
Từng tia lôi điện nhanh chóng đi qua gân mạch, theo dẫn đường của hắn, dần dần đi về phía bụng. Lôi điện khẽ lướt qua, gân mạch, xương cốt, máu thịt đau nhức đến muốn mất đi tri giác, nhưng hắn hiểu rõ, trong đau đớn này, lôi điện đang tôi luyện gân mạch, xương cốt, máu thịt cho hắn, giúp thân thể hắn dần thích ứng hơn với thiên lôi cức. Năm năm này, thông qua lôi điện, hắn từng chút một tôi luyện gân mạch, da thịt, tứ chi, xương cốt, chầm chậm tu luyện đến lục phủ ngũ tạng.
Mấy năm này, gân mạch, cơ thịt, cánh tay, hai chân hắn dần thích ứng với lôi điện nhập thể, chỉ cần có thể luyện cho lục phủ ngũ tạng quen với lôi điện, hắn đã luyện xong phần cơ sở của thiên lôi cức, toàn thân đã có thể thừa nhận thiên lôi oanh kích. Đến lúc đó, tu luyện thiên lôi cức sẽ đến độ cao mới!
- A!
Lôi điện tinh mịn theo gân mạch tứ chi chìm vào lục phủ ngũ tàng. Trong nháy mắt, toàn thân Tần Liệt co giật, uốn cong lại như con tôm, thanh âm kêu thảm không ngừng vang lên.
Mưa to tầm tã, lôi đình trên dược sơn càng lúc càng cuồng bạo, từng tia lôi điện như cự long bổ xuống!
Tám trụ đá càng thêm lộng lẫy chói mắt, từng tia điện thô to chạy trên lưới nhện, khắp người Tần Liệt lúc này cháy đen, không khỏi gào thảm.
Tiếng gào từ điên cuồng chầm chậm chuyển thành trầm thấp vô lực, cho đến khi hoàn toàn tắt tiếng, thân thể hắn cũng dừng run rẩy sau khi lôi điện dừng lại.
Sau đợt sấm đánh, mưa lớn không ngừng!
Trời xanh bớt giận, cũng không đánh sấm sét xuống nữa, trụ đá trong động dần tối đi, những tia kim loại chỉ tinh tích lóe sáng.
Không biết qua bao lâu, thân thể cháy đen của Tần Liệt dần đứng dậy, hắn vẫn nằm trên lưới nhện, không chút nhúc nhích cảm thụ tình huống thân thể.
Tâm thần quan sát thân thể, hắn phảng phất có thể thấy một dòng điện nhỏ yếu trong lồng ngực hắn. Tia điện này vô cùng ngoan cường hoạt động trong lục phủ ngũ tạng hắn, giúp tôi luyện lục phủ ngũ tạng hắn dần thích ứng với lôi điện.
- Không ở trong trạng thái vô pháp vô niệm, cần chịu đựng đau đớn quá khủng bố, quả nhiên không phải người thường có thể chịu được. Cũng may ta đã tu luyện năm năm, thân thể và linh hồn đã dần thích ứng, nếu không cho dù thân thể có thể chịu được, linh hồn cũng không chịu được biến thành ngu ngốc thì lỗ lớn.
- Rèn luyện lục phủ ngũ tạng còn thiếu chút, theo tốc độ này, hai ba tháng nữa sẽ hoàn thành tầng cơ sở, tầng khó nhất của thiên lôi cức.
Nghỉ ngơi một lát, Tần Liệt khôi phục một chút sức lực rồi đi xuống lưới điện, bước chân loạng choạng đi đến trụ đá sau cùng.
- Hai năm trước, gia gia trước khi đi đã nói, khi ta tỉnh lại có thể xem đồ hắn để lại cho ta…
Phía sau thạch trụ, có một hộp gỗ hình vuông, hộp gỗ cũng không khóa, Tần Liệt mở ra rất dễ dàng.
Trong hộp gỗ, có một phong thư, một địa đồ tinh mỹ, một bức tượng sống động như thật, bức tượng này khắc gia gia hắn.
- Cháu à, gia gia sẽ cố gắng quay về trước khi cháu mười bảy tuổi, nếu như lúc ấy gia gia còn chưa quay lại, như vậy gia gia đã xảy ra chuyện. Sau này, cháu đừng đi tìm gia gia, cố gắng tu luyện, sống cuộc sống của cháu.
- Đến ngày nào đó, cảnh giới của cháu đủ cao, có thể mở phong ấn Trấn Hồn châu, cháu sẽ nhớ mười năm trước chuyện gì xảy ra.
- Địa đồ kia là địa đồ Cực Hàn sơn mạch, có ghi lại tỉ mỉ vị trí linh thảo, linh thạch, phạm vi hoạt động linh thú, linh thú, linh thảo hữu dụng với cháu đều được đánh dấu lại, cháu bớt chút thời gian đến săn bắt.
- Mấy năm gần đây, gia gia đi lại Cực Hàn sơn mạch nhiều, cũng có ít giao tình với linh thú. Nếu như cháu đi sâu vào hoặc muốn vượt qua Cực Hàn sơn mạch, nhớ mang theo bức tượng kia, có vài linh thú nhận ra bức tượng đó, cháu đưa nó ra, chúng không làm khó cháu nữa.
- Những linh thú nhận ra bức tượng gia gia đã đánh dấu lại, cháu nhớ lưu ý.
- Linh thảo trên dược sơn Lăng gia không thể chịu được lôi điện công kích, khi gia gia còn ở đó, có thể dẫn lôi điện cháu tu luyện tràn ra sang nơi khác, không ảnh hưởng đến dược sơn. Gia gia trước khi đi cũng từng bố trí, nhưng bởi vì đi vội vàng, không thể bố trí chu đáo, nên sau thời gian dài cháu tu luyện, những linh thảo kia sợ rằng sẽ bị khô héo, sớm muộn sẽ làm người Lăng gia chú ý, cháu cẩn thận chút.
- Trấn Hồn châu là chí bảo, là linh khí duy nhất cha mẹ cháu lưu lại, không chỉ đơn giản là vật phong ấn ký ức, nó còn chưa rất nhiều huyền diệu cả gia gia cũng không khám phá được. Hạt châu kia, cháu phải bảo quản cẩn thận, tuyệt không được để người khác nhìn thấy, tránh rước lấy phiền toái, nhớ lấy!
…
Nội dung bức thư không nhiều, Tần Liệt rất nhanh đã đọc xong, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi lôi địa đồ ra nhìn, nhãn thần ngưng tụ quan sát.
Phía trên cùng địa đồ, cách dược sơn chỉ ba mươi dặm, có mấy vị trí nổi bật được dùng vòng tròn đánh dấu, trong đó có u ảnh điện điêu.
Linh thú dựa vào đẳng cấp phân chia nhỏ yếu, nhất giai yếu nhất, tương đương với võ giả luyện thể cảnh, thập giai mạnh nhất, thậm chí sánh ngang với chung cực võ giả.
U ảnh điện điêu chỉ có nhất giai, tính thích quần cư, phòng ngự lực yếu kém, giỏi công kích, chúng nó thường đi săn theo bầy, tốc độ nhanh vô cùng, trước khi công kích sẽ phóng lôi điện làm tê liệt đối phương, sau đó mới dùng răng nanh sắc bén cắn xé con mồi.
Tần Sơn đánh dấu u ảnh điện điêu là vì thú hạch của loài này ẩn chứa một tia thiểm điện, đương nhiên tia lôi điện này không bằng lôi điện trời cao giáng xuống, còn không thể dùng để tôi luyện thân thể Tần Liệt được.
Nhưng Tần Liệt lại có thể dễ dàng hấp thu tia lôi điện trong thú hạch của u ảnh điện điêu, chuyển hóa thành linh lực. Linh lực, là ngọn nguồn lực lượng của võ giả, là tiêu chuẩn phân biệt đẳng cấp mạnh yếu của võ giả. Thông thường, võ giả linh lực càng lớn thì đẳng cấp càng cao.
Tần Sơn đánh dấu trọng điểm nơi này vì u ảnh điện điêu có thể giúp Tần Liệt nhanh chóng tu tập linh lực.
- U ảnh điện điêu.
Cất kỹ bức thư, địa đồ, tương gỗ, Tần Liệt cho rằng hiện tại đã tỉnh lại, lôi điện công kích không phải ngày một ngày hai, hay là tiến vào Cực Hạn sơn mạch tìm vận may, xem có thể săn giết một ít u ảnh điện điêu tích lũy linh lực, xác định cảnh giới bản thân không.
Mưa to ầm ầm, Tần Liệt rời khỏi thạch động dược sơn, một mình đi hướng Cực Hàn sơn mạch.
…
Trên đỉnh núi.
Huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí đứng dưới dù, lặng lẽ nhìn vào linh thảo khô héo, cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt. Ngay khi phát hiện khí trời sinh biến, lôi điện đan xen, hai người họ vội vàng đến dược sơn, nhưng Tần Liệt đã vào lòng núi tu luyện được một lúc.
Lần này, Lăng Thừa Nghiệp cẩn thận cảm thụ, lôi đình thiểm điện giăng đầy trời, theo hướng đánh lôi điện, có thể khẳng định bí mật lòng núi có liên quan đến lôi điện đầy trời, điều này cũng khẳng định suy đoán của đệ đệ.
Lôi điện dần tán đi, hai huynh đệ cũng lưu ý đến tốc độ khô héo của linh thảo rõ ràng tăng nhanh, cũng đưa ra được kết luận chuyện linh thảo khô héo có liên quan đến Tần Liệt.
- Đại ca, hiện tại giao mùa xuân hạ, bởi thế sấm đánh không ngừng, theo tình hình này, sợ rằng linh thảo không sống nổi, phía Tinh Vân các…
Lăng Thừa Chí đắng chát thở dài.
- Dù cho Tần Liệt ngốc thật hay giả ngốc, lần này ta cũng phải nói chuyện với hắn.
Lăng Thừa Nghiệp trầm lặng, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, đi tới cửa quáng động dược sơn, lặng lẽ ngồi xuống chờ Tần Liệt đi ra.
Đáng tiếc, hắn cũng không biết, Tần Liệt an phận giữ mình năm năm, hôm nay lại đánh vỡ quy luật bất biến của bản thân! Tần Liệt không rời khỏi quáng động trước khi trời tối, mà hắn đã rời đi từ lâu, thân ảnh theo mưa to gió lớn tiến vào Cực Hàn sơn mạch.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK