Quyển 2 : Thiếu niên du
Dịch Hân cũng nhìn thấy Tô Thanh Quân đang đi ở phía trước và bước chân như đang chậm lại, nên chỉ một lúc sau nàng đã bắt kịp Tô Thanh Quân, Dịch Hân cười nói với Tô Thanh Quân: "Tô sư tỷ, tỷ cũng đi đến Thảo Viên sao?"
Hai nàng lúc này đang cùng đi trên con đường nhỏ rẽ ra từ con đường lớn khi nãy, ở đầu đường có một bảng thông báo chỉ dẫn hướng đi đến Thảo Viên.
Tô Thanh Quân khẽ gật đầu, nói: "Ta đang có một vị linh thảo trồng ở chỗ đó nên muốn qua đó xem thử. Còn muội thì sao, cũng định đi thăm linh thảo trồng ở đấy à?"
Dịch Hân cười nói: "à, không phải vậy, là muội có một vị bằng hữu đang làm việc trong đó, tiện đường đi qua đây nên định đến thăm huynh ấy luôn."
"À" Tô Thanh Quân nở một nụ cười, hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại vừa hàn huyên vừa cùng sóng vai đi thẳng về phía trước.
Hai người có xuất thân giống nhau, đều là con gái thế gia trong thành Côn Ngô, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, nên hàn huyên trò chuyện tự nhiên là có phần hảo hợp. Ví dụ những chuyện như trong thành Côn Ngô có những cảnh vật tao nhã nào, nhân tình thế thái ra sao, rõ ràng là tất cả đều có cùng một điểm chung, nên chỉ trong thoáng chốc đã cảm thấy gần gũi không ít.
Cuối cùng, Dịch Hân tươi cười nói với Tô Thanh Quân: "Muội không thể ngờ rằng Tô sư tỷ lại là một người dễ hòa đồng đến như vậy cơ đấy."
Tô Thanh Quân mỉm cười nói: "nói như thế là có ý gì, hẳn là trước kia muội từng nghe nói rằng ta không dễ hòa đồng phải không?"
"Không có không có." Dịch Hân vội vàng phủ nhận, cười nói, "Đó là bởi vì Tô tỷ tỷ vốn từ nhỏ đã xuất sắc đến vậy rồi, nên người ta mới nghĩ rằng người này ắt về sau sẽ càng lợi hại hơn rất nhiều, cảm giác giống như đứng trước một nhân vật cao cao tại thượng như thế thì chẳng ai dám nghĩ rằng có thể trò chuyện thân mật với người ấy được."
Tô Thanh Quân mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, nhìn vào khuôn mặt tươi trẻ xinh đẹp của Dịch Hân, bất chợt nhìn thấy cạnh gò má trắng tươi của nàng có một vết thương nhỏ màu hồng, trên khuôn mặt thanh xuân dạt dào thế kia lại đột ngột xuất hiện một vết sẹo xấu xí như vậy, quả khiến người ta không khỏi có phần tiếc nuối.
Trong lòng Tô Thanh Quân khẽ động, lại nhìn Dịch Hân một cái, trong ánh mắt dường như có chút thương cảm,đang định hỏi han một chút về chuyện này, nhưng rất nhanh, đã kềm nén ý định đó lại.
Tô Thanh Quân chỉ mỉm cười nhìn Dịch Hân, hai người lại tiếp tục trò chuyện với nhau, như thể nàng hoàn toàn chưa nhìn thấy sự hiện diện của vết sẹo xấu xí kia cũng như không hề tỏ ra mặt sự thương cảm dành cho Dịch Hân, thay vào đó sắc mặt nàng lại càng tỏ ra gần gũi hơn vài phần.
Đang lúc thấy đã gần đến Thảo Viên, bỗng nhiên từ phía đỉnh đầu hai cô gái truyền đến một trận tiếng kêu to líu ríu, hai người hơi có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy có một đám chim nhỏ đang vội vàng đập cánh bay ngang qua đỉnh đầu hai cô gái.
"Ồ?"
Dịch Hân nhìn theo hướng mà đám chim nhỏ kia đang bay đến, bất chợt kinh hãi không ngớt, nói: "Không lẽ những con chim này đang bay đến Thảo Viên ?"
Tô Thanh Quân cũng nhíu mày, trên khuôn mặt cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Khu dược viên trong Lưu Hương Phố này, vốn đang gieo trồng không ít các loại linh thảo linh tài có giá trị, nhưng nếu là loại linh thảo dồi dào linh lực, thì ngoài việc rất hữu dụng đối với các tu sĩ Nhân tộc ra thì tự nhiên cũng sẽ khiến cho một vài loài chim thú để ý đến.
Cho nên, để phòng ngừa linh tài bị mất mát hao tổn, xung quanh khu vực Lưu Hương Phố, Bách Thảo Đường liền cho xây tường dựng rào lên, lại phái thêm người canh chừng bảo vệ, nhằm ngăn chặn các loại sơn lâm dã thú trên mặt đất xâm phạm; còn với một số loài chim thú có thể bay được, Bách Thảo Đường tất nhiên cũng có cách để đối phó, đó là bố trí ngay một ít trận pháp phù lục xung quanh khu linh điền ở Lưu Hương Phố, khiến cho nơi này lúc nào cũng phát ra một thứ âm thanh khiến cho mọi loài chim cảm thấy sợ hãi chán ghét mà không dám đến gần , cho nên từ trước tới nay, xung quanh khu vực Lưu Hương Phố không hề thấy có sự xuất hiện của bất kì loài chim nào cả.
Thế mà hôm nay, đám chim nhỏ này lại đột nhiên bay về hướng Thảo Viên thì quả thật là một chuyện quá đỗi lạ lùng.
Tô Thanh Quân trầm ngâm một lúc, có chút không chắc chắn mà nói: "Có lẽ là trận pháp bố trí trong Thảo Viên bị hao tổn nên mất đi hiệu lực rồi nhỉ? Nhưng mà trong viên ngày thường cũng sẽ có đệ tử thủ vệ canh chừng, nên chắc mấy con chim nhỏ này cũng không phải là chuyện gì lớn."
Dịch Hân ngẫm lại thấy cũng đúng, liền gật đầu cười, nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng, chúng ta cứ đi tiếp thôi."
Tô Thanh Quân đáp một tiếng, sau đó hai người lại tiếp tục đi về phía Thảo Viên.
Trên đường đi, Tô Thanh Quân ngẩng đầu nhìn về phía trước một cái, chỉ thấy lúc này bầu trời đang nắng ráo sáng sủa, còn bầy chim nhỏ kia tốc độ bay lại có phần nhanh, nên chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy nữa, chắc là đã bay vào bên trong Thảo Viên rồi.
Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy một khu Thảo Viên yên tĩnh như vẻ vốn có của nó từ xưa tới nay, chỉ là nghĩ đến những con chim vừa rồi, không biết như thế nào, trong lòng Tô Thanh Quân lại bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì với những con chim kia thế nhỉ?
※※※
Trong Thảo viên, Lục Trần cùng Hạ Trường Sinh đang đứng đối diện nhau, sắc mặt Hạ Trường Sinh lúc này xem ra rất khó coi.
"Vì cái gì?" Hạ Trường Sinh nhíu chặt mày, thấp giọng hỏi Lục Trần, xem ra trong nội tâm có vẻ rất không thích.
Lục Trần nhìn hắn một lúc lâu rồi mới đáp: "Ngươi muốn nghe sự thật à?"
"Ừ."
"Ngươi bất quá chỉ là một đệ tử tạp dịch, gia cảnh lại sa sút, tất cả gia sản đã tiêu tán hết, cho đến hôm nay trừ bản thân mình ra thì bên ngoài chẳng có một ai hay cái gì trợ giúp cho. Thì cứ nghĩ xem chỉ dựa vào sức lực của một mình ngươi như vậy, có làm lụng vất vả cả đời, cũng chẳng tích góp được bao nhiêu cho cho tương lai con cái ngươi đâu." Lục Trần thản nhiên nói, mặc kệ cho Hạ Trường Sinh sắc mặt đang dần tái nhợt đi.
"Ngươi lại còn nghĩ đến chuyện, vào một ngày kia, con cháu Hạ gia ngươi lần lượt qua nhiều thế hệ cuối cùng cũng sẽ có một ngày phục hưng ra mặt ư? khoan nói đến chuyện ngày sau con cháu của ngươi có cùng ý nguyện cố chấp như ngươi hay không, mà chỉ cần nghĩ tới việc, với thân phận và địa vị hiện tại của ngươi thì chắc chắn là con cái ngươi sẽ không có khả năng để đường đường chính chính mà bái tiến Côn Luân phái rồi, bọn chúng nếu có muốn bái nhập cũng lại bắt buộc phải qua cái cửa ải Giám Tiên Kính kia như ngươi thôi. Cho nên, dù ngươi có cần cù chăm chỉ khổ cực cả đời, vì con cái mà để dành được chút ít của cải, nhưng chỉ cần có một vấn đề này phát sinh, có thể dễ dàng mà khiến cả đời vất vả này của ngươi hóa thành hư ảo."
"Là vấn đề gì?" Hạ Trường Sinh nhịn không được bèn hỏi lại.
Lục Trần thở dài, nói: "Nếu như vài chục năm sau, Côn Luân phái đột nhiên tăng lệ phí tham gia Giám Tiên Hội lên cao thì sao?"
Hạ Trường Sinh chấn động toàn thân, mở to hai mắt nhìn, nói: "Không thể nào! Côn Luân phái đường đường là một danh môn đại phái, bọn họ không thể nào. . ."
"Vạn nhất có thì sao?" Lục Trần đã cắt đứt lời hắn, hỏi ngược lại một câu.
Hạ Trường Sinh lẩm bẩm nói: "Vạn nhất. . .ta..."
"Trong đám đệ tử tạp dịch chúng ta năm nay, có bao nhiêu kẻ âm thầm đưa tiền hối lộ bên trong, ngươi cũng khó mà biết được đúng không. Bất quá chỉ là chuyện bí mật giữa hai bên, nếu thật sự bên trong có người thiếu tiền, lại không biết xấu hổ, muốn đòi tăng lệ phí, thì đến lúc đó ngươi sẽ đi tìm ai để nói lí lẽ đây?"
Hạ Trường Sinh cứng họng, không phản bác được gì, sắc mặt đã trở nên khó coi hơn, trông nguội lạnh như một đống tro tàn.
Lục Trần nhìn hắn, duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, nói: "Ngươi nhìn đi, thói đời ngày nay là thế, nhân sinh không phải ai cũng giống nhau. Có người, trời sinh ra đã đứng ở chỗ cao thế này, còn có người, ví dụ như ngươi. . . thì. . ." Hắn chậm rãi, chậm rãi lật bàn tay lại, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Nhìn theo động tác bàn tay của Lục Trần, Hạ Trường Sinh thân thể tựa hồ cũng có chút phát run, mắt không hề nháy tới một lần, ánh hào quang hy vọng lúc trước trong mắt hắn giờ đây dường như đã tắt ngúm không còn một chút tăm hơi nào.
Lục Trần vẫn tiếp tục hạ bàn tay xuống thấp hơn nữa, sau đó mới tiếp tục nói khẽ: "Bản thân ngươi hãy suy nghĩ một chút đi, xem ngươi dựa vào cái gì để có thể chuyển mình thay đổi số mệnh?"
Hạ Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn hắn, nói: "Chẳng lẽ những người như chúng ta, cả đời khó mà tiến lên thêm một bước nữa ư? Chẳng lẽ đến đời con cháu chúng ta sau này, cuối cùng vẫn chỉ có thể đứng dưới người khác như thế này mãi sao?"
"Trường sinh thành tiên, đại đạo lên trời, đông đảo chúng sinh đều cần phải có tiên duyên. Những lời này, không phải là từ miệng vàng lời ngọc của đám tổ sư tiên đạo chúng ta vẫn hay truyền thừa lại đấy sao!" trong lời nói của hắn bỗng nhiên có chút kích động, thậm chí là có chút phẫn nộ.
"Tiên duyên quả là có thật đấy." Lục Trần đáp, " Nhưng số người có tiên duyên thì quá ít. Trong mười vạn người trên núi Côn Luân kia, chẳng lẽ ngươi lại nghĩ nó vừa vặn rơi trúng ngay đầu ngươi sao?"
Hạ Trường Sinh hít một hơi dài, có vẻ như thần sắc đã trở nên bình tĩnh lại rồi, hắn nói: "Đã như vậy, ngươi còn nói với ta nhiều như vậy để làm gì?"
Lục Trần nhìn hắn, đáp: "Ta chỉ là cảm thấy, ngươi không cần phải đem hi vọng của mình ký thác vào con cháu đời sau nữa làm gì. Nếu có tiên duyên, ngươi ở kiếp này ắt có thể chuyển mình được, còn nếu đã không có tiên duyên, thì ngươi có ngậm đắng nuốt cay cày cả đời này để truyền lại cho con cháu đời sau, cũng chỉ vô dụng mà thôi."
Hạ Trường Sinh im lặng thật lâu rồi nói: "Có lý."
※※※
Trong linh điền, người nam nhân kia xoay người cầm lấy cái cuốc, xem ra đang định tiếp tục làm việc. Lục Trần đứng bên cạnh tỏ ra buồn cười, nhìn hắn hỏi: "Ngươi sao vậy, cảm thấy buồn à?"
Hạ Trường Sinh cũng không thèm ngẩng đầu lên đáp: "Ừ, nhưng có buồn cũng phải làm việc thôi."
"Không đợi tiên duyên sao?"
"Đợi chứ, sao lại không đợi? Vạn nhất miếng bánh từ trên trời rơi xuống trúng ta thì sao."
Lục Trần cười nói: "Nếu quả có vận khí như vậy, không bằng ngươi thử nhìn lên bầu trời tìm xem đang sáng sủa trong xanh thế này liệu có trận sấm sét nào nổi lên không ?"
Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Lục Trần cũng ngửa đầu nhìn ra phía xa, chỉ thấy trên bầu trời một mảnh xanh thẳm, nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Sau một lát, hai người thu hồi ánh mắt liếc nhau, Lục Trần giang tay ra.
Hạ Trường Sinh lắc đầu, nói: "Chuyện ngươi nói chẳng đáng tin, làm gì có chuyện. . . ái chà!"
Hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng lớn, tay đưa lên che phần gáy, vừa có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, rớt trúng ngay trên đầu hắn.
Lục Trần đứng ở bên cạnh cũng bị giật mình, ngẩn người ra một lúc, nói trong vô thức: "Không lẽ lại trùng hợp như vậy. . ."
Sau một lát, ánh mắt hai người đồng thời cùng nhìn lại, lập tức đều khẽ giật mình, chỉ thấy vừa rồi thứ rơi trúng đầu Hạ Trường Sinh là một đám lông nhung, lúc này đang nằm trên mặt đất, nhìn kỹ lại thì ra chỉ là một chú chim nhỏ.
Hạ Trường Sinh cúi người nhặt lên, nắm trong lòng bàn tay mà nhìn đoạn nói với Lục Trần: "Nó chết rồi."
"Chim chết à?"
Mặt Lục Trần cũng đầy vẻ kinh ngạc, đúng lúc này, hai người lại nghe một tràng âm thanh líu ríu bên tai, ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy một đám chim chóc ước chừng có khoảng bốn năm con bộ dáng có vẻ đang rất vội vàng gấp gáp bay qua.
"Ở đây tại sao có thể có chim chóc được nhỉ?" Hạ Trường Sinh có chút nghi hoặc cất tiếng hỏi.
"Không biết nữa." Lục Trần đáp, cũng có chút nghi hoặc tương tự, sau đó lại nhìn con chim nhỏ đã chết trong tay Hạ Trường Sinh một cái, chỉ thấy con vật kia dường như chỉ là một con sơn tước hết sức bình thường, chỉ vẹn vẹn lớn bằng nửa bàn tay, lúc này đã chết đi nên thân thể liền co rút lại thành một khối, có vẻ như trước khi chết, con chim này đã gặp phải một cái gì đó rất dị thường khiến cho nó phải một phen kinh hoàng sợ hãi đến vậy.
Vào thời khắc này, trong thâm tâm Lục Trần bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an, nhưng cái cảm giác này từ đâu mà đến. Hắn cũng không lý giải được, loại cảm xúc này đã từng nổi lên một lần trong thâm tâm hắn trước đó không lâu, lúc hắn gặp Tô Thanh Quân ở cửa ra vào Thảo Viên.
Hắn xoay người nhìn ra phía xa theo hướng bay của mấy con chim nhỏ kia, xem chừng đang đập cánh rất bối rối, dường như đang cố sức liều mạng trốn chạy thật nhanh về phía xa cho khỏi chết vậy, nên trong nháy mắt đã biến mất vào trong núi rừng nơi phương xa.
Hắn chợt trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc những con chim kia bay đến, dãy núi Côn Luân phập phồng, giống như một gã khổng lồ trầm mặc ít nói, đứng sừng sững giữa đất trời bao la.
Dãy núi thật sâu, sương mù thâm tỏa.