Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
Lão Mã lầu bầu một tiếng nhưng không nghe rõ hắn đang nói cái gì.
Công tử trẻ tuổi nhún vai một cái, mặt đầy thờ ơ nói:
"Tùy ngươi thôi, đằng nào mày cũng là một người chết, có biết thân phận hay không cũng không sao cả."
Nói tới chỗ này, hắn lại đảo mắt nhìn lão Mã một cái giống như nghĩ tới điều gì đó đột nhiên hứng thú nói:
"Nhưng mà... Ta cũng cảm thấy khá tò mò, người kia đến tột cùng là ai, thân phận gì mà có thể khiến ngươi ngậm chặt hàm răng như vậy, dù có chết cũng không thổ lộ bí mật?"
Dưới ánh nến, lão Mã nở nụ cười tươi, vị công tử cũng cười nhìn hắn.
Hai nụ cười như lại rất quỷ dị.
Gió bên ngoài căn nhà vẫn lạnh lùng thổi qua, bóng đêm ngày càng đậm.
...
Chân núi Chè, tiếng gió thê lương xen lẫn vô số tiếng quát mắng, phần lớn tiếng người đều vọng ra từ trong rừng, rồi đủ các loại đao quang kiếm ảnh trông khá là khẩn trương. Nhưng bởi vì trời quá tối, từ rừng lại càng tối hơn, chẳng nhìn thấy mặt người, thậm chí dù có bóng người lướt qua cũng chẳng biết là ai.
Qua một lúc, khu rừng lại trở nên yên tĩnh, tất cả tiếng ồn đều đột nhiên biến mất không còn, khá là đột ngột
Đêm đen như mực mang theo ác khí.
Trong rừng dần dần vang lên tiếng bước chân, dường như âm thanh này đã phá vỡ bóng đêm, có tiếng người thì thầm giống như trao đổi với nhau điều gì đó, có chút tức giận, cũng có chút nóng nảy.
Một lát sau, có một người đi ra khỏi khu rừng, đây là một người đàn ông che mặt, sau lưng hắn có thêm một số hắc y nhân ăn mặc giống nhau, họ đều cầm trong tay hung khí sáng bóng, một số thanh đao còn vết máu.
Không khí tràn ngập khẩn trương và sát khí, đồng thời còn có mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Người đâu rồi?"
"Không biết, đột nhiên không thấy tăm hơi."
"Gặp quỷ rồi!"
"Tiếp tục lục soát!"
"Khu rừng này đã bị lục soát cẩn thận một lần rồi."
"Chẳng lẽ hắn lại chạy lên núi rồi?"
"Không thể, người bên ngoài không thấy ai bước ra cả."
Mấy người áo đen vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau, dường như ý kiến của họ không được đồng nhất, thậm chí còn có tranh chấp.
Sau một trận cãi vã, cuối cùng đám hắc y nhân chia làm hai tốp, một nửa tiếp tục lục soát, một nửa đi xuống sơn thôn dưới núi.
Dưới chân núi cũng có thêm khoảng mười mấy hắc y nhân, họ nhanh chóng tản ra, mấy người tìm kiếm xung quanh, mấy người phòng thủ con đường lên núi, còn mấy người trở về lục soát căn nhà lá kia.Trong âm thanh náo động có xen lẫn như tiếng thở hổn hển, có lẽ họ đang muốn tìm hiểu xem chuyện gì phát sinh giữa trùng vây này khiến đối thủ chạy mất, tâm trạng của họ khá là nóng nảy, bạo ngược.
Cũng không lâu sau, đột nhiên trong căn nhà lá truyền tới thét một tiếng kinh hãi, giống như có người phát hiện ra thứ gì đó rất quan trọng, trong tiếng thét có mấy phần mừng rỡ. Trong căn nhà lá xôn xao, mấy người xung quanh, bao gồm cả đám người đang lục soát trong rừng cũng quay lại.
Lúc này, trong căn nhà đã có ánh sáng của ngọn đuốc, căn phòng được chiếu sáng, dưới tấm vạc giường họ tìm ra một mật đạo.
Sự phát hiện này khiến cho đám hắc y nhân đều vôc ùng vui sướng, vừa nói chuyện họ vừa chui vào trong mật đạo tìm kiếm!
Cùng lúc đó, trong khu rừng kia đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Trong bóng tối có một loại khí tức kỳ quái, vừa lạnh vừa tang thương, trong bóng đêm như mực nhưng bóng người kia có vẻ đen đậm hơn, không cử động giống như là hóa thành băng cứng.
Người này bước ra ngoài, gương mặt cũng dần dần hiện rõ, chính là Lục Trần. Dưới chân hắn lúc này có một người khác nằm yên trên đất không nhúc nhích.
Quỷ dị nhất là Lục Trần hiện cũng đang mặc một bộ đồ giống như những người áo đen kia, quỷ dị hơn nữa là trong đôi mắt hắn có một ngọn lửa màu đen đang cháy.
Hắn nhẹ nhàng giơ hai tay lên, trong tay có một cái khăn đen, sau đó hắn cũng che mặt lại giống như những người áo đen, khuôn mặt bị che giấu trông như một thành viên đội bạn, khí chất cũng tương tự.
Hắn nhìn căn nhà lá phía xa xa một cái, hơi nhíu mày, sau đó hắn lại nhìn sơn thôn dưới núi như có phần suy nghĩ.
※※※
"Thằng đó thân bị trọng thương, đạo hạnh bị phế bỏ, không khác gì người thường."
Trong quán rượu vang lên một giọng nói khá bình tĩnh, mấy người quần áo đen đứng ở cửa cúi đầu lắng nghe vị công tử kia nói chuyện. Giọng nói rất êm đềm, trên mặt cũng chẳng có chút tức giận nhưng đám người áo đen kia đều sợ hãi, thậm chí run rẩy,
"Hai mươi mấy người các ngươi đều là tu sĩ, đạo hạnh khá cao, vậy mà không bắt được một phàm nhân, để hắn chạy thoát ư?"
Công tử trẻ tuổi cười một tiếng, giống như chính bản thân mình cũng bị câu nói này chọc cười, lạnh nhạt nói:
"Điều này có phần không đúng lắm."
Trong đám hắc y nhân có một người do dự rồi đánh bạo nói:
"Công tử, thằng kia chắc chắn không phải người phàm, mấy huynh đệ đã giao thủ với hắn rồi, công kích của người này rất tàn bạo, không thể khinh thường."
Công tử kia nhíu mày một cái, giống như không hoài nghi lời nói của thuộc hạ, trong mắt cũng hiện lên vẻ hồ nghi, tự nhủ:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ đám ngu xuẩn kia trong Chân Tiên minh nghe được tin tức giả?"
Đám hắc y nhân đều không dám lên tiếng, ngay sau đó có một ánh mắt cơ trí nhìn lão Mã với thân hình thê thảm nằm trên mặt đất, mở miệng nói:
"Công tử, không bằng chúng ta lại tra hỏi cái tên mập mạp này một lần nữa. thằng này chắc hắn biết tin của thằng kia."
Lão Mã vốn đang nghiêng đầu bất động, đột nhiên hừ một tiếng rồi phun ra cửa một ngụm máu, tức miệng mắng to:
"Con mẹ mày! Không bắt được người thì lấy lão tử ra chút giận ư, có giỏi thì đi bắt nó đi!"