• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chắc hẳn là Cổ Qua dùng Thần Hành Phù, chẳng qua là hắn chạy quá xa, ngoài phạm vi một trăm dặm, ngọc phù cũng không cảm giác được vị trí cụ thể của hắn, chỉ có thể dọc theo phương hướng hắn chạy từ từ tìm kiếm.

Đổng Thanh thầm nghĩ, cả quá trình đoạt bia đều nằm trong tính toán của hắn, chỉ có thực lực Cổ Qua là vượt qua dự liệu của hắn…

…………………….

Trong lúc Cổ Qua đang vắt chân chạy như điên, một đạo âm phong hiện ra phía sau Cổ Qua.

- Hừ hừ... tiểu tử phàm trần, ta chờ ngươi ở đây đã lâu.

Cổ Qua đang khiêng tấm bia chạy, phát hiện cách chỗ mình hai mươi thước, có một tên thiếu niên Tiên Sư đứng đợi, quần áo cũng không khác gì Đổng Thanh, hiển nhiên cũng là đệ tử Đông Duyến Tông.

- Tiểu tử Đổng Thanh này, năm ngoái phát hiện ra di vật của Tuyền Ki Tông, lại có thể ẩn nhẫn một năm. Nếu như không phải là linh lực của tấm bia phát tán ra, ta sẽ không tìm tới nơi này. Tiểu tử phàm trần, ngươi mau đem tấm bia để xuống, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.

Cổ Qua còn tưởng rằng gả đệ tử Đông Duyến Tông trước mắt là tới tiếp ứng mình, nguyên lai là tới đoạt bảo.

“Người đến thực lực cao hơn mình, sợ rằng so với Đổng Thanh còn cao hơn một bậc. Nếu mình muốn dùng lực, khẳng định là không được. Hôm nay mình buông tha cho tấm bia, dùng bố trận bộ pháp chạy trốn, may ra còn có một đường sinh cơ."

Trong lòng Cổ Qua không ngừng bồn chồn, tấm bia ép trên bả vai thời gian dài, may là hắn một thân thần lực như thế, bả vai cũng có chút ê ẩm, tê dại.

- Vị huynh đài này, ta thấy ngươi đang mặc là thanh kim ti đạo bào, đầu cắm dĩnh châu ngọc trâm. Ngươi hẳn là người Đổng Thanh đã nói cho ta biết, chắc chắn không có người thứ hai. Đổng Thanh đã sớm ngờ tới ngươi sẽ ra tay lần này, ta cũng sớm đã có đề phòng.

- Bịch…

Cổ Qua nặng nề đem tấm bia đá để trên mặt đất.

- Ồ.

Trong lòng Hàm Chương Trinh ngừng trệ. Tuy nói thực lực của Đổng Thanh so với hắn thấp hơn một phẩm, nhưng lại được Nguyên Chí đạo nhân yêu thích, hơn nữa mấy ngày gần đây đã được thu làm đồ nhi. Quan trọng nhất là, Đổng Thanh được xưng thần toán tử trong đám nội môn đệ tử Đông Duyến Tông. Mặc dù tu chân không nói mưu kế, nhưng Đổng Thanh hiểu rõ thế sự, năng lực rất mạnh, thường thường lời tiên đoán rất chính xác.

“Tên này nói cũng không phải là không có lý, lấy trí tuệ của Đổng Thanh, không thể nào để cho hắn rời khỏi Đổng Thanh, chẳng lẽ thật có bẫy rập gì chờ ta chui vào. Nhưng ta mỗi lần đi theo Đổng Thanh cũng cách xa ba dặm, hắn hẳn là không có phát hiện mới đúng.”

Cổ Qua thấy người tới do dự, tự tin càng lớn.

- Ngươi mau rời đi, nếu không. Lúc Đổng Thanh đến, xem ngươi như thế nào ngăn cản.

- Tiểu tử phàm trần, ngươi nghĩ ngươi hù dọa được ta. Mới vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy, Đổng Thanh hiện tại tự thân còn khó bảo toàn, bây giờ ta sẽ giết ngươi diệt khẩu.

Hàm Chương Trinh nghĩ thầm cho dù Đổng Thanh tự mình đến, cũng là sẽ đối chiến. Bất kể như thế nào, bảo khố của Tuyền Ki Tông quá mức mê người, cho dù giết Đổng Thanh, cũng không ngần ngại. Huống chi một tên tiểu tử phàm trần cản đường.

Địa giai với Thiên giai cách biệt quá lớn.

Bàn về thực lực, một gã Thiên giai hạ phẩm có thể chống đỡ năm tên Địa giai thượng phẩm. Huống chi Hàm Chương Trinh là Thiên giai trung phẩm.

Thân thể Cổ Qua đột nhiên quay lại, dọc theo tấm bia đá nhanh chóng hướng về phía trước, đã đứng ở trên tấm bia đá.

“Đáng hận nhất là vừa rồi đã sử dụng tấm Thần Hành Phù, nếu không ta dùng chạy trốn, không còn gì tốt hơn."

Hàm Chương Trinh đã rút bảo kiếm ra, một đạo kiếm quang hiện lên, hắn ngự không dựng lên, xa xa cùng Cổ Qua nhìn nhau .

- Vù. . .

Kiếm như Giao Long, cách không bay ra.

- Lấy khí ngự kiếm. trong vòng ba mươi thước, tha hồ tung hoành.

Đây chính là Ngự Kiếm Quyết của Đông Duyến Tông. Ngự Kiếm Quyết chỉ có võ giả Tiên Thiên trung giai trở lên mới có thể dùng. Dùng kiếm quyết này trên thực tế khi chém giết đối thủ thực lực kém hơn, mọi việc đều thuận lợi.

Đây cũng là tu luyện có tu chân pháp quyết cùng không có pháp quyết tu luyện là không giống nhau.

- Vù… Vù… Vù… Vù…

Cổ Qua cực kỳ nguy hiểm, tuy là một thanh bảo kiếm, nhưng tựa như tạo thành một màng lưới kiếm đem Cổ Qua hoàn toàn bao lại.

- Không thể che giấu rồi.

Dưới chân Cổ Qua sinh gió, chính là bố trận bộ pháp Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm để bảo vệ tánh mạng.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, thân ảnh Cổ Qua xuyên qua, giống như hồ điệp xuyên hoa. Từ trên xuống dưới, tả tả hữu hữu, thân thể biến ảo, nhanh chóng như tia chớp.

- Tiểu tử này thật không có sợ hãi.

Hàm Chương Trinh vừa thấy như thế, trong lòng hồi hộp.

“Đổng Thanh mưu kế cao như thế, phái một võ giã phàm trần có bộ pháp cao siêu, là có thể hoàn toàn kéo ta lại. Đợi lát nữa Đổng Thanh quay lại, thế cục lập tức biến chuyển, trong tay Đổng Thanh có Dẫn Lôi Phù. Ta phải tốc chiến tốc thắng."

Hàm Chương Trinh thần sắc tối sầm lại, trong tay áo phóng ra ba đạo lá bùa.

Chính là Hỏa bùa.

“Địa Hỏa chân phù. Chính là chi phù phong ấn Âm Hỏa dưới đất, lửa này thiêu đốt sinh linh xung quanh, không hết không dừng. Đáng tiếc, dùng trên người một tiểu tử phàm trần có chút lãng phí. Cho dù là ta chống lại ba đạo chân phù này, cũng không tránh thoát."

Hàm Chương Trinh đem lá bùa giơ trên không trung, trong miệng lẩm bẩm

- Vạn vật tái dụng, đi.

Thực lực tới Thiên giai trung phẩm, khu động lá bùa liền không cần rỉ máu, chỉ cần dùng ý niệm dẫn động năng lượng trong thiên địa là được.

Ba đạo chân phù trong tay Hàm Chương Trinh bay ra, nhất thời hóa thành ba hỏa cầu, cộng thêm bảo kiếm này, từ bốn phương vị giáp công Cổ Qua.

- Không tốt.

Trong lòng Cổ Qua kinh hãi.

"Ta nếu học bố trận bộ pháp tiến thêm một bước, may ra còn có thể tránh thoát. Với thực lực ta bây giờ, sợ rằng sống không quá một nén nhang."

Trong lòng Cổ Qua u oán, bộ pháp dưới chân cũng chậm đi một tí.

Mấy lần cầu lửa kia thiếu chút nữa đánh tới trên người Cổ Qua.

“Cầu lửa này ngoài hồng trong lam, nếu là dính vào, sợ rằng không đem mình thiêu hết, tuyệt đối sẽ không thể dập tắt."

Cổ Qua tỉnh ngộ, điều động bảy thành linh khí còn lại trong cơ thể, toàn bộ tiến vào trong đan điền, bộ pháp càng tăng nhanh.

Đột nhiên, một khắc khi Cổ Qua điều động linh khí, cảm giác khí tức quanh thân tỏa ra.

Linh khí này chính là ngày đó Cổ Qua cùng linh hồn Tử Điên Tôn Giả đánh nhau, Sách Tiên Luân tập trung mà có. Cổ Qua đem bảy thành toàn bộ đưa về đan điền, kích thích thân thể tu luyện gần mười năm của Cổ Qua.

“Chẳng lẽ ta lại muốn đột phá?”

Cổ Qua cảm giác năng lượng toàn thân lay động, quanh thân linh khí dư thừa, đầu óc một mảnh trống rỗng, chính là điềm báo đột phá.

"Không đúng. Đây là…Phệ Quyết, ta mười năm tích lũy, rốt cục cũng đột phá. Cảnh giới này, mới là cảnh giới thân thể mà lão ma đầu kia yêu cầu, ta có thể cảm giác được linh lực ba động chung quanh..."

Phệ Quyết, Tử Điên Tôn Giả để cho Cổ Qua tu luyện Vô Thượng pháp môn, từng để cho Cổ Qua tu luyện thân thể, hơn nữa đem một chút pháp môn thôn phệ linh khí giao cho Cổ Qua. Mặc dù không có pháp quyết chân chính, nhưng dùng vào lúc này cũng đủ.

- Ba đạo linh hỏa, hút.

Cổ Qua đã sớm nghe Tử Điên Tôn Giả đã nói, Phệ Quyết đại thành, toàn bộ lực lượng trong thiên địa, không chỗ nào không thể thôn phệ, chỉ cần liền có thể chuyển hóa hấp thu.

Hiện tại tình hình Cổ Qua nguy cơ, chỉ để ý hấp thu, bất kể là có thể chuyển hóa hay không.

Hàm Chương Trinh thấy Cổ Qua bị vây, càng đánh càng hăng, lo lắng vạn phần.

“Di? Tiểu tử này, muốn tìm chết sao?”

ắn đột nhiên nhìn thấy, thủ chưởng của Cổ Qua vươn ra chụp vào hỏa cầu.

“Tiểu tử này là không phải là gặp nạn nên điên chứ. Lửa này ngay cả ta cũng không dám đụng vào."

Một màn khiến người ta chắc lưỡi hít hà xuất hiện.

Chỉ thấy ba hỏa cầu, hoàn toàn bị Cổ Qua khống chế, tựa hồ có khuynh hướng yếu bớt.

- Ngươi mới vừa dùng lửa này muốn đốt ta, ta cũng vậy để ngươi nếm thử cái tư vị này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK