Dương Thận chần chừ, Đoàn Phi cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ, khảng khái dõng dạc nói:
- Không có bách tính thì lấy đâu ra quốc gia? Lợi ích quốc gia chính là lợi ích của bách tính a. Bách tính giàu có no đủ thì quốc gia tự nhiên cũng sung túc an ninh, bách tính nghèo thì quốc gia cũng hỗn loạn. Đại Minh triều chúng ta lãnh thổ lớn hơn Tống triều đâu chỉ gấp đôi, nhưng mà thuế thu vẫn kém xa thời Tống. Đại Tống hàng năm đều phải tiến cống vàng bạc cho Liêu quốc, Kim quốc, vậy mà bách tính Đại Tống còn sung túc hơn Đại Minh chúng ta hiện giờ. Quốc khố Đại Tống chưa từng trống rỗng a. Trước Đại Minh chúng ta đã có từng nghe nói tới giặc Oa lùn vượt biển xâm chiếm sao? Đây lại là tại làm sao?
Cỗ kiệu đã vào bên trong nha môn, không biết dừng ở nơi nào. Dương Thận cẩn trọng nói:
- Lời của Đoàn đại nhân có chút phiến diện võ đoán rồi. Đại Tống tuy rằng giàu có, nhưng khí chất thối nát, đạo đức suy đồi, thương nhân vô tài vô đức có nhiều tiền chỉ biết rượu chè vui chơi, thậm chí ảnh hưởng đến khí tiết của triều đình. Từ đó mới khiến cho Đại Tống trên dưới tham thú hưởng lạc, nhu nhược yếu hèn. Thái tổ Hoàng đế triều ta định đô Ứng Thiên, không quá mười năm triều chính yên bình, mãi tới chuyện Cao Tông Tĩnh Nan, dời đô về Bắc Kinh, lấy danh Thiên tử trấn thủ quốc gia, khí tiết đất nước mới được nêu cao.
Đoàn Phi hỏi ngược lại:
- Lẽ nào Thăng Am huynh cho rằng dân giàu không bằng giân nghèo hay sao? Tống triều bại hoại, quân đội yếu nhược nhưng dân gian tạo phản trước nay chưa từng lung lay được nền móng quốc gia. Còn Đại Minh ta thì sao? Trước không lâu có Dương Dũng, Lưu Lục Lưu Thất tạo phản, bách tính cùng khổ các nơi nổi dậy hưởng ứng gần như càn quét khắp toàn quốc, áp sát Bắc Kinh.
Hoa Minh ở bên ngoài nói:
- Hai vị đại nhân, có thể xuống kiệu được rồi.
Hai người lại không thèm để ý, mà còn mải tranh luận kịch liệt ở trong kiệu. Những biện luận như vậy trước kia Đoàn Phi thấy ở trên mạng rất nhiều. Đại Minh so với Đại Tống rốt cuộc là tiến bộ hay thụt lùi đây? Đây chính là vấn đề quan điểm mỗi người khác nhau, căn bản không thể có đáp án chính xác, bởi vì lịch sử không tồn tại suy luân ''nếu như''. Bất quá từ miệng Đoàn Phi thỉnh thoảng tuôn ra mấy quan điểm mới mẻ độc đáo khiến cho Dương Thận cảm thấy rất là kinh dị, thường bị Đoàn Phi bác lại khiến nhất thời á khẩu.
Đoàn Phi tiếp tục thao thao tuôn ra lý luận tràng giang đại hải, đồng thời nêu ra biện pháp giải quyết cho mấy vấn đề đó. Dương Thận tuy rằng vẫn cứng miệng, nhưng trong lòng cũng bắt đầu dao động. Trung Quốc chưa từng thiếu nhân tài trí sĩ, bất quá bọn họ bị đạo Khổng Mạnh, đặc biệt là tư tưởng chu hi kìm hãm, bị hạn chế bởi truyền thống. Bọn họ thường biết rõ có một số chuyện là đúng đắn song vẫn không dám đi thực hiện.
Dương Thận lúc này tuyệt đối không ngờ được rằng bản thân mình đến một ngày sẽ hòa mình cùng người dân thiểu số Miêu, Đồng, Bạch, giáo hóa bọn họ, ổn định Vân Nam, trở thành vị thánh nhân được các dân tộc thiểu số Vân Nam sùng bái tới hàng trăm năm sau, tề danh cùng Gia Cát Lượng. Đương nhiên, đây đều là chuyện sau vụ án đại lễ nghi, bị đày xuống Vân Nam. Lời của Đoàn Phi dường như đã tạo nên vết nứt trên tư tưởng chu hi bảo thủ kiên cố trong đầu Dương Thận. Đoàn Phi tiếp tục nỗ lực, có ý đồ mở mang 'vết nứt' hơn nữa, đến nó triệt để tiêu hủy.
- Người Mông Cổ thuở ban đầu chỉ là một bộ tộc nhỏ nhoi, trong mắt mọi người bất quá là một đám dã nhân ô hợp. Thế nhưng bọn họ nhạy bén tiến thủ, không ngừng học tập và phát triển, sử dụng đại pháo do ta phát minh bắn tan tường thành của chúng ta. Cuối cùng đoạt lấy thiên hạ, nô dịch bách tính Đại Hán chúng ta gần trăm năm. Bọn họ đánh tới sát sông Danube, tiêu diệt vô số quốc gia tự xưng là văn minh thượng quốc. Thăng Am huynh có biết được thế giới bao la không? Ở phương tây xa xôi đã có bảy tám quốc gia còn lớn mạnh hơn Nguyên triều đang vươn lên. Bước chân chinh đồ của họ đã vượt qua nửa vòng thế giới, rất nhanh thôi sẽ phát động công kích với Đại Minh chúng ta. Đại pháo chiến hạm của họ sẽ tung hoành ngạo ngược ngoài duyên hải Đại Minh ta. Nếu như chúng ta còn tiếp tục bế quan tỏa cảng thì Đại Minh nguy cấp a! Trăm năm sau này, những thần tử hiện giờ tự xưng là một lòng trung thành đều sẽ bị người đời phỉ nhổ khinh miệt a! Thăng Am huynh, đây là lúc cần phải thay đổi rồi!
Dương Thận bị Đoan Phi vẽ vời viễn cảnh đến tâm phiền ý loạn, cười khổ sở nói:
- Ta hiểu được suy nghĩ của Lam Bảo huynh, bất quá có phải đã hơi quá lời rồi chăng? Chỉ vài nhóm hải tặc nhỏ nhoi ngoài khơi có thể lợi hại như vậy sao? Thủy sư đại pháo của Đại Minh ta cũng không yếu a!
Đoàn Phi nói:
- Thăng Am huynh cảm thấy súng kíp hỏa pháo không đáng lo ngại, đấy là vì súng pháo của Đại Minh chúng ta không có đầu ngắm chính xác, tốc tộ lại thấp. Nếu như tốc độ súng pháo vượt qua cung tiễn, phạm vi vượt qua cung tiễn, độ chuẩn xác vượt qua cung tiễn, như vậy nếu họ trang bị súng pháo cho toàn quân thì Thăng Am huynh nhận thấy quân đội Đại Minh còn hy vọng được mấy phần thắng lợi a? Ta không có nói đùa a, đến nay liệt cường phương tây đều đã sở hữu súng pháo như vậy đó. Bọn họ tùy thời có thể đánh tới biên cương Đại Minh ta!
Dương Thận cười nói:
- Lam Bảo huynh từ đâu nghe được những tin tức đó vậy? Chỉ e là lời nói cường điệu a. Súng và pháo đã xuất hiện hàng trăm năm nay rồi, cho tới nay cũng không có phát triển gì lớn, vừa thô nặng uy lực lại yếu, dùng để hù dọa thì được, chứ muốn thay thế cung tiễn thì làm sao có thể?
Đoàn Phi chán không buồn giải thích cho hắn, bèn nói:
- Trong tay ta hiện giờ có hai cây súng kíp thu được từ Vương Đường, đều là kiểu cũ. Thăng Am huynh có muốn mở mang kiến thức một chút về uy lực của súng Tây Dương hay không? Đến lúc đó Thăng Am huynh sẽ hiểu lời ta nói không có giả dối.
Dương Thận nói:
- Chính là đang muốn mở mang một chút đây.
Đoàn Phi quát:
- Thạch Bân, trở về hành viên tìm hộp súng trong phòng ta qua đây! Thúc ngựa đi mau, đừng để trì hoãn.
Thạch Bân dạ một tiếng liền kêu người chuẩn bị ngựa, tức thì phóng đi. Đoàn Phi cùng Dương Thận cuối cùng cũng xuống kiệu, Đoàn Phi nói:
- Thăng Am huynh, nhân lúc này ta muốn tiếp tục thẩm vấn vụ án Triệu thị.
Dương Thận cười nói:
- Ngươi bận việc của mình đi, ta đi lấy súng. Cứ cho người tới gọi ta là được.
Đoàn Phi gật gù, rồi mỗi người phân ra một ngả. Hoa Minh lo lắng nói:
- Đại nhân, ngài tranh biện cùng Dương đại nhân kịch liệt như vậy, Dương đại nhân có khi nào khúc mắc trong lòng hay không?
Đoàn Phi lắc đầu cười nói:
- Đây bất quá là biện luận học thuật thông thường thôi mà. Với chí khí như Dương Thận tuyệt sẽ không canh cánh trong lòng đâu.
Quản Tiêu Hàn tò mò hỏi:
- Công tử, trên đời thực sự có loại súng như công tử nói sao?
Đoàn Phi gật đầu dứt khoát, nói:
- Đợi Thạch Bân tới rồi mọi người sẽ được chứng kiến thôi. Mọi người đều biết điển cố dạ lang tự đại rồi, nhưng lại không biết bản thân chính là chú ếch ngồi dưới đáy giếng đó. Đại Minh chúng ta không có biện pháp cải thiện súng pháo thay thế cung tiễn, làm sao biết được các quốc gia khác cũng không có thợ giỏi cải tiến được súng pháo thành vũ khí sắc bén a? Đi nào, xử án mới là chuyện chính.
Đoàn Phi ngồi trên công đường, trước tiên sai nha dịch đi xem tình hình Triệu Ngạn cùng Sử Điển liệu có thể đưa lên được không. Nha dịch rời khỏi xong, hắn liền vỗ án quát:
- Người đâu, thăng đường! Giải nghi phạm Nhiệm Đông lên cho ta!
Nghi phạm Nhiệm Đông được giải lên. Người này khoảng ngoài bốn mươi, dáng vẻ bình thường, thân hình bình thường, thuộc kiểu người đứng trong đám đông là tìm không ra nữa. Y vừa lên công đường là quỳ xuống dập đầu mấy cái thật kêu, gào lên:
- Đại nhân, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân thực là không có giết người a. Đêm Triệu thị bị hại tiểu nhân uống rượu ở nhà Ngưu Nhị mãi đến canh ba. Ngưu Nhị có thể làm chứng cho tiểu nhân.
Đoàn Phi mới định hỏi thì tên này đã tuôn hết cả ra. Sắc mặt Đoàn Phi sầm xuống, quát:
- Bổn quan còn chưa có hỏi, ai cho ngươi kêu gào chốn công đường? Người đâu, vả miệng mười cái.
Hai nha dịch đi lên, một người đè y xuống, người kia cầm mộc bản dùng để vả miệng, vả lên miệng Nhiệm Đông kêu bạch bạch. Rất nhanh đã đánh xong rồi, mặt Nhiệm Đông sưng lên như hai cái bánh bao. Đoàn Phi quát:
- Nhiệm Đông! Nhiệm Đông sợ run lập cập, cúi đầu nói:
- Có tiểu nhân. Đoàn Phi nói:
- Ngươi nói mình không có giết người, vậy tại sao Triệu Hiểu Xuân cùng Vương lão ngũ đều chỉ tên ngươi có nghi vấn giết người? Ngươi mau thật thà khai ra cho ta, bằng không thì đại hình chờ lệnh!
Nhiệm Đông gấp gáp nói:
- Đại nhân, tiểu nhân thực sự không giết người mà, bọn họ sao lại nói bừa như vậy chứ?
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Vương lão ngũ khai tận mắt chứng kiến, Triệu Hiểu Xuân thì nói là con gái ngươi nghe lén được. Ngươi còn không chịu thật thà sao?
Nhiệm Đông thấy Đoàn Phi giơ tay lại định rút ra thẻ lệnh, liền vội vàng đáp:
- Bọn họ, bọn họ đều hiểu lầm tiểu nhân rồi. Triệu thị đó dịu dàng xinh đẹp, tiểu nhân khó tránh trong lòng nảy sinh ngưỡng mộ. Vốn dĩ tiểu nhân không có suy nghĩ gì, nhưng sau đó nghe nói nàng ta có quan hệ cùng Sử Điển nên mới có chút tơ tưởng. Tiểu nhân không nhịn được mới chặn đường nàng ta, muốn dụ dỗ nàng, ai ngờ nàng dùng lời lẽ nặng nề mắng tiểu nhân một trận. Tiểu nhân chịu không nổi định làm tới, kết cục bị nàng đá cho một cái rồi chạy mất hút. Tiểu nhân trở về nhà ức quá mới cùng vợ mình mắng nàng ta vài câu, không ngờ lại bị con gái nghe được. Tiểu nhân cũng là đến giờ mới biết a.
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Một lần không thành còn có lần thứ hai. Ngày hôm đó có phải ngươi lại có mưu đồ cưỡng gian Triệu thị, bị nàng phản kháng kịch liệt mới đoạt lấy trâm cài tóc đâm nàng hay không?
Nhiệm Đông kêu oan:
- Oan uổng a đại nhân. Hôm đó tiểu nhân thực sự là ở nhà Ngưu Nhị uông rượu. Nếu không tin đại nhân có thể truyền Ngưu Nhị đến làm chứng a.
Đoàn Phi nói:
- Được rồi, đi truyền Ngưu Nhị tới. Giải Nhiệm Đông xuống, đưa Lưu Cường Nghị lên cho ta!
Lưu Cường Nghị cùng mấy tên vô lại khác được đưa lên thẩm vấn, kết quả không thu hoạch được gì. Lúc này Sử Điển được truyền tới, trên mặt băng một miếng vải lớn chỉ lộ ra được cặp mắt với miệng. Nếu giờ y có chảy nước mũi cũng không có cách nào mà lau. Nhìn bộ dạng của y, Đoàn Phi cười nói:
- Sử Điển ơi là Sử Điển, hiện giờ ngươi vui vẻ rồi chứ? Sau này còn tâm tư đùa bỡn lão bà người khác nữa hay không?
Sử Điển run giọng nói:
- Đại nhân, tiểu nhân từ nay không dám nữa.
Đoàn Phi hừ một tiếng, quát:
- Sử Điển! Triệu Ngạn rốt cuộc là nợ ngươi bao nhiêu tiền? Theo như phu nhân ngươi nói, Triệu thị còn xa mới trả sạch nợ nần, vậy tại sao ngày cuối cùng rời khỏi đó nàng ta lại nói rằng sẽ không cần phải tới phủ nhà ngươi nữa?
Sử Điển cười khổ nói:
- Đại nhân, ngài không đi điều tra hung thủ, lại đi dò hỏi kỹ càng mấy chuyện tiểu tiết vặt vãnh này như vậy a.
- Lớn mật!
Nha dịch hai bên quát lên, Sử Điển sợ rụt cổ lại, đáp:
- Đại nhân, ngài có điều không biết a. Ta cùng Triệu thị qua lại có đôi khi phu nhân ta cũng không có biết. Thậm chí Triệu thị trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi ta, ta cũng có lúc mềm lòng, lại cho nàng ấy một số điều kiện. Ngày hôm đó khi nàng rời khỏi đích thị đã không còn nợ nần gì hết. Hóa ra Sử phu nhân điêu ngoa là thế cũng có chỗ không quản tới được.
Đoàn Phi hừ một tiếng, nói:
- Ngươi chịu buông tha Triệu thị vậy sao? Hay là ngươi nhất thời không cam lòng, đuổi theo sát hại nàng ta?
Sử Điển lắc đầu đáp:
- Đại nhân, làm sao ta nỡ sát hại nàng chứ. Ta lại cảm thấy có khả năng khá lớn là Triệu Ngạn sát hại nàng.