Chu thị thuật lại một lần tình tiết vụ án. Phó Tố cầm bản cung của nàng đối chiếu một lượt, bèn nói:
- Chu thị, bản cung của ngươi đúng là trước sau như một. Có điều lời ngươi nói có phải sự thực hay không bổn quan không thể khẳng định được, cần phải tìm một số láng giếng của ngươi tới xét hỏi mới có thể định đoạt được. Người đâu! Truyền hàng xóm nhà Chu thị Ban Tiến và Lý Cảnh lên công đường!
Ban Tiến cùng Lý Cảnh đều là nhân chứng mới, trước giờ chưa từng lên công đường. Nghe thấy Phó Tố tuyên gọi như vậy, Đoàn Phi bèn xoay người nhìn ra phía sau. Chỉ thấy hai nam tử trung niên được truyền tới. Đợi bọn họ quỳ xuống xong, Phó Tố mới quát:
- Chu thị, ngươi có nhận ra bọn họ hay không?
Chu thị ngoái đầu lại cẩn thận nhìn, bèn nói:
- Có nhận ra, bọn họ đều là láng giềng gần nhà dân phụ.
Phó Tố nói:
- Tốt lắm. Ban Tiến, ngươi có nhận ra Chu thị hay không? Chu thị bình thường là người thế nào?
Ban Tiến ngẩng đầu lên nói:
- Đại nhân, đương nhiên là tiểu nhân có quen biết. Hằng ngày nàng ta rỗi việc thường hay la cà ngồi lê đôi mách. Bọn tiểu nhân đều quen mặt cả.
Tên Lý Cảnh nọ cũng phụ họa:
- Đúng vậy a, đúng vậy a. Bọn tiểu nhân đều quen với Chu gia, thật sự chẳng khác với thông gia là bao.
Chu thị tức thì phản bác:
- Đại nhân, bọn họ nói bừa. Chu gia cùng bọn họ trước giờ không hề qua lại, mấy năm mới nhìn được mặt nhau có vài lần. Xin đại nhân minh xét.
Phó Tố nói:
- Sao? Ngươi nói vậy chính là bọn chúng lừa gạt bổn quan ư? Người đâu, lôi xuống đánh mỗi tên hai mươi trượng cho ta.
Ban Tiến và Lý Cảnh kêu gào oan uổng, liền bị nha dịch hung tợn lôi xuống. Trên mặt Ban Tiến lóe lên một tia tuyệt vọng, y liền đột nhiên la lớn:
- Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân xin khai. Tiểu nhân có lời muốn nói, xin đại nhân ban cho một cơ hội.
Phó Tố mắt ánh lên một tia đắc ý, bèn lớn tiếng quát:
- Chậm đã. Đem Ban Tiến, Lý Cảnh quay lại đây.
Ban Tiến được đưa trở lại, chưa kịp đợi hỏi đã lập tức tuôn ra một tràng:
- Đại nhân, quan hệ giữa tiểu nhân và Chu thị không phải là bình thường. Mỗi lần Chu Đăng ra ngoài buôn bán thì bọn tiểu dân đều lén lút gặp nhau. Chu thị bề ngoài ra vẻ tiết hạnh, kỳ thực lại là một người đàn bà lẳng lơ ong bướm. Nàng ta không những qua lại với tiểu nhân mà đến Lý Cảnh đây cũng có phần. Tiểu nhân khai mỗi câu đều là sự thực, nếu không tin đại nhân có thể khám nghiệm nàng ta. Trên mình Chu thị có những điểm đặc trưng mà tiểu nhân nắm rõ như lòng bàn tay.
Phó Tố không thèm để ý tới Chu thị biện bạch, quay sang Lý Cảnh nói:
- Lý Cảnh, lời của Ban Tiến có phải sự thực hay không?
Lý Cảnh lộ vẻ đau khổ hổ thẹn liếc nhanh Chu thị một cái, liền quỳ rạp xuống đất nói:
- Đại nhân, mỗi lời Ban Tiến khai đều là sự thật. Chu thị cùng tiểu nhân đích thực có qua lại một thời gian. Nhưng từ khi nàng ta quay sang tư thông với tiểu thúc tử Chu An nhà họ thì liền dần dần xa lánh tiểu nhân. Có lần nàng ta còn than vãn cùng tiểu nhân rằng Chu Đăng cớ sao không chết ở bên ngoài cho rồi? Chính vì thế cho nên sau khi xảy ra vụ án Chu An giết anh tiểu nhân cũng không thấy kỳ quái.
- Nói bậy, bọn họ nói bậy a! Đó không phải sự thật, không phải sự thật a! Dân phụ sau khi gả vào Chu gia thì cũng chẳng mấy khi ra ngoài, thậm chí lúc nào cũng có phu quân bên cạnh. Ban Tiến! Lý Cảnh! Các ngươi vì sao phải vu hãm cho ta như vậy! Cho dù ta hóa thành quỷ cũng không tha cho các ngươi đâu!
Phó Tố quát:
- Chu thị, ngươi còn mặt mũi kêu oan hay sao? Bao nhiêu người như vậy đều nói ngươi không giữ đạo làm thê tử, để được trộm tình còn cấu kết tiểu thúc tử sát hại phu quân. Lẽ nào mọi người đều là câu kết vu hãm ngươi hay sao? Người đâu, lôi dâm phụ này xuống kẹp đầu ngón tay!
- Đại nhân khoan hãy dụng hình!
Đoàn Phi quát lớn:
- Đại nhân, ta không biết đại nhân tìm ở đâu ra hai tên nhân chứng này. Lời của bọn họ vị tất đã đáng tin. Đại nhân muốn biết Chu thị là người thế nào tại sao không cho truyền Ngô thẩm là nhân chứng đã từng nhiều lần lên công đường a?
Ba vị đại nhân hội thẩm bèn nhìn nhau một chập, trên mặt tựa hồ đồng thời xuất hiện ánh cười quỷ dị. Đoàn Phi thầm kinh hãi, chỉ nghe Phó Tố nói:
- Được lắm. Bổn quan xử án tuyệt không để có sơ sót. Nếu như vẫn còn nhân chứng, vậy thì mau truyền cho Ngô thẩm đó lên nói đi.
Ngô thẩm vừa đi vừa run lập cập. Đoàn Phi xoay người lại trân trân dõi theo bà ta, Ngô thẩm lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Đoàn Phi trong lòng tức thì hoang mang, không đợi Ngô thẩm quỳ xuống, bèn bất ngờ quay lại nói:
- Đại nhân, Ngô thẩm hôm nay trong người không được khỏe. Ta thấy hay là truyền nhân chứng Lưu Khanh Vân Lưu tiểu thư thì hay hơn.
- To gan!
Ngụy Đạt Tiên vỗ mạnh công án, quát lên:
- Đoàn Phi, Ngô thẩm cũng là do ngươi đòi truyền, giờ đã lên công đường, ngươi lại kiếm cớ đòi truyền nhân chứng khác. Ngươi coi đại đường Hình bộ là sân sau nhà ngươi chắc? Ngươi còn càn quấy làm bừa, cẩn thận ta mời Phó đại nhân đuổi ngươi ra ngoài đó!
Đoàn Phi không để ý tới y, quay sang nói với Ngô thẩm:
- Ngô thẩm, ngươi phải nghĩ cho kỹ đó. Lời chứng của ngươi sẽ đem lại hậu quả gì cho Chu An Chu thị và cả Lưu tiểu thư nữa. Làm chứng giả sẽ phải ngồi tù đó!
Ngụy Đạt Tiên cả giận quát:
- Đoàn Phi, ngươi dám đe dọa nhân chứng trước mặt bao nhiêu người như vậy! Thật là không thể nhịn hơn được nữa. Người đâu, đuổi hắn ra khỏi công đường!
Đoàn Phi trong lòng vốn đã chẳng sợ gì nữa, hắn đơn giản là đã bất chấp tất cả rồi, bèn lớn tiếng cười nói:
- Ha ha không cần phải đuổi, tự ta đi xuống được. Hôm nay công đường thật là tối a, giơ tay không thấy được năm ngón. Chu An, Chu thị, bổn quan đã tận lực rồi. Các ngươi hãy nhìn cho kỹ mấy vị đại nhân trên công đường hôm nay đi. Hãy ghi nhớ cẩn thận mấy kẻ ở bên cạnh các ngươi, xuống Diêm Vương điện rồi xin Diêm Vương Gia thay các ngươi chủ trì công đạo đi!
Ngụy Đạt Tiên lại quát lên:
- Đoàn Phi lớn mật, dám xúc phạm công đường, mê hoặc phạm nhân, đe dọa quan chủ thẩm, thực là không để ai vào mắt vô pháp vô thiên quá mà. Ngươi thực sự cho rằng bổn quan không làm gì được ngươi hay sao? Người đâu, lôi hắn xuống lột mũ mão quan bào, đánh hai mươi trượng thật nặng cho ta!
Đoàn Phi nghiêm trang bất khuất nói:
- Cẩu quan! Có giỏi thì ngươi đánh chết ta đi. Bằng không ta nhất định đem tội ác của bọn ngươi vạch trần trước bàn dân, bắt lũ cẩu quan tham tàn các ngươi đền mạng cho những bách tính bị các ngươi hãm hại. Các ngươi cứ đợi báo ứng đi! Ha ha ha ha!
- Lôi xuống, đánh tám mươi trượng thật nặng!
Tiết Trạch quăng thẻ mạnh thẻ tre xuống, giận dữ gào lên:
- Đánh chết hắn cho ta! Có bản lĩnh thì xuống điện Diêm Vương mà kêu oan đi!
Bọn nha dịch vốn đã bị mua chuộc bèn hung tợn tóm lấy vai Đoàn Phi, lôi hắn xuống dưới công đường. Đoàn Phi cười lạnh:
- Làm người xưa nay ai không phải chết, lưu lại lòng son rọi sử xanh. Ba vị đại nhân, tại hạ đi trước một bước, rồi sau này sẽ dẫn quỷ tốt lên hội ngộ cùng ba vị đại nhân. Sẽ không để ba vị phải đợi lâu đâu!
Bọn Tiết Trạch nghe xong sợ xanh mắt. Bọn chúng cũng rất sợ quỷ thần, chỉ là tham lam tài lộc mà thôi. Nghe thấy Đoàn Phi nguyền rủa mình trong lòng vừa tức vừa sợ, chỉ mong sao nhanh xử xong vụ án để về nhà kịp dâng hương xin Bồ Tát bảo hộ. Còn những người tới xem náo nhiệt thì căn bản không để ý tới, vụ án xét xử cũng đã hơn nửa tháng nay rồi. Trừ người do Đoàn Phi tìm tới đảo loạn ra, những người khác không cần phải bận tâm.
Đoàn Phi bị bọn nha dịch lôi xuống phía dưới. Thạch Bân định lao lên cứu hắn thì liền bị mấy tên nha dịch khác ngăn lại. Đúng lúc Đoàn Phi sắp bị lột quần ra đánh, đột nhiên có người hét lớn:
- Dừng tay!
Theo sau tiếng thét lớn kia là vài người thân mặc xiêm y khách thương lách đám đông đi tới. Bọn nha dịch Lại bộ định lao lên ngăn cản liền bị tùy tùng của bọn họ bức lui. Mấy người này bước tới trước mặt Đoàn Phi, dẹp ngay bốn tên nha dịch ra chỗ khác. Một thư sinh trạc ba mươi tuổi, diện mạo thanh nhã cúi xuống đỡ lấy Đoàn Phi nói:
- Đoàn đại nhân xin mời đứng dậy.
Ba người bọn Phó Tố ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy kẻ này lai lịch không đơn giản. Phó Tố hôm nay thân là quan chủ thẩm Hình bộ, y vỗ án quát lớn:
- To gan! Các ngươi là người ở đâu, lại dám xông vào nha môn Hình bộ, náo loạn tam ti xử án. Các ngươi muốn tạo phản phải không?!
Người vừa đỡ Đoàn Phi dậy ánh mắt lạnh lùng quét qua ba tên quan trên công đường, rồi quay đầu nói với Đoàn Phi:
- Thánh chỉ đến! Đoàn Phi, ngươi còn không quỳ xuống tiếp chỉ!
Đoàn Phi sững ra một hồi, lúc này mới quỳ rạp xuống đất nói:
- Có Đoàn Phi, mời đại nhân tuyên chỉ.
Người nọ mở ra bức thánh chỉ vẽ vân rồng, bắt đầu đọc:
- Phụng, thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Ứng Thiên Đô Sát Viện Hữu thiêm đô ngự sử Đoàn Phi từ lúc thăng nhiệm đến nay cần cù có công, tận trung với chức vụ. Nay phong làm Nam Trực Lệ Khâm sai tuần phủ, chuyên trách Hình ti, tra xét án cũ án mới, hóa giải tù toan, rửa sạch oan tình, điều tra tham quan, trừng trị gian tà. Thừa mệnh Trẫm, hành sự cẩn mật, công chính nghiêm minh, lấy danh xưng tư chức.