Kỳ gia, Ngô gia và Thái gia khác nhau, Kỳ Bộ đầu hiểu rõ quan trường, sao y lại không biết chức Ngự Sử của ta là hữu danh vô thực chứ? Hơn nữa những người khám nghiệm tử thi họ Thái đều đã chết hết rồi còn Kỳ Bộ đầu vẫn bình an vô sự. Việc hợp tác của y với nhà họ Vương lại càng thân thiết hơn, nếu ta hỏi thăm tùy tiện chẳng phải sẽ rút dây động rừng sao? Nên ta sẽ không đến Kỳ gia, mà có đi thì cũng là lúc nửa đêm canh ba, ngươi cùng ta đến thăm nhà y, lặng lẽ cạo trọc đầu y, hì hì, nghe chừng đề nghị này cũng không tồi.
Tô Dung hừ một tiếng, lúc này mới lên tiếng:
- Công tử đừng vội mừng, vừa rồi vẫnluôn có người ở ngoài, vì vậy hôm nay tiểu nữ vẫn chưa báo cáo hết với công tử những gì tiểu nữ nhìn thấy ở nhà họ Vương. Nhà họ Vương độc bá một phương, chẳng nhẽ lại không có cao nhân bên cạnh sao? Hôm nay tiểu nữ đã phát hiện một cao thủ ở nhà họ Vương, từ nay về sau công tử phải cẩn thận.
- Hả? Cao đến mức nào? Cao hơn cả ngươi sao?
Đoàn Phi hỏi.
Tô Dung nhíu mày, đắn đo một chút, cô lại cúi đầu nói một cách bất lực:
- Tiểu nữ không bằng gã, gã là cao thủ tà phái, trong tà phái kỳ công bí thuật rất nhiều, gã đáng sợ hơn Tàn Sa, Hoa Hồ Điệp cả chục lần, nếu có thể lựa chọn Tô Dung thật sự không muốn đối mặt với loại người này.
Đoàn Phi ngẩn ra nói:
- Cao thủ tà phái? Bọn họ còn đáng sợ hơn cả ác nhân trên bảng mười ác nhân sao?
Tô Dung cười khổ nói:
- Công tử đừng để mấy bảng xếp hạng vớ vẩn đó lừa, cái gọi là bảng ác nhân chỉ là trong võ lâm có nhiều người làm việc ác, để lại tiếng ác, công phu của bọn họ chưa chắc đã cao. Cao thủ có võ công giỏi hơn lợi hại hơn đều không ở trên bảng đó, thiên hạ rộng lớn cao thủ ngày càng nhiều, cái gọi là mười người mạnh nhất võ lâm, mười môn phái lớn, mười đại ác nhân gì đó đều không chính xác. Cho dù có lập thêm bảng mười đại tà phái, mười đại cao thủ tà phái cũng chẳng đủ.
Đoàn Phi đã đàm luận một đêm với Vương Thủ Nhân, nhưng Vương Thủ Nhân cũng chỉ hiểu sơ sơ về các thế lực giang hồ. Đoàn Phi nghe thấy Tô Dung nói nghiêm trọng như vậy không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Tà giáo thật sự lợi hại vậy sao? Tại sao ta lại chưa từng nghe qua?
Tô Dung thở dài nói:
- Công tử chắc người không biết, từ đời Thái Tổ đến nay quan phủ không ngừng đàn áp, bất luận là chính hay tà phái đều không còn ảnh hưởng và quy mô như thời Tống Nguyên nữa, rất nhiều giáo phái đã chuyển sang hoạt động bí mật, dốc sức dốc lòng phát triển, cậy quyền các nhân vật quyền lực vậy nên tiếng xấu mới không lộ ra, một khi được thế, tổn hại không chỉ là bách tính. Vương Trấn Tào Cát Tường trong thời Anh tông, Lưu Cẩn trong những năm Chính Đức bên cạnh luôn có bóng dáng của cao thủ tà phái. Chắc công tử biết Trương Văn Miên đệ nhất mưu sĩ của Lưu Cẩn chứ? Tuy rằng quan phủ đã thông báo xử trảm người này, nhưng thực tế là lẩn trốn cho đến mùa thu giữa năm Chính Đức thứ tám, mới bị thiên hạ đệ nhất cao thủ Dương Kiếm chém chết ở Mân Nam.
- Thiên hạ đệ nhất cao thủ Dương Kiếm.
Trong lòng Đoàn Phi dâng lên cảm giác ngưỡng mộ, qua nhiều chứng thực, cũng xác nhận thiên hạ đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết thần long thấy đầu không thấy đuôi ngày đó một chiêu trọng thương Oa Vương Đức Toàn ở trấn Hải An.
Tô Dung sùng kính nói:
- Trong chốn giang hồ đông đúc, chỉ có một người làm tiểu nữ kính phục đó chính là Qủy Ảnh Tử Dương đại hiệp, ông ấy luôn đến đi vội vàng. Mỗi lần ông xuất hiện sẽ có những truyền kỳ bất hủ thậm chí là kinh thiên động địa, chưa chắc võ công của ông ấy đã là đệ nhất thiên hạ, nhưng nhân cách của ông ta có thể gọi là đệ nhất thiên hạ. Ông xuất đạo nhiều năm không hám danh lợi, đến tận bây giờ vẫn chưa ai nhìn thấy mặt của ông ấy, tốt hơn mấy tên muốn làm quan tốt nhưng lại luôn muốn thuận tay kiếm trác.
- Sao nói một lúc lại nói đến ta?
Đoàn Phi bất mãn liếc cô một cái rồi nói:
- Nếu ta có võ công giỏi như Dương đại hiệp ta cũng sẽ như ông ấy, hành hiệp trượng nghĩa không lưu danh, tiếc là chỉ e kiếp này không có cơ hội.
Đoàn Phi lắc đầu, lại nói lại đến vụ án của Chu An:
- Tên cao thủ tà giáo ngươi nhìn thấy rốt cục tài giỏi thế nào? Ngươi có cơ hội đánh bại gã không?
Tô Dung lắc đầu đáp:
- Tiểu nữ cũng không biết nữa, chưa thấy hắn ra tay chỉ là từ một vài dấu hiệu trong lúc nói chuyện không may lộ ra, cùng tên tuổi mà đoán ra thân phận lai lịch của gã thôi. Theo như lời sư phụ tiểu nữ chắc tiểu nữ chỉ tiếp được của gã một chiêu, còn phải là tình huống tốt nhất là giáp mặt giao chiến.
Đoạn Phi trợn ngược mắt lên nói:
- Xem ra chúng ta chết chắc rồi, nữ hiệp ngươi không dùng được rồi. Giá như có thể mời Dương Kiếm đại hiệp làm hộ vệ của ta thì tốt quá.
Tô Dung cười khanh khách nói:
- Công tử cứ nằm mơ đi, sắp đến ngõ của Lưu gia rồi, công tử chuẩn bị lý do thoái thác chưa? Lần này còn cần tiểu nữ làm ác nhân không?
Đoạn Phi cười nói:
- Ngươi nghĩ ngươi đóng vai ác nhân này thành công sao? Lưu gia chứ không phải là Thái gia, người ta nhiều đời kinh doanh, ác nhân thật đều đã gặp vô số rồi, tiểu tướng công nhà ngươi mặt mũi trắng trẻo có dọa người ta cũng chỉ làm trò cười thôi.
Tô Dung biết hắn đang trả thù mình, chỉ làm như không nghe thấy hắn nói, trong miệng hát bài ca Đoàn Phi dạy cô, ánh mắt liếc qua cổ Đoàn Phi như đại đao chém tới bọn giặc.
Gõ cửa Lưu gia, Đoàn Phi ra dáng nói qua cửa:
- Nói với ông chủ Lưu Ứng Thiên Đoàn đại quan nhân đến thăm, ta có thể giúp ông ấy giải quyết khó khăn, hỏi xem ông ấy có muốn gặp ta không. Ngươi đứng đấy làm gì còn không gọi người tiếp đón chúng ta, mang trà ngon nhất lên sau đó đi báo với lão gia các ngươi?
Tên canh cổng đó đoán không ra lai lịch của Đoàn Phi, thấy hai người bọn họ dáng vẻ đường đường khí vũ hiên ngang, vội vàng mời bọn họ đến phòng khách đợi, trà đưa lên còn là cống trà Động Đình Bích Loa Xuân thịnh nhất hiện giờ.
Một lát sau tên canh cổng quay lại, gã cung kính nói vơi hai người bọn họ:
- Lào gia chúng tôi mời hai vị công tử đến thư phòng hậu viên gặp mặt, mời hai vị theo tôi.
Dáng vẻ của Lư lão gia khoảng chừng bốn mươi tuổi, khôn mặt vốn có chút phúc hậu lộ ra vẻ lo lắng, nhìn thấy hai người Đoàn Phi được gia binh dẫn đến ông ta vội vàng bước lên chào, sau khi hai bên chào hỏi hàn huyên Lưu gia mời hai người ngồi, vội vàng hỏi:
- Rốt cục hai vị sao lại đến đây? Nếu như là về tiền bạc thì Lưu mỗ có thể đưa thành ý là một hai trăm lượng bạc.
Đoạn Phi mỉm cười nói:
- Lưu lão gia thấy chúng ta giống đến tống tiền lắm sao? Lưu lão gia mặt mày tiều tụy ấn đường xạm đen, đây là chứng bệnh do tâm khí tích tụ lâu ngày mà nên, chắc mấy năm gần sống không tốt lắm?
Lư Đam Lưu lão gia nói:
- Người quang minh chính đại không nói chuyện vòng vo, hai vị vì vụ án Châu An mà đến đúng không? Tên súc sinh đáng chết đó ta chỉ hận nỗi không thể ăn tươi nuốt sống, lại còn muốn lật lại bản án sao? Các vị đừng mất thời gian, ta chẳng biết gì hết mà cũng không thể trả lời, mời hai vị!
Đoạn Phi khẽ mỉm cười nói:
- Lưu lão gia đoán sai rồi, chúng ta không phải là đến vì vụ án Chu An mà đến vì Lưu tiểu thư, sống chết của Chu An đương nhiên là ngài không quan tâm, nhưng còn Lưu tiểu thư thì sao? Hạnh phúc an nguy của Lưu tiểu thư Lưu lão gia cũng không quan tâm sao?
Lưu Đam hít vào một hơi quat lên:
- Tiểu nữ có cuộc sống sung túc ở nhà họ Vương sao ta phải lo lắng cho nó chứ? Hai vị còn nói xằng nói bậy nữa thì chớ trách ta vô lễ.
- Lưu tiểu thư sống những ngày tháng sung túc ở chỗ Vương Gia sao? Đoàn Phi không nhịn nổi cười, tiếng cười càng ngày càng to, cười đến nỗi phải dùng tay giữ bụng, nước mắt chảy ra ở khoe mắt, điên cuồng lắc đầu quầy quậy như điên. Tô Dung thờ ơ quan sát bên cạnh còn thấy sợ nổi cả da gà.
Sự cảm nhận của Lưu Đam càng sâu sắc hơn, tiếng cười như điên như cuồng của Đoạn Phi như một con dao đâm vào lồng ngực của ông ta, vô thức nước mắt ông ta đã giàn dụa, toàn thân đều run lên, không kìm nổi hét lớn:
- Đừng cười nữa, đừng có cười nữa, xin ngươi, đừng cười nữa.
Lưu Đam dậm chân đấm ngực gào lên khóc, tiếng cười của Đoàn Phi nhỏ dần, mấy tên gia binh cầm gậy xông vào, nhìn thấy tình hình trong thư phòng không khỏi sửng sốt, kêu lên:
- Lão gia, người sao vậy? Có cần đuổi bọn họ ra không?
Lưu Đam lau mặt, đập bàn quát:
- Đi ra hết cho ta, ai cho các ngươi xông vào, mau đi ra!
Mấy tên gia đinh như lâm đại địch vội lui ra ngoài, Lưu Đam điều chỉnh tâm trạng khó khăn lắm mới ngăn được nước mắt, buồn bã nói:
- Gia môn bất hạnh, khổ đau khôn xiết trong lòng lão phu để hai vị chê cười rồi, hai vị đặc biệt đến đây nói là giải trừ nạn họa giúp ta, ta đây không biết phải giải trừ thế nào, xin hai vị nói thẳng.
Đoạn Phi nghiêm mặt nói:
- Vậy ta xin nói thẳng, muốn ta giải quyết khó khăn cho ngài, ta phải biết được tiền căn hậu quả của việc này. Ông chủ Lưu, lúc đầu Chu gia gặp nạn sao ông không ra tay giúp đỡ, mà ngược lại còn gả con gái vào nhà họ Vương? Đây chẳng phải là đẩy con gái vào chỗ chết sao?