Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
Lão Mã rụt cổ lại như bị giật mình, lắp bắp nói:
"Tôi nói, tôi nói, Lục Trần kia nghe nói xuất thân từ 'Trảm Mộc các', thiên tư xuất sắc, từ nhỏ cuồng vọng tự đại, thậm chí, nghe nói người này háo sắc thành tính, thích con gái yêu duy nhất của Các chủ Trảm Mộc các, rồi dụ dỗ gian díu. Sau đó chuyện bại lộ, Các chủ Trảm Mộc các giận dữ, muốn lấy tính mạng của hắn. Tên cặn bã này một không làm mà đã làm rồi thì làm tới cùng, bẩm báo Chân Tiên minh vu cáo Trảm Mộc các cấu kết ma giáo... À, không phải, là thần giáo, 'Thiên Luật đường' của Chân Tiên minh lập tức phái cao thủ tới điều tra, tranh cãi một trận mới phát hiện ra là hiểu nhầm. Trong kịch chiến, người này bị thương nặng, đạo hạnh phế hết, nhưng bởi vì trong Tiên minh có một nhân vật lớn muốn giữ lại thể diện của mình liền bảo vệ người này, đưa hắn tới tổ chức Phù Vân làm một tên ăn ngon lười làm, sống qua ngày chờ chết. Dù là như vậy nhưng người này vẫn không từ bỏ thói xấu, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, gây họa cho phụ nữ đoan chính nên thanh danh rất xấu trong thôn!"
Thương Phi Dực nghe vậy thì chân mày từ từ nhíu lại, dường như có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nói:
"Người này bỉ ổi như vậy sao?"
Lão Mã gật đầu liên tục, nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, người này xấu lắm, không phải người tốt!"
"Nghé ọ..."
Thương Phi Dực dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng đột nhiên trong bóng đêm vang lên một tiếng trâu kêu, hơn nữa nghe khá rõ ràng.
Thương Phi Dực ngẩn ra, trên mặt như có mấy phần kinh ngạc, chợt xoay người nhìn về phía bóng đêm.
Chỉ thấy bóng đêm đen như mục, sắc mặt hắn biến ảo liên tục, rồi đại biến, quát to:
"Không tốt, đi mau!"
Tiếng quát này vô cùng đột ngột, đám hắc y nhân xung quanh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, trong khi đó lão Mã và tên hắc y nhân cầm đao đứng bên cạnh đồng thời ngẩng đầu nhìn vào trong bóng đêm.
Trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện hai con mắt thật to, to hơn người rất nhiều, dù bóng đêm đã che giấu đi thân hình của con quái vật này nhưng chỉ căn cứ vào đôi mắt cũng có thể mường tượng ra đây là một con cự thú kinh khủng tới mức nào.
Bóng dáng che trời lẫn trong bóng đêm, khiến cho bóng đêm như đặc lại!
Tất cả đều yên tĩnh, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Chỉ chốc lát sau, từ nơi mà đôi mắt to khủng bố kia xuất hiện đột nhiên truyền đến một kêu to khó tưởng tượng:
"Nghé ọ ọ..."
Đây là lần thứ ba tiếng trâu kêu xuất hiện nhưng lại đáng sợ hơn so với hai lần trước nhiều, một luồng khí tức cuồng bạo trong nháy mắt ngưng tụ, sau đó như sông lớn cuồn cuộn mãnh liệt nhào tới, bao phủ toàn bộ sơn thôn.
Mọi người trân trối nghẹn họng không thốt lên một lời nào, đám hắc y nhân đột nhiên kêu thảm một tiếng, bịt kín lỗ tai, tên nào đạo hạnh kém còn ngã lăn ra đất.
Bị tập kích bất ngờ, trong đám hắc y nhân chỉ có ba người là đứng vững, Thương Phi Dực là một người trong đó nhưng trông cũng có vẻ không tốt lắm.
Tiếng trâu kêu kia mang theo một loại lực lượng cuồng bạo không thể nào tưởng tượng nổi, trực tiếp khiến cho Thương Phi Dực trọng thương, máu tràn khóe miệng. Mà trong nháy mắt này hắn chợt nhân ra, thằng béo nằm cạnh hắc y nhân cầm đao dường như không nghe thấy tiếng trâu kêu, giống như không hề bị thương.
Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác cực kỳ hoang đường nhưng do sinh tử khẩn yếu, hắn làm gì còn tâm tư để ý nhiều như vậy. Đầu hắn lúc này như muốn vỡ tung, âm thanh cường kích ngày một lớn, sinh sôi nảy nở trong bóng đêm đè xuống, khiến hắn cảm thấy bầu trời như sắp sụp đến nơi.
Thương Phi Dực quát to một tiếng, âm thanh cao vút rồi tung người bay lên. Đúng lúc này có một tia sáng chợt lóe, một tấm gỗ lớn giống như bàn tay người đột nhiên xuất hiện, ngăn cản hướng bay.
Cùng lúc đó, khi âm thanh như sóng thần cuộn qua, đám hắc y nhân đều ôm đầu lăn lộn trên đất. Cái tên đứng cạnh lão Mã người cứng đờ, không đổ, nhưng sau một lúc, một cảnh tượng kinh khủng đột nhiên xuất hiện!
Thân hình của tên áo đen kia đột nhiên vỡ toác, vô số máu tươi hóa thành huyết vụ bắn khắp nơi, trông như một địa ngục nhân gian vô cùng thê thảm.
Trong thời điểm sống chết này, Thương Phi Dực tập trung lực lượng đánh tới miếng gỗ, chỉ nghe "ầm" một tiếng, miếng gỗ nổ tung, tan thành mây khói, hóa thành vô số mạt vụn bay xuống.
Giữa không trung, Thương Phi Dực kêu to một tiếng, thân hình hơi ngừng lại, trông như bị thương nặng nhưng lập tức liều mạng vọt đi, không dám chần chừ một chút nào, biến mất vào màn đêm.
※※※
Tiếng trâu kêu đáng sợ dần ngừng lại, dị tượng trên trời cũng theo đó biến mất. Những bộ hài cốt của đám hắc y nhất kia rơi lả tả xuống đất, máu thịt đổ thẫm bắn trên không trung, sau đó như rơi xuống như một trận mưa máu.
Bất ngờ là, hiện trường lúc này còn hai người sống sót.
Lão Mã giương mắt nhìn tên áo đen còn lại, tên hắc y nhân cũng nhìn lão Mã.
Trong một lúc lâu hai người đều không nói chuyện gì, cũng không biết có phải do khiếp sợ quá mức hay là do có duyên cớ gì khác.
Lại qua một lúc, lão Mã người lệch một cái, hít sâu một hơi, mặt méo xệch như đụng phải chỗ đau, căm tức, nổi giận mắng:
"Thằng kia, còn không mau qua đây cởi trói cho ông?"
Hắc y nhân hừ một tiếng, giơ tay chém một đao!
Lão Mã rụt đầu một cái, cảm giác lạnh mình, lưỡi đao sắc bén lướt sát qua người hắn, rồi hắn cảm thấy chân tay thoải mái, hóa ra dây trói đã bị cắt đứt.
Sau đó, tên áo đen kia thu đao lại, kéo khăn che mặt xuống để lộ hình dáng, không ngờ chính là Lục Trần.
Thương thế của lão Mã không nhẹ, nằm trên đất không đứng lên, miệng thở hổn hển, sau đó tức giận nhìn Lục Trần, xì một tiếng, nói:
"Bọn họ đông như vậy mà không giết nổi một tên không có chút đạo hạnh như ngươi, đúng là phế vật."
Lục Trần nhún nhún vai, nhìn lão Mã nói:
"Ông bị chém nhiều đao như vậy mà không chết, đúng là ông trời không có mắt."
"Cút!"
"Á..."
Lão Mã hình như bị đau kêu lên một tiếng, được Lục Trần nâng đỡ từ từ ngồi dậy.