• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Từng luồng điện bổ xuống, Tần Liệt thần tình bình thản, đột nhiên mở rộng lồng ngực, toàn lực vận chuyển thiên lôi cức.

Phốc phốc phốc! Vô số tia điện chìm vào thân thể hắn, trong chốc lát, lôi điện không ngừng điên cuồng chạy trong thân thể hắn.

Tròng mắt Tần Liệt đột nhiên sáng ngời, hưng phấn nở nụ cười.

Những dòng điện này, ban đầu mãnh liệt, sau khi hắn vận chuyển thiên lôi cức, nhanh chóng hóa thành ôn nhu dễ thuần, toàn bộ chìm trong xương cốt hắn. Cảm giác sung sướng thoải mái lan khắp người hắn, Tần Liệt bỗng cảm giác được thân thể tràn ngập sức lực, thoải mái vô cùng.

Đối với người thường, những tia điện này là đòn sát thủ, nhưng đối với hắn lại là linh dược đại bổ, chẳng những không làm thân thể hắn tê liệt, mà còn làm hắn thoải mái hơn hẳn, lực lớn vô cùng.

- Tới hay lắm!

Mắt thấy một con u ảnh điện điêu tập kích xuống, Tần Liệt không sợ mà mừng, đợi khi nó đến gần nhanh chóng vươn tay tóm lấy.

Tần Liệt nhanh chóng tóm lấy hai trảo của u ảnh điện điêu, sau đó hắn hống lên một tiếng, trực tiếp dùng sức xé đôi, máu thịt nhanh chóng tung tóe.

Một đòn đắc thủ, Tần Liệt cao hứng ngẩng đầu cười ha ha, vừa thấy u ảnh điện điêu đến gần, hắn đều chuẩn xác nắm lấy hai trảo của nó sau đó trực tiếp xé đôi.

Đám u ảnh điện điêu công kích Đồ Trạch, Trác Thiến đều là dùng thiểm điện làm tê liệt trước, sau đó mới lao vào cắn xé. Tuy Đồ Trạch, Trác Thiến đều là luyện thể tầng cao, nhưng thân thể không thể chịu được lôi điện công kích như Tần Liệt quái thai được, một khi bị đánh trúng, toàn thân tê liệt vô lực, lực chiến đấu nháy mắt hạ xuống thấp nhất. Khi bọn họ chiến đấu cùng u ảnh điện điêu, sợ nhất là bị điện đánh, ngay cả lúc cứu người cũng phải cẩn thận vạn phần, cho nên không thể chiếm được thế trên!

Phương thức chiến đấu của Tần Liệt khác hắn! Hắn căn bản không sợ lôi điện công kích, lôi điện đối với hắn vô hại, lại còn tăng cường lực chiến đấu cho hắn nữa! Ngoài ra, thân thể hắn cường tráng vô cùng, mỏ sắc và trảo nhọn của đám u ảnh điện điêu không tạo được vết thương trí mạng cho hắn! Đám u ảnh điện điêu nhất giai này giỏi công không giỏi thủ, phòng ngự thân thể cực yếu! Nên với người có thể miễn dịch công kích của chúng như hắn, chỉ cần cho hắn cơ hội, tất sẽ bắt được xé đôi!

Phương thức chiến đấu của hắn vô cùng đơn giản, tràn ngập tàn nhẫn thô bạo, nhưng cực kỳ hiệu quả!

Thời gian ngắn sau, theo tiếng kêu thê lương của đàn chim, có đến mười con u ảnh điện điêu chết dưới chân hắn! Nếu như là linh thú khác, lúc này đã sớm sợ hãi rút lui rồi! Nhưng u ảnh điện điêu lại vô cùng cứng đầu, tuy cảm giác Tần Liệt có chút quỷ dị, như thiên địch khắc chế chúng nó, nhưng chứng kiến nhiều đồng bọn bị xé đôi như vậy, chúng nó toàn bộ hóa điên, không để ý sống chết lao đến!

Kết quả đã sớm định đoạt! Theo từng con, từng con u ảnh điện điêu một nằm xuống dưới chân Tần Liệt, trận đấu này không còn gì để xem! Không lâu sau, chiến đấu thảm liệt kết thúc, toàn thân Tần Liệt dính đầy máu tanh, mà bên cạnh hắn, đầy đất là thi thể đám điện điêu!

Mặc dù nắm giữ ưu thế tuyệt đối, nhưng trên người hắn vẫn có khá nhiều vết thương, cũng may thân thể cường tráng của hắn có thể chịu được.

Hắn hiểu rõ nếu như không phải u ảnh điện điêu gặp khắc tinh là hắn, thì tuyệt đối là ác mộng với võ giả cấp thấp. Đám người Đồ Trạch nếu như chiến đấu tiếp, thì kết quả đoàn diệt không phải của đám điện điêu!

Hắn cũng không vội vã thu lấy thú hạch, mà nhắm mắt đứng yên tại chỗ, cẩn thận cảm thụ trạng thái bản thân.

Trong gân mạch hắn, từng tia điện lưu chuyển, theo tinh thần hắn điều khiển, những tia điện này dần hội tụ lại đan điền hắn. Một tia ấm áp trào dâng khắp toàn thân, khóe miệng hắn không khỏi nở nụ cười. Lúc này, lôi điện từ u ảnh điện điêu đánh ra bị hắn hấp thu, theo thiên lôi cức vận chuyển chuyển hóa thành linh lực cho hắn.

"Quả là như thế."

Tần Liệt lập tức cảm thấy không phí công đi chuyến này, nhìn những thi thể dưới mặt đất, nụ cười của hắn càng thêm tươi rói.



Ở nơi khác, đám người Đồ Trạch, Trác Thiến đang sợ hãi bỏ chạy khỏi Tịch Mịch lĩnh, tâm tình mỗi người bọn họ đều cực độ khẩn trương, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu lúc nào cũng có thể xảy ra.

Hơn bốn mươi con u ảnh điện điêu, dù là võ giả khai nguyên cảnh cũng phải tạm tránh đi, Tần Liệt tuổi tác còn trẻ như vậy, rõ ràng là đến làm thức ăn cho đàn chim! Đợi khi người kia chết, đám u ảnh điện điêu có thể đuổi theo bọn họ. Cho nên tâm thần bọn họ một giây cũng không dám buông lỏng, chỉ sợ đám chim đó đuổi theo, lại sa vào khổ chiến.

Nhưng đợi một lúc lâu, bọn họ không thấy đàn chim đuổi theo, bảy người dần dần nảy sinh nghi vấn trong lòng.

- Dừng lại!
Ngay khi sắp xông ra phạm vi Tịch Mịch lĩnh, Đồ Trạch cuối cùng cảm thấy không thích hợp, vội bảo mọi người dừng lại, sau đó quay đầu quan sát phía sau.

Không một bóng chim!

- Sao lại như này…
Trác Thiến dáng người nóng bỏng, vào thời khắc then chốt thể hiện tâm ngoan thủ lạt cũng đầy mặt khó hiểu. Nàng chà lau mồ hôi trên cổ, mắt đẹp vụt sáng.

- Ta lúc trước có nghe thấy tiếng kêu thảm của điện điêu, đảm bảo chiến đấu đã phát sinh, điểm này không cần hoài nghi… Đám u ảnh điện điêu hiện còn chưa đến, chỉ có một khả năng, tiểu tử gây phiền toái cho chúng nó!
Đồ Trạch tuy bề ngoài hào phóng cuồng dã, nhưng tâm tư vô cùng cẩn mật. Hắn chống trường đao xuống đất, điều chỉnh hô hấp, vừa tranh thủ khôi phục linh lực vừa nói:

- Điều này sao có thể chứ?
Khang Trí thân hình mập mạp kêu lên.

- Khi nào chưa xé nát tiểu tử kia, u ảnh điện điêu sẽ không đuổi theo chúng ta. Đến hiện tại đàn chim kia còn chưa đuổi theo chúng ta, như vậy chúng nó còn chưa làm thịt được hắn.
Đồ Trạch phân tích cẩn mật, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi cắn răng nói:
- Quay lại xem sao?

- Đồ đại ca! Thật không dễ mới trốn ra được, vì sao lại quay lại chứ? Bất kể tiểu tử kia sống chết ra sao, chúng ta còn sống là được, cần gì phải mạo hiểm chứ.
Khang Trí vẻ mặt đau khổ, lắc đầu nói.

- Đúng a đại ca.
Đám người còn lại vội vàng phụ họa, hiển nhiên là đã bị đám u ảnh điện điêu hù dọa không ít, không dám tiếp tục mạo hiểm.

- Trác Thiến, muội thấy sao?
Đồ Trạch quay người hỏi.

Trác Thiến nhún nhún vai, biểu tình hứng thú nói:
- Chả sao cả, quay lại xem thì quay lại xem, đến hiện tại đám súc sinh kia còn chưa đuổi theo, chắc chắn là gặp phiền toái. Muội cũng hiếu kỳ, tiểu tử điên kia chết chưa, nếu chưa chết còn phải cảm ơn người ta a!

- Ừm, dù hắn sống hay chết chúng ta cũng phải cảm ơn. Nếu không có hắn, bảy người chúng ta khó lòng còn sống rời khỏi, hơn bốn mươi con u ảnh điện điêu, không phải chúng ta có thể đối phó…
Đồ Trạch nghiêm mặt nói.

- Vậy còn chờ gì nữa? Kéo dài phút nào, tiểu tử kia nhanh chết phút đó! Đừng chần chừ nữa, lề mà lề mề y như con gái vậy!
Trác Thiến khẽ vung tóc dài màu nâu, nàng là người đầu tiên quay lại, vóc người săn chắc uyển chuyển y như báo mẹ.

Nghe nàng nói vậy, đám đồng bọn của nàng không khỏi xấu hổ, từng cái gào to rồi theo nàng quay lại.

Đồ Trạch khẽ vuốt sống mũi, nhìn vào cả đám khí thế bừng bừng, không khỏi thầm mắng: "Đúng là lúc then chốt, chỉ có Trác Thiến mới trị được đám chết tiệt này!"

Rất nhiều nữ nhân, vào thời khắc quyết định, lạnh lùng quyết đoán hơn nam nhân nhiều, Trác Thiến thuộc loại này! Khi nàng thấy Tần Liệt chọc giận u ảnh điện điêu, làm đám điện điêu điên cuồng đánh giết, lúc đó, cả Đồ Trạch cũng ngây ngốc, không kịp phản ứng. Nhưng mà, Trác Thiến thấy được một tia cơ hội trốn thoát, vội hét mọi người chạy trốn, đột phá vòng vây thoát khỏi Tịch Mịch lĩnh.

Lúc đó, nàng cho rằng Tần Liệt hẳn phải chết, cho dù bảy người toàn lực giải vây cứu hắn, cũng không thể cứu hắn được, ngược lại còn có thể mất mạng theo hắn! Cho nên nàng quyết đoán lựa chọn rời đi! Dù cho như nào, quyết định của nàng đều vô cùng sáng suốt, nàng dù sao không biết Tần Liệt là khắc tinh của u ảnh điện điêu!

Hiện nay, u ảnh điện điêu không thấy đâu, Trác Thiến cũng ý thức được phán đoán của bản thân sai lầm, nàng cảm thấy Tần Liệt có lẽ còn chưa bị giết. Nàng muốn sửa sai cho nên là người đầu tiên quay lại, nhanh chóng quay về chỗ cũ.

"Hy vọng còn kịp…"

Mắt thấy sắp quay lại hiểm địa, Trác Thiến thầm nghĩ trong lòng, tinh thần nàng không khỏi khẩn trương, năm ngón thon dài nắm chặt trường cung.

Xuyên qua khu rừng rậm, Trác Thiến tiến vào sâu Tịch Mịch lĩnh, mắt đẹp vội nhìn chỗ bọn họ vừa rời đi.

- A!

Nàng đột nhiên hét lớn lên.

Đám người Đồ Trạch theo sát ngay sau nàng, vừa thấy tiếng kêu của nàng, cả đám đồng thời biến sắc, vội vã xông đến. Sau đó cả đám cùng kêu lên quái dị!

Bên cạnh Tần Liệt, đầy đất là thi thể u ảnh điện điêu, những thi thể này không hoàn chỉnh, tất cả đều bị xé đôi, nhìn qua vô cùng thảm thiết!

Tần Liệt trên người có chút thương nhẹ, ngồi xổm xuống, đang thu hoạch thú hạch trên trán đám u ảnh điện điêu.

Cả đám bảy người không khỏi trợn mắt há mồm, không thể tưởng tượng nổi, con ngươi lồi đến muốn bắn ra ngoài.

- Ta có phải nằm mơ không? Hơn bốn mươi con u ảnh điện điêu! Toàn bộ chết sạch? Còn chết thảm như vậy?
Mập mạp Khang Trí xoa xoa mắt, nhìn hướng Tần Liệt như nhìn yêu quái.

Tần Liệt ngẩng đầu lên, cười với bọn họ nói:
- Trên người ta có linh khí có thể chống lại lôi điện, cũng không phải vì ta a!

- Mẹ nó, sao ngươi không nói sớm? Nếu ngươi nói sớm, chúng ta cùng giết chúng a! Hại chúng ta sợ hãi một hồi, còn quay lại cứu ngươi nữa. Tiểu huynh đệ chẳng lẽ sợ chúng ta cướp thú hạch sao?
Đồ Trạch cười lớn tiến lên vỗ vai Tần Liệt.

"Đúng là như vậy…" Tần Liệt khẽ suy nghĩ trong lòng, vốn hắn cho rằng bọn họ sẽ không quay lại, sau khi chém giết u ảnh điện điêu, thú hạch sẽ là của hắn. Hắn quả thật không muốn dính líu với đám người Đồ Trạch.

- Không phải, chỉ là lo lắng linh khí kia không có tác dụng, sợ hại các ngươi nên không dám nói…
Tần Liệt tùy tiện giải thích.

Nơi này không phải Lăng gia, hắn cũng không cần giả vờ nên thần thái tự nhiên trả lời. Trong mắt hắn không có chút đờ đẫn nào, con ngươi linh động phi phàm, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ làm hắn đẹp trai đến mức yêu nghiệt!

- Tiểu tử ngươi còn non chút, nói dối cũng không biết đường. Ngươi nếu lo lắng linh khí vô dụng thì sao dám đi qua chịu chết?
Trác Thiến liếc hắn một cái, trêu chọc nói:
- Vừa đến đã thấy ngươi đào thú hạch, ngươi tham tài thì cứ nói, đừng mượn cớ vô dụng nữa. Thật là, nghĩ chúng ta như vậy sao, tranh đoạt thú hạch nhất giai với ngươi?

- Ha ha, chúng ta là thành viên Tinh Vân các, ta là Đồ Trạch, cô nàng bên cạnh là Trác Thiến, bên kia là Khang Trí… Chúng ta nghe nói gần đây có tinh thần tinh thiết, muốn tìm vận may chút, nào ngờ đụng phải bầy u ảnh điện điêu này! Ài, thú hạch nhất giai còn không để vào mắt chúng ta, yên tâm, chúng ta sẽ không tranh với ngươi…
Đồ Trạch cười lớn rồi giới thiệu mọi người.

Tần Liệt trong lòng không khỏi suy nghĩ.

Thú hạch nhất giai tuy không quý giá là bao, nhưng với đại đa võ giả luyện thể cảnh cũng không phải vật tầm thường. Ít nhất, những võ giả Lăng gia nếu thấy sẽ không tùy ý như này. Đám người Đồ Trạch tuy đến từ Tinh Vân các, nhưng cảnh giới bọn họ là luyện thể cảnh, có thể coi thường thú hạch nhất giai như vậy, nhất định thân phận bảy người này ở Tinh Vân các không tầm thường!



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK