Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
"Cái gì?"
Lục Trần lấy làm kinh hãi, xoay người hỏi Dịch Hân. Dịch Hân vội vàng chỉ vào bụi cây lúc nãy, la lên:
"Muội, muội vừa thấy trong bụi cỏ kia có..."
Chưa nói hết câu, Dịch Hân đã ngừng lại, mang theo sự nhạc nhiên nhìn về phía đó, chỉ thấy nơi đó cỏ cây vẫn im lìm, đôi mắt hung ác kia đâu còn bóng dáng.
Lục Trần nhìn theo hướng Dịch Hân chỉ, khẽ nhíu mày rồi đi tới.
Dịch Hân không biết làm sao, trong lòng bỗng nhiên có chút khẩn trương, cũng đi theo phía sau, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh.
Hai người đi bên cạnh bụi cây, chỉ thấy cỏ dại tươi tốt, cây cối um tùm, cao ước chừng đầu người, nhưng mà bên trong trống không, không nghiêng không ngả, hiển nhiên là không có người nào nấp ở đây. Lục Trần trầm ngâm một lúc, lại tìm kiếm xung quanh bụi cây, chỉ thấy cứt chim cứt chuột, ngoài ra chẳng thấy bóng người mà Dịch Hân nói tồn tại.
Lục Trần quay đầu nhìn Dịch Hân khiến nàng xấu hổ đỏ bừng, trong lúc nhất thời đánh mất tự tin, trong đầu nghĩ, chẳng lẽ là do mình quá mệt mỏi nên đầu óc không còn tỉnh táo? Cái vừa nhìn thấy chẳng lẽ là ảo giác?
Lục Trần đi tới bên cạnh nàng, bình tĩnh nói:
"Nếu không có chuyện gì, vậy chúng ta xuất phát thôi."
"Dạ... được."
Dịch Hân có chút lúng túng lên tiếng.
Lục Trần gật đầu, bước về phía trước, Dịch Hân liếc nhìn bụi cây kia một lần nữa, chỉ thấy xung quanh tĩnh mịch, chẳng có gì đáng ngờ. Nàng cẩn thận nhớ lại một lần, rõ ràng trong bụi cây này có đôi mắt vô cùng tàn độc, trong đầu nàng vẫn còn in hình bóng đôi mắt ấy, giờ lại chẳng thấy dấu vết gì, nghĩ tới đây, nàng không nhịn được rùng mình một cái.
Cứ như trì hoãn như vậy một lúc, Lục Trần đã đi được một khoảng rồi cảm thấy có gì đó không đúng, quay dầu lại gọi Dịch Hân một tiếng, Dịch Hân vội vàng kêu tới ngay rồi bỏ ngay ý niệm không giải thích được kia ra khỏi đầu, nhanh chân đuổi theo Lục Trần.
Trong lúc hai người dần đi xa, trên mặt sông bỗng xuất hiện những cơn gió nhẹ, lướt qua bụi cỏ hoang, xuyên vào bên trong. Cỏ cây như bị đánh phập phùng, run rẩy ngả sang bên, loáng thoáng để lộ một bóng người đang di chuyển.
※※※
Lục Trần không dẫn Dịch Hân đi ngược bờ sông, mà lại đi xuôi theo dòng chảy. Dịch Hân đi được một lúc mới phát hiện ra điểm này, trong lòng nghi ngờ liền hỏi Lục Trần.
Lục Trần trả lời rất thẳng thắn, đó chính là xuống hạ du tốt hơn.
Nếu ngược sông, họ sẽ đi vào một trong các ngọn núi bên cạnh Hắc Giáp sơn, trong núi có rất nhiều loại yêu thú và đủ thứ hung hiểm không biết tên, hết sức phiền toái, hơn nữa dù họ có tìm được đường trở về Hắc Giáp sơn cũng chưa chắc đã dám đi đường cũ. Bởi vì đám Hắc Sài cẩu là yêu thú thù dai, chỉ sợ đám hung vật này vẫn còn mai phục trên đường.
Nếu như chính xác, chỉ cần tiếp tục xuôi xuống hạ du là có thể ra khỏi vùng đất Mê Loạn, nguy hiểm trên đường đi cũng ít hơn một chút.
Dịch Hân cảm thấy mình lúc này không có quá nhiều chủ kiến, hơn nữa trải qua quá trình chạy trốn tối hôm qua, không hiểu sao nàng rất tin tưởng Lục Trần. Dù sao thì mạng nàng cũng do hắn cứu, bị thương cũng do hắn chữa, dù hắn có muốn hại nàng thì đã hại từ trước rồi. Cho nên, nàng rất nhanh chóng chấp nhận hiện thực này, đoàng hoàng đi theo Lục Trần xuống dưới.
Hôm nay bầu trời trong xanh, cuối thu trời cao khí sảng, nước sông chậm rãi chảy xuôi, cỏ cây tươi tốt, màu xanh ngập tràn, nhìn qua giống như một bức họa tuyệt đẹp, thậm chí nếu là người mới đến còn nghĩ, đây đâu phải vùng đất Mê Loạn, nơi ngập tràn hung hiểm, nguy cơ tứ phía.
Hai người đi ước chừng nửa giờ, xuôi bờ sông tiến vào một vùng đất lòng chảo, nơi đây rực rỡ sắc màu, nhìn kỹ mới thấy đây là vùng đất rộng chừng một mẫu, trên đó mọc đầy các loại hoa tươi kỳ dị, màu tươi đan xen, đẹp đẽ vô cùng. Nhiều đóa hoa kiều diễm động lòng người, đóa nào đóa đấy cực lớn, nhỏ cũng như chậu nước rửa mặt, nở rộ dưới ánh mặt trời, chẳng khác nào nhân gian tiên cảnh.
Dịch Hân trợn to hai mắt, không nhịn được kinh hô thành tiếng, nói:
"A, nơi này thật là đẹp! Nhiều hoa đẹp quá..."
Chưa nói hết lời, nàng đã nghe Lục Trần nói:
"Không muốn chết thì cách vùng đất kia xa một chút."
Dịch Hân ngạc nhiên quay đầu, há miệng hỏi:
"Tại sao?"
Lục Trần không quay đầu mà tiếp tục đi về phía trước, đến gần bờ sông, cách xa cánh đồng hoa kia mới mở miệng nói:
"Đây là "Thị Huyết ma hoa" (hoa khát máu), bình thường chúng lấy màu sắc để dụ dỗ sinh vật còn sống, hễ con mồi đến gần là gai nhọn sẽ chui lên từ mặt đất, cuốn con mồi vào trong. Với độc tố ở các mũi gai, tuy không thể khiến con mồi chết ngay tức khắc, nhưng sẽ khiến chung mất hết sức lực, xụi lơi toàn thân, không thể động đậy, khi kéo vào trong bụi hoa, máu thịt bên trong cơ thể sẽ bị độc tố xóa thành chất lỏng."
Hắn nói những lời này khá bình thản, nhưng Dịch Hân nghe mà trợn mắt há mồm, sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, khi ngoảnh đầu nhìn cánh đồng hoa kia liền rùng mình, thấp giọng nói:
"Nơi này... Nơi này sao lại nhiều quái vật như vậy?"
Lục Trần nhìn nàng một cái, lắc đầu không nói gì, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Dịch Hân có phần nổi giận, thở dài, cuối cùng cũng phải đi theo.
Hai người dọc theo bờ sông, vòng qua mấy cánh đồng hoa như vậy, lại đi tiếp một đoạn đường, mắt thấy sắp ra khỏi cùng đất lòng chảo đầy hoa thì nghe được tiếng kêu rên rỉ ở phía trước. Tiếng kêu này có phần thê lương, nghe mà giống tiếng của đám Hắc Sài cẩu hôm trước.
Phản ứng đầu tiên của Dịch Hân là rợn tóc gáy, thậm chí suýt nữa còn nhảy cỡn lên, ngày hôm qua nàng bị đám Hắc Sài cẩu đuổi giết suýt chết thảm, đây là điều khiến nàng cực kỳ mẫn cảm.
So sánh với nàng, Lục Trần bình tĩnh hơn nhiều, việc đầu tiên là hắn kéo Dịch Hân đang chuẩn bị chạy trốn giữ mạng, bảo nàng đứng cạnh mình, đồng thời nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cửa ra của vùng đất lòng chảo này.
Dịch Hân chưa tỉnh hồn, nhưng cảm thấy Lục Trần đang nắm tay mình nên khá yên tâm, nàng cũng nhìn về hướng đó rồi ngẩn ra, chỉ thấy bên kia đâu có đám Hắc Sài cẩu nào đâu. Đó hình như là một con chó hoang, đầu không lớn, chỉ bằng một nửa so với đám hôm qua, lông trên người có màu ngăm đen, so với đám Hắc Sài cẩu hôm qua thì nhạt hơn một chút, trông bộ dáng bề ngoài cũng không quá giống nhau. Đặc biệt, trên lưng của nó, phía sau gáy, cổ và kéo dài tới sống lưng có một dải lông màu trắng, trông hết sức rõ ràng. Có thể kết luận, con chó này không phải là Hắc Sài cẩu.
Dịch Hân nhìn kỹ, sau một lúc lại nhận ra thêm một số điều khác lạ.
Con chó nhỏ nằm trên đất, không thể động đậy, miệng cứ rên rỉ những thanh âm thê lương, trông nó rất đáng thương, một chân sau của nó sãi ra, không động đậy được, hình như là gãy rồi.
Con chó nhỏ nằm đó, ánh mắt mông lung, trông như là sắp chết, ngay cả tiếng kêu cũng dần yếu đi. Nếu như không có người cứu trợ, chỉ thêm nửa khắc nữa là con chó này sẽ chết.
"Nó trông thật đáng thương!"
Dịch Hân không nhịn được nói một câu.
Lục Trần nghe thấy nàng nói câu đó thì chân mày nhíu lại, quay đầu sang nhìn cô gái đứng bên cạnh mình một cái.