Mục lục
[Dịch]Tuần Thú Đại Minh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Sâm gấp tới mức đầu đầy mồ hôi, dậm chân nói:

- Ông nội, sao người cổ hủ như vậy.

- Cổ hủ?

Dương Kiếm trừng mắt nhìn Dương Sâm, nói:

- Ta cho ngươi đi theo Đoàn Phi, chính là muốn ngươi thấy rõ sự hắc ám nơi quan trường, cho ngươi cảnh tỉnh, không nên ôm bất cứ ảo tưởng gì, ai ngờ ngươi lại không nhận ra điều gì, chỉ cần ai đó vừa ra tay, lập tức sẽ trở thành trọng phạm triều đình, truy nã khắp thiên hạ. Ngươi cho rằng Lục Phiến Môn, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ đều là bất tài sao? Bọn họ không nói tới quy luật giang hồ, người đông thế mạnh, thân thủ của ngươi có mạnh hơn, cũng không có cách gì không ăn không uống, ngày đêm trốn chạy cái chết, ngươi cho rằng ra biển thì không sợ sao? Ngoài biển càng nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, lẽ nào ngươi muốn ông nội ngươi, già như vậy rồi mà còn phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thậm chí chết nơi đất khách sao?

Dương Sâm thần sắc lộ vẻ sầu thảm, cúi đầu xuống, Tô Dung khẽ cười một tiếng, nói:

- Dương Sâm, ngươi đừng lo lắng, Dương lão nói rất đúng, mỗi người lựa chọn một quyền lực riêng, không cần phải ép buộc, hơn nữa ta chắc chắn có thể cứu được họ, Dương lão và ngươi chỉ cần hộ tống ta tới Hàng Châu, đến lúc đó là không sao rồi.

- Thật sao? Vậy thật sự quá tốt rồi.

Dương Sâm vui vẻ kêu lên, nhưng y nhìn sắc mặt Tô Dung không lộ vẻ vui mừng, liền hỏi:

- Tô tỷ tỷ, tỷ lo lắng gì vậy? Chẳng lẽ là người đã đả thương tỷ đó ư?

Tô Dung lại cười nói:

- Đúng vậy, ta trong vòng một tháng đáng lẽ không nên tiếp tục bị thương nữa, nếu không chỉ sợ có muốn hồi phục cũng không được.

- Ông nội.

Dương Sâm nhìn về phía Dương Kiếm, Dương Kiếm thản nhiên nói:

- Ta và sư tổ của cô nương đã từng có duyên gặp mặt một lần, ta không thể để cô nương mạo hiểm, làm chuyện xấu hổ với sư môn, xin cô nương thứ lỗi, hôm nay cô cũng không thể ra tay.

Nụ cười trên mặt Tô Dung dần nhạt đi, nàng thản nhiên nhìn Dương Kiếm, nói:

- Dương lão muốn ta làm một người bất trung bất nghĩa, không giữ đúng ước hẹn sao?

Dương Kiếm lạnh lùng nói:

- Ta chỉ đang giúp cô nương độ kiếp, tuy nói nhập thế mới có thể xuất thế, nhưng cô nương lại tiến vào quá sâu, cẩn thận thần niệm rơi xuống bậc dưới, có muốn cũng khó khám được thiên đạo.

Tô Dung đáp:

- Ta đã nói rồi, mỗi người có quyền lựa chọn và sự theo đuổi của mình, tuy rằng thiên đạo từng là giấc mộng của những người luyện võ, nhưng nó chưa chắc đã là lựa chọn duy nhất của ta, Dương lão sao phải bức ta chứ?

Tiểu nhị bưng rượu đi lên, Dương Kiếm rót bát rượu cho Tô Dung, sau đó cũng rót cho mình một bát đầy, nói:

- Bức cô nương cũng vậy, nói tóm lại, hôm nay ba người chúng ta hãy ở đây ngồi uống rượu, nói chuyện, chuyện bên ngoài hãy để người ở ngoài đó giải quyết được rồi.

Tô Dung khẽ chau mày, im lặng nhìn Dương Kiếm, Dương Sâm lặng lẽ nhặt đôi đũa, Dương Kiếm lạnh lùng liếc mắt nhìn, Dương Sâm tinh thần chấn động, mất hứng buông đũa xuống.

Tô Dung biết ban nãy Dương Sâm thử ra tay, nhưng còn chưa có động tác gì thì liền bị cái liếc mắt của Dương Kiếm đánh tan nhuệ khí. Tô Dung mơ hồ cảm thấy một luồng khí đang bao phủ quanh nàng và Dương Sâm, ngày đó Toái Ngọc Chỉ Lạc Cảnh Dương nhờ vào ống tay áo trống, lay động kình khí mới có thể miễn cưỡng bao lấy Tô Dung, mà nay Dương Kiếm còn chưa hành động đã bày ra thiên la địa võng, động tác của y tự nhiên hài hòa, tự do phát triển, không hề có chút sơ hở. Tô Dung càng nhìn càng kinh sợ, trong lòng nghĩ bản thân có ở trạng thái toàn thịnh nhất cũng khó đỡ được mấy chiêu của Dương Kiếm, thiên hạ đệ nhất cao thủ danh bất hư truyền.

Thời gian dần dần trôi qua, trời đã trưa, nha dịch phủ Dương Châu và ba chiếc xe chở tù nhân từ từ đi tới. Đi cả buổi sáng, chiếc lồng gỗ của chiếc xe chở tù nhân bẩn không chịu nổi, ba người đám Hà Thịnh trên người cũng dính nhiều vật dơ bẩn, nhưng ba người tâm hồn bất giác, nếu có người lớn tiếng hỏi tên họ, bọn họ có khi còn ngốc nghếch mà cười đáp, nếu có người hỏi họ có giết người hay không, bọn họ cũng có thể ngốc nghếch mà gật đầu, sau đó âm thanh nổi lên bốn phía, đám trẻ nhỏ vây quanh đều cười rộ lên, những viên đá rơi như mưa xuống.

Thấy cảnh tượng như vậy, Dương Kiếm nhíu mày, y vuốt cằm:

- Quả nhiên có gì đó không đúng, đáng tiếc.

Y quay đầu nói với Tô Dung:

- Ngươi biết không? Ta lo là tên tiểu tử này làm việc điên rồ, cho nên hôm qua ta đã đi cùng nó tới Dương Châu, tại nha môn ta đã gặp một chưởng môn người Hoa Sơn tên Hầu Xương Bang và sư đệ của gã là Minh Nhật Trần.

Dương Sâm vui vẻ nói:

- Bọn họ tới cứu Hạ đại ca và Ngọc Kỳ Ngọc Lân sao?

Tô Dung than một tiếng, cúi đầu không nói, Dương Kiếm nhìn Dương Sâm nói:

- Ngươi lầm rồi, bọn họ tới để thể hiện thiện ý với quan phủ, tuyên bố khai trừ Hạ Thịnh và hai tên tiểu tử kia đó. Ta nghe Hầu Xương Bang và Minh Nhật Trần cãi vã vài câu, nhưng không liên quan gì tới quan hệ sư môn, mà là vì kiếm quyết của Độc Cô Cửu Kiếm.

Dương Sâm buồn bã thở dài, nhìn ba người đang đi vòng quanh chợ không ngừng bị làm nhục, những giọt nước mắt lăn dài.

Dương Kiếm bỗng nhiên gõ ngón tay xuống bàn, nhẹ nhàng hừ một tiếng:

- Xướng triệt dương quan lệ vị can, công danh dư sự thả gia xan. Phù thiên thủy tống vô cùng thụ, đới vũ vân mai nhất bán sơn. Kim cổ hận, kỷ thiên bàn, chích ứng ly hợp thị bi hoan. Giang đầu vị thị phong ba ác, biệt hữu nhân gian hành lộ nan!

Dịch:

Hết khúc "Dương quan" lệ chửa khô,

Công danh chuyện hão đoái hoài chi.

Lặng lờ nước tiễn rừng cây thẳm,

U ám mây che nửa núi mờ.

Xưa nay hận, tính muôn vàn,

Có phải vui buồn bởi hợp tan ?

Đầu sông sóng gió còn chưa hiểm,

Chính tại lòng người mới khó khăn.

Một bát rượu rót vào bụng, Dương Kiếm nói:

- Uống ba bát rượu, đưa bọn họ lên đường đi, hy vọng sau khi đầu thai chuyển thế, họ được sinh ra ở thời thái bình thế thịnh, không có nhiều oan khuất và hiểm ác như vậy.

- Không!

Bàn tay Dương Sâm, hướng về phía cung tên, vài lần muốn bắt nó lại, nhưng đều thất bại. Tô Dung than nhẹ một tiếng, bàn tay đặt trên bàn nhấc lên, một ngón tay chỉ vào bầu rượu trên tay Dương Kiếm, nói:

- Tô Dung bất tài, mời Dương lão chỉ điểm.

Dương Kiếm ha hả cười:

- Lan hoa phất huyệt thủ, đã lâu không thấy rồi, nhất chỉ này của ngươi rất sâu, rất tốt, vài năm nữa giang hồ này chính là thiên hạ của thế hệ các ngươi. Các ngươi có thể liên kết tấn công, chỉ cần ta chuyển thủ làm công, hoặc chiếc bình vỡ bát tan, hoặc rút lui rời khỏi, coi như các ngươi thắng, ta cũng không ngăn cản các ngươi đi cứu ba tên tiểu tử kia.

Tô Dung chỉ thấy nhất chỉ của mình đang nhắm rõ mục tiêu, nhưng thực tế lại chỉ lên không trung, hơn nữa trên không dường như còn có một lực hút, muốn đem ngón tay nàng chuyển hướng sang Dương Sâm, đầu ngón tay nàng khẽ run lên, thoát khỏi lực hút này, nàng khẽ quát một tiếng:

- Dương Sâm, rút đao.

Dương Sâm sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, tay y sờ soạng cây đao bên hông, nhưng Dương Kiếm lại nhấc bầu rượu rót rượu cho y, cười nói:

- Không nên chơi xấu như vậy, nếu không ta mà đổi ý, chỉ lo là chỉ thủ mà không tấn công đó.

Miệng bình rượu nhắm ngay vào huyệt trung phủ dưới vai Dương Sâm, Dương Sâm biết ông nội sẽ không làm y bị thương, nhưng sợ y đổi ý, nên đành bỏ cây đao thu hút những ý niệm quan sát chú ý của những người xung quanh, y giơ tay, một quyền đánh về hướng bình rượu.

Tô Dung phân tán áp lực, Dương Sâm cũng đứng dậy, ba người chỉ tới hướng đó, cũng chẳng có mấy người quan tâm tới họ, cho dù nhìn họ chẳng khác gì đang chơi trò đoán số cả.

Thời gian dần trôi qua, đã giữa ngày, Hạ Thịnh và huynh đệ Nhạc Thị đã bị giải ra khỏi lồng giam, cùm gỗ được thay bằng dây trói, găm thêm cây bài sinh mạng được viết tên lên trên, hai chân quỳ trên mặt đất, chờ phủ Bảo Tri đã tới pháp trường ngồi đó hạ lệnh hành hình.

Cuối tháng tám trời còn nóng bức, canh ba buổi trưa đã qua, trảm thủ đang đợi tội nhân tới sau đó về nhà bái thần, đều đã nóng đến mức mồ hôi ướt đẫm, Bảo đại nhân còn không có ý muốn trảm nhân.

- Đại nhân, giờ ngọ đã qua, đại nhân.

Sư gia của Bảo đại nhân cẩn thận khuyên nhủ:

- Thời gian trôi qua thì không thể hành hình, đại nhân hay là mau hạ lệnh đi.

Dương Châu Tri phủ Bảo Tinh Bằng nhìn đồng hồ cát, cuối cùng cầm một cây lệnh màu đỏ trên bàn xử án, ném ra ngoài, quát:

- Hành hình.

Nghe thấy hai chữ hành hình, Dương Sâm đang ra sức tấn công Dương Kiếm tinh thần chấn động, quay đầu nhìn trảm thủ đã giơ cao quỷ đầu đao, y lập tức bị kiềm hãm, nội lực không bị kiềm chế phát truyền ra bốn phía, sắc mặt thoáng chốc biến thành màu tím vàng. Dương Kiếm than nhẹ một tiếng, chỉ vào huyệt Kỳ Môn của Dương Sâm, Dương Sâm theo hướng vừa chỉ mà ngã, gục xuống bàn.

Ánh mắt Tô Dung cũng nhìn về phía trảm thủ, tinh thần của nàng cũng chịu sự tấn công mãnh liệt, nhưng mắt lập tức bị hoa đi, tinh thần nàng cũng đột nhiên yên tĩnh lại, động tĩnh bên người, những thay đổi khí cơ đều án lại trong lòng, một ngón tay nàng đưa ra, Dương Kiếm mặc dù nhìn theo hướng ngón tay nàng, nhưng giờ phút này y đang lo cho người cháu, lộ ra sơ hở và bị Tô Dung bắt được, chỉ thấy ngón tay trắng nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt chỉ trên bầu rượu, bầu rượu tinh khiết vô thanh vô tức bị thủng một lỗ, rượu ào ào trào ra, Tô Dung thu hồi ngón tay, nhưng không hề dính một giọt nước.

- Haha, không tệ, không hổ danh là đồ tôn của Thanh Lam, ta thua rồi.

Dương Kiếm phóng khoáng cười ha hả, vung tay lên, một đao trắng như tia chớp bay ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK