Đám Ngụy Đạt Nhân vốn đã vô cùng nản chí, nhưng sau khi nghe những lời Dương Thận nói cảm thấy như sống lại lần nữa. Hoàng thượng phái một tên khâm sai phó sứ đến, không phải là muốn khống chế Đoàn Phi sao? Phái ai đến làm khâm sai phó sứ không phái, lại đi phái con trai của đại học sĩ mới bị phạt đánh Dương Đình Hòa… con ông ta lại không làm khó Đoàn Phi mới lạ. Có thể duy trì được quan hệ bình thường đã là đã không tệ rồi, xem ra phải lấy lòng vị Dương thần đồng, Dương khâm sai này rồi.
Đoàn Phi ngây ra một lát mới hồi lại, hắn cười khổ sở, nói:
- Hoàng thượng thật là Hoàng ân rộng như biển khiến tại hạ thăng chức nhanh quá, không trách các quan nhòm ngó dèm pha.
Dương Thận cười nhạt,nói:
- Đâu chỉ có nhòm ngó dèm pha, quả thực còn mong muốn tiêu diệt Đoàn đại nhân thì mới yên lòng cơ.
Đoàn đại nhân có biết sao lại như vậy không?
Đoàn Phi thở dài:
- Bởi vì Đoàn mỗ chưa từng bước qua đường khoa cử chính đạo.
Dương Thận lắc đầu nói:
- Nguyên nhân trong chuyện này rất nhiều, chưa từng tham gia khoa cử mà làm quan thực sự chỉ là một lí do mà thôi, ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, không biết Đoàn đại nhân có chú ý đến hay không, hoặc giả vờ không biết, nhưng nói ngắn gọn, Đoàn đại nhân thăng tiến quá nhanh, lại nhận được ân sủng của Hoàng thượng, rất nhiều quan viên lo lắng sau khi đại nhân đắc thế sẽ tái hiện lại cuộc loạn Lưu Cẩn, Giang Bân. Vì thế trước khi đại nhân chưa kịp làm loạn thiên hạ phải dùng uy quyền bóp chết đại nhân từ trong trứng nước.
Đoàn Phi xót xa thở dài một tiếng, nói:
- Các đại nhân trong triều vẫn thật mưu tính xâu xa, nhưng bọn họ lẽ nào không biết đạo lý thép cứng dễ gãy sao? Dương đại nhân là rường cột quốc gia, sao có thể dễ dàng bị một tên Đoàn mỗ vô danh tiểu tốt ép bức từ quan, Dương đại nhân còn bị phạt đánhquả thực rất ngay thẳng rồi, chẳng lẽ không biết…...
- Đoàn đại nhân
Dương Thận tức giận cắt đứt lời Đoàn Phi nói:
- Tại hạ cũng họ Dương, gia phụ chính là Dương Đình Hòa Dương đại nhân người mà Đoàn đại nhân vừa nói chính trực không biết biến báo.
Đoàn Phi lại ngạc nhiên lần nữa, hôm nay thật có nhiều bất ngờ, hắn chắp tay hướng Dương Thận thở dài, mở miệng cũng không biết nói gì, Dương thận thản nhiên đáp:
- Đoàn đại nhân không cần phải lo lắng, lúc tại hạ làm quan, phụ thân từng dạy tôi rằng phải lấy quốc sự làm trọng. Tôi sẽ không vì tư thù cá nhân này mà ảnh hưởng đến việc phá án của Đoàn đại nhân đâu.
Đoàn Phi lại đưa tay thở dài,nói:
- Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt.
Một tầng mây u ám giăng kín trong lòng Đoàn Phi, bọn người Ngụy Đạt Tiên đứng nghe bên cạnh vui như mở cờ trong bụng. Việc ngoài miệng nam mô bụng bồ dao găm ai chẳng biết, Dương Thận bề ngoài nói càng lọt tai bao nhiêu, sự căm hận trong lòng gã càng sâu xa bấy nhiêu. Có người khắc chế Đoàn Phi, xem ra mọi người cũng không cần phải quá lo lắng.
Đoàn Phi nhìn khuôn mặt như người chết của Dương Thận, kì thực không tìm ra chuyện nào hợp lý để nói với gã. Thời gian này Đoàn Phi thực sự đắc tội nặng với lão Dương gia nhà bọn họ rồi. Ở Giang Tây, chính hắn uy hiếp nhân gia giao ra gia nô nhận tội, bây giờ, đến Thủ phụ đại nhân nhà người ta đều vì hắn mà từ chức, thậm chí còn phạt trượng, thù này e là vĩnh viễn không hóa giải được. Tuần phủ Nam Trực Lệ, nghe cũng không tệ, chỉ sợ con đường phía sau đều là chông gai thôi.
Sau hồi trầm tư suy nghĩ, vợ chồng Lưu Đam cùng Lưu Khanh Vân đã được đưa tới, Đoàn Phi tại công đường xác nhận thân phận Lưu Khanh Vân bắt đầu thẩm vấn.
Lưu Khanh Vân đau đớn tố Vương Thế Dũng đã bức ép bắt nạt bắt thị vào nhà họ Vương như thế nào. Nhân chứng nhà họ Vương mời đến tiến vào trong, Lý Cảnh đã sửa lại khẩu cung, Kỳ Cố mất hết nhuệ khí, đang lo lắng cho tương lai của mình không còn lòng dạ nào phản bác lời của Lưu Khanh Vân nữa. Thỉnh thoảng Đoàn Phi bắt phản bác lại một hai câu, cũng do một mình chống đỡ nên bị Ngô Thẩm, Chu Thị v.v…nhanh chóng phản lại cho không nói được lời nào.
Khi Lưu Khanh Vân và vợ chồng Lưu Đam ký tên đóng dấu vào khẩu cung, Hoa Minh và Thạch Bân cũng dẫn một nhóm người trở về dưới công đường Bộộ Hình.
Thạch Bân và Hoa Minh lên công đường tham kiến Đoàn Phi, Thạch Bân hưng phấn cướp lời:
- Đại nhân, một lũ phạm nhân đã được đưa đến, không một tên nào có thể trốn thoát. Ngoài ra còn tìm thấy một đống công văn chứng từ cũng được đem về đây.
Đoàn Phi nhìn Hoa Minh, Hoa Minh đưa lên một cái rương nhỏ cầm trong tay,nói:
- Đoàn đại nhân, mời xem.
Đoàn Phi nhận chiếc rương nhưng chưa mở ra mà để sang bên, nói:
- Đem Mai quản gia nhà họ Vương lên công đường.
Mai Triều Phong bị hai thị vệ nắm vai đẩy lên, chỉ thấy khuôn mặt nhợt nhạt như sáp hai mắt vô hồn, hai thị vệ thả y ra y ngã xụp xuống đất như bùn, rồi bỗng hét thảm thiết.
Hoa Minh giải thích:
- Đại nhân, khi chúng tiểu nhânphụng mệnh nhanh chóng đến bắt thì tình trạng người này đã như vậy, không chỉ có thể xác nhũn nhão bất động, mà chạm một cái là kêu lên không ngớt. Trong đám người đó vẫn còn mấy người đều có triệu chứng như vậy, thuộc hạ đã tra xét, bọn chúng hầu như ai cũng bị cao nhân đả thương huyệt thiếu dương, vì vậy mới như thế.
Đoàn Phi gật đầu, nói:
- Việc này bản quan biết, vị hiệp sĩ điểm huyệt đả thương bọn chúng từng nói cho bản quan, chỉ cần bọn chúng vận công đả thông huyệt đại chuy là có thể giải được sự đau đớn mà chúng phải chịu.
Hoa Minh vỗ một cái vào huyệt đại chuy của Mai quản gia, Mai Triều Phong quả nhiên toàn thân rung động, sau đó từ từ bò lên. Mặc dù không còn sức lực nhúc nhích, nhưng chuyện vừa rồi mới xảy ra y đều rất rõ. Y quỳ trên mặt đất , tỏ vẻ không hiểu, nói:
- Đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu nhân không phạm pháp, vì sao những người này lại nhảy vào nhà dân như hổ đói, rồi đem tiểu nhân giải lên công đường?
Đoàn Phi cười nhếch nói:
- Mai Triều Phong, ngươi không phải giả ngốc đâu. Chuyện của các ngươi ta nắm rõ như lòng bàn tay. Chứng cứ các ngươi hối lộ các quan đều nằm trong tay ta rồi, ngẩng đầu lên mà xem đây là cái gì?
Mai Triều Phong ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Đoàn Phi lấy ra một phong thư, thấy hình dánh phong thư và con dấu đóng bên trên khiến Mai Triều Phong vừa nhìn đã biết xuất xứ của nó. Mắt y lộ rõ vẻ tuyệt vọng nhưng miệng lại nói:
- Đây là cái gì? Tiểu nhân chưa từng thấy.
- Ngươi tất nhiên chưa từng thấy, nhưng đoán thì cũng có thể đoán được. Khi ngươi cho người về Tô Châu báo tin đã bị người khác theo dõi rồi, nội dung thư chuyển về ngươi cũng sớm biết, chắc không cần ta phải đọc ra nữa đâu nhỉ? Dương đại nhân, lá thư này ngài cầm mà đọc, xem ta có vu oan Vương Thế Dũng sao?
Dương Thận nhận lá thư rồi nhìn, nói:
- Lá thư này nếu không phải là giả mạo, thì chắc chắn có thể chứng minh Vương Thế Dũng có ý đồ phái người đi mua chuộc tam ti của các đại nhân. Nhưng lại không thể chứng minh bọn chúng đã mua chuộc được ai, Đoàn đại nhân nếu nghĩ thứ này vẫn có thể buộc tội ba vị đại nhân, chỉ sợ không thỏa đáng lắm.
Ngụy Đạt Tiên mừng rỡ, phụ họa thêm:
- Không sai, chắc chắn có người mưu đồ hối lộ tiểu quan và những người khác, nhưng bọn tiểu quan thân là quan lại trong triều, sao có thể biết luật mà phạm luật, nhận hối lộ của người khác được? Tên kia sớm bị bọn tiểu quan đánh đuổi đi ra.
Đoàn Phi vỗ tay bên rương gỗ, cười lạnh nói:
- Mai Triều Phong, ngươi cho rằng ta xem không hiểu trong sổ sách đó nói gì sao? Mấy ngày nay ngươi không đủ sức để ghi chép sổ sách, ngươi đã đọc cho người khác chép lại, tổng hợp lại những chuyện xảy ra gần đây, bảng mật mã của người đã bị bản quan phá giải gần hết rồi. Ta đoán là “Háivi” trong kinh thi phải không?
Nghe tới hai chữ hái vi, Mai Triều Phong run lên, hắn sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn rương gỗ trong tay Đoàn Phi, gần như muốn nhào tới cướp về. Nhưng trong khoảnh khắc y lại sụp xuống, nói:
- Bảng mật mã gì chứ tiểu nhân không biết gì hết, những thứ kia chỉ là những thứ vở vẩn tiểu nhân dùng để luyện tay viết chữ lúc nhàn rỗi thôi.
Đoàn Phi cười:
- Ngươi ngang bướng cũng vô dụng, bản quan xử án không phải muốn đạt được khẩu cung mới xong, người có thể bị mua chuộc, khẩu cung có thể đổi trắng thay đen, chỉ có chứng cứ là không biết nói dối, chúng sẽ đưa ta tìm đến hung phạm. Đem nhốt Mai Triều Phong và đám người kia vào đại lao, trông coi nghiêm ngặt, bản khâm sai đêm nay phải đi Tô Châu, sau khi về sẽ xử lý đám phạm nhân và lũ tham quan nhận hối lộ hãm hại người trung lương.
Dương Thận sững sờ, nói:
- Đoàn đại nhân định lập tức xuất phát đi Tô Châu sao?
Đoàn Phi nói:
- Không sai, phải đến Tô Châu trước khi người truyền tin cho nhà họVương tới, mới có khả năng tìm đủ chứng cứ và nhân chứng. Có lúc thiết án và tử án chỉ khác nhau trong gang tấc, phải tranh thủ thời gian thôi.
Dương Thận nói:
- Đoàn đại nhân nói không sai, nhưng chúng ta dù có thánh chỉ trong tay, cũng phải thông báo các bộ Nam Trực Lệ trước, rồi mới thông qua các dịch trạm thông báo tới các phủ, châu, huyện. Đoàn đại nhân không thông báo trước mà đã vội tới Tô Châu, chỉ sợ sẽ nảy sinh hiểu nhầm.
Đoàn Phi không hiểu gì với đống lễ nghi phiền phức này, hắn cau mày nói:
- Dương đại nhân tính chúng ta cần khoảng bao lâu mới có thể đuổi tới Tô Châu?
Dương Thận nói:
- Nếu mọi thứ nhanh chóng, thì khoảng sáng ngày kia mới có thể khởi hành.
Đoàn Phi lắc đầu mạnh, nói:
- Không được, trễ nhất tối nay ta sẽ xuất phát. Bản quan chỉ phụ trách phá án, những chuyện kia phiền Dương đại nhân xử lý giúp ta. Ta chỉ cần bốn tên thị vệ, sáu con tốc mã, một con thuyền tốt là được rồi.