Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
Vùng đất Mê Loạn rộng lớn mênh mông, ngang dọc triệu dặm, bên trong có vô số hung hiểm, từ xưa tới nay không biết đã chôn vùi bao nhiêu sinh mạng. Nhưng mà máu tươi tiền nhân bỏ ra cũng không phải là vô ích, cho đến ngày nay, Tu Chân giới Trung thổ Thần châu đã có cách hiểu đại khái đối với vùng đất này.
Sơ lược mà nói, vùng đất Mê Loạn có thể chia thành ba khu vực, khu vực đầu tiên rộng hơn mười vạn dặm, chính là từ khi vượt khỏi eo Dược Hổ kéo dài xuống phía nam, cho tới khi gặp con sông lớn "Long Xuyên", mọi người gọi đây là khu vực vòng ngoài của vùng đất Mê Loạn. Vượt qua Long Xuyên, lại tiếp tục đi về phía nam mấy chục vạn dặm, cho đến khi gặp Đại Tuyết sơn không thể leo tới đỉnh, tức là kết thúc khu vực trung bộ của vùng đất Mê Loạn. Nếu tiếp tục đi về phía nam, tức là đang đi vào khu vực trọng yếu nhất của vùng đất này, nhưng cũng là nơi hung hiểm nhất. Khu vực này có vô số nơi hiểm yếu tuyệt địa, sinh linh có sức mạnh kinh khủng, mọi người gọi nơi này là "Hỗn Độn uyên", bao gồm cả "Phá Linh Sa Hải" mà tu sĩ nhân tộc nghe thấy cũng biến sắc.
Thông thường mà nói, càng đi sâu vào vùng đất Mê Loạn, ngũ hành càng hỗn loạn, các loại hung hiểm càng cao. Mặc dù chưa có một quy tắc nào đánh giá mức độ nguy hiểm, nhưng Tu Chân giới trung thổ đã hình thành một quy ước để phân định khu vực hoạt động dựa vào tu vi. Đó chính là, đại đa số mọi người đi tới vùng đất Mê Loạn đều chỉ hoạt động trong phạm vi địa giới vòng ngoài. Khu vực trung bộ rộng lớn hơn nhưng cũng hung hiểm nhiều hơn, muốn bước vào đó thì ít nhất phải tu sĩ Kim Đan cảnh mới có tư cách.
Về phần khu vực trọng yếu nhất là Hỗn Độn uyên, bởi vì quá mức hung hiểm, nghe nói ngay cả Nguyên Anh chân nhân cũng không dám tùy tiện đặt chân vào, có thể nói là đây là thiên hạ đệ nhất tuyệt địa.
Lục Trần dẫn theo ba người Hàn Nam Tổ khởi hành tới Hắc Giáp sơn, ngọn núi này chẳng qua cũng chỉ nằm sâu trong khu vực vòng ngoài hơn trăm dặm. Với khoảng cách này, ngũ hành linh lực nơi đó không quá hỗn loạn, đối với đại đa số tu sĩ mà nói, họ chỉ cảm thấy việc vận hành linh lực có chút trở ngại, ngoài ra không có ảnh hưởng gì mấy, có thể nói là không đáng kể.
Trên đường đi, Lục Trần và Hàn Nam Tổ đi trước, Hà Cương và Dịch Hân đi sau cẩn thận phòng bị, thần kinh của họ khá căng thẳng, luôn quan sát xung quanh, rất sợ có một hung thú lợi hại nào đó từ bụi cây ven đường nhảy ra tấn công.
Trèo đèo lội suối một thời gian thì sắc trời đã tối, tính toán đại khái thì họ đã đi được một nửa chặng đường, ngoại trừ đụng phải mấy con mèo rừng thì chẳng gặp phải điều gì.
Dù là con mèo rừng kia cũng không phải yêu thú gì cường đại, bị Hà Cương một kiếm chém liền thành hai khúc.
Khi đêm đến, Lục Trần dẫn bọn họ tới một chân núi, quẹo trái quẹo phải rồi tới một tảng đá lớn, đi vòng qua phía sau tảng đá thấy một hang động khô ráo. Hắn quay đầu nhìn đám người Hàn Nam Tổ cười nói:
"Buổi tối chúng ta ngủ ở đây đi."
Đi vào huyệt động dọn dẹp một lúc, sau khi thu xếp ổn thỏa, Dịch Hân vung tay đánh mạnh vào không trung, không nhịn được nhìn Hàn Nam Tổ hỏi:
"Hàn sư thúc, không phải nói vùng đất Mê Loạn khắp nơi đều là yêu thú độc vật và các loại hung hiểm không tưởng tượng nổi hay sao, tại sao trên đường đi chúng ta không gặp phải chuyện gì vậy? Cháu thấy vùng đất Mê Loạn này chẳng khác gì bên ngoài cả."
Hàn Nam Tổ trợn mắt nhìn nàng một cái, tức giận nói:
"Chưa hiểu việc đời, chớ nói bậy bạ."
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Lục Trần, cũng nghiêm mặt nói:
"Không ngờ Lục huynh đệ quả nhiên quen thuộc với địa hình ở khu vực này như vậy, nếu như đường đi ngày mai cũng như hôm nay, đừng nói không tìm được Tịch Vụ hoa, chỉ tính công huynh đệ dẫn chúng ta đi đoạn đường hôm nay cũng đáng giá số tiền công kia rồi."
Lục Trần cười một tiếng, nói:
"Quá khen rồi."
Lúc này, trên mặt Hà Cương ngồi ở bên cạnh hiện lên sự không phục, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng.
Lục Trần đương nhiên thấy sắc mặt của Hà Cương nhưng mà không để trong lòng, chỉ mỉm cười nói:
"Ở vùng đất Mê Loạn, ban đêm hung hiểm hơn ban ngày nhiều, cho dù là vùng đất giáp ranh cũng nguy hiểm hơn nhiều lắm. Nhưng mà chỗ chúng ta chúng ta nghỉ đêm nay rất an toàn, xun quanh cũng không có yêu thú gì lợi hại, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường."
Hàn Nam Tổ gật đầu một cái, nói:
"Nghe lời cậu."
※※※Đảo mắt đã là đêm khuya, bên ngoài tối om như mực, chẳng qua hôm nay lại có một vầng trăng treo cao, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu rọi nơi sơn dã.
Gió đêm thổi nhẹ làm lay động ngọn cây, tiếng côn trùng kêu rả rích không rõ từ đâu vang lên, cứ từng đợt rồi lại từng đợt.
Trong sơn động, hai người tuổi trẻ đều đã ngủ say, Lục Trần dựa vào vách đá, ánh mắt nhìn Hàn Nam Tổ ở phía đối diện, chỉ thấy người này đã nhắm mắt, nhưng hai tay đều đặt trên vỏ kiếm, dường như chỉ cần có một tiếng động là hắn sẽ lập tức rút kiếm chào đón.
Lục Trần nhìn thanh kiếm kia, sau đó cũng nhắm hai mắt lại.
Đúng vào lúc này, tiếng côn trùng kêu bên ngoài sơn động đột nhiên trở nên yên tĩnh. Một cơn gió đêm lạnh lùng thổi qua khiến cho hắn cảm thấy rùng mình.
Lục Trần chậm rãi mở mắt.
Trong sơn động, vì để tránh yêu thú mò tới, mấy người không đốt lửa cho nên ánh sáng lờ mờ, nhưng trong bóng đêm, đôi mắt Lục Trần lại tinh tường như ban ngày.
Ngoài động gió đêm thổi nhẹ, ở rừng cây phía trước loáng thoáng có những âm thanh kỳ lạ theo gió vang tới, chẳng qua nghe không thật lắm, hoặc giả đó chỉ là ảo giác lúc đêm khuya vắng người.
Lục Trần lặng yên không một tiếng động đứng lên, bóng hắn trườn trên nền động như nước, rồi sau đó hợp cùng với thân hình làm một thể, ẩn mình trong bóng đêm.
Hắn theo bóng đêm, vô thanh vô tức đi ra cửa hang, mà ở trong sơn động, Hàn Nam Tổ vẫn còn nhắm mắt ngủ, Hà Cương và Dịch Hân thì ngủ say như chết.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng bị cây đại thụ phía trước ngăn cản, chỉ còn một vài tia sáng chiếu xuống cửa hang. Lục Trần đứng ở cửa hang một lúc lâu, ánh mắt trầm tĩnh chậm rãi nhìn bốn phía, sau đó tập trung vào hướng tây nam.
Bên kia là một rừng cây, trong bóng đêm, cây cối như là những anh chàng vệ sĩ cao lớn, đôi khi lại như những quỷ ảnh âm lãnh, khiến người khác sợ hãi.
Lục Trần không do dự, trực tiếp đi vào khu rừng kia, bóng tối bao phủ thân hình hắn, giúp hắn hòa nhập vào bóng đêm, giống như trời sinh hắn đã thuộc về bóng tối.
Trong rừng rậm hoàn toàn yên tĩnh nhưng đi vào sâu thêm một đoạn, đột nhiên có một tiếng gầm thét vang lên, cây cối xung quanh rung động, một thân ảnh khổng lồ từ trong bóng tối lao ra, phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa.
Tiếng gầm xé tan màn đêm yên tĩnh trong rừng rậm, cương phong lập tức đập vào mặt, răng nanh mang theo mùi hôi tanh khiến cho người ta sợ hãi, đảo mắt đã đến trước mặt, một trảo to lớn đập ngay xuống đầu!
"Grừ!"
Tiếng gào kèm theo tiếng rống giận điên cuồng nhưng Lục Trần không né tránh, chỉ hơi nhíu mắt.
"Keng..."
Bỗng dưng, một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, tuy nhẹ nhưng lại vang dội, trong nháy mắt áp đảo tiếng gầm. Một đạo kiếm quang từ trong bóng tối lao đến, trong nháy mắt ánh sáng đại thịnh, như ánh trăng chiếu sáng trời đêm, rực rỡ chói mắt.
Kiếm quang như nước, thế như cầu vồng, đâm rách bóng đêm, chém vào bóng mờ.
Cái bóng đang gào kia quay đầu lại rồi đột nhiên im lặng vô thanh.
Sau đó, cái bóng kia bị kiếm quang chém thành hai nửa!
Mùi máu tươi lập tức tràn ngập không khí, mưa máu bay xuống lả tả. Xung quanh trở nên yên tĩnh, duy chỉ có đạo kiếm quang tươi đẹp, lạnh như băng kia vẫn còn di chuyển, xuyên qua bóng mờ tới trước mặt Lục Trần.
Thế đến không thể đỡ và nó không có dấu hiệu dừng lại.