- Cổ sư đệ thật thông minh, nhưng chuyện này không có đơn giản như vậy. Gần đây ta ở bên trong tông môn dùng la bàn kiểm tra, phát hiện tấm bia dưới đáy hồ phát ra trận trận linh lực. Nói như vậy tặc tử kia còn cất giấu không ít pháp bảo, có thể sẽ có linh khí tồn tại. Chẳng qua linh lực ba động này, nhất định sẽ gây chú ý cho các tu chân giả chung quanh. Lấy thực lực của ta hiện nay, khẳng định là không được, cho nên phải dung mưu kế. Ta và ngươi hợp lực, ta chuyên tâm đối địch, ngươi mang tấm bia đi. Như vậy sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Đổng Thanh thấy Cổ Qua không nói lời nào, trong lòng không khỏi lo âu, liền đem các tu chân giả ra hù Cổ Qua
- Cổ sư đệ yên tâm, những tán tu này nếu là đệ tử tông môn, so với ta cũng không mạnh hơn bao nhiêu, chẳng qua là pháp quyết lợi hại một chút. Yên tâm, sau khi chuyện này thành công, chúng ta đoạt được bảo vật, ta bảy ngươi ba, chuyện đối địch toàn bộ giao cho ta.
Đổng Thanh rộng rãi phóng khoáng nói. Hắn sở dĩ dám nói phân cho Cổ Qua ba thành, là bởi vì Cổ Qua mới vừa gia nhập hàng ngũ tu chân võ giả, đối với tu chân vật phẩm cũng không biết nhiều, chờ sau khi đoạt được tấm bia kia về, phân chia như thế nào là quyền của hắn.
- Như thế cũng tốt. Chẳng qua là Đổng sư huynh, ta không có một thân khí lực, nếu đối địch một điểm nắm chắc cũng không có.
Cổ Qua sợ Đổng Thanh đem mình làm pháo hôi, nói trước để dự phòng.
- Không cần ngươi đối địch, kế hoạch ta đã sớm an bài rồi. Ngươi không phải là có một thân thần lực sao? Dưới hồ loạn thạch nhiều vô cùng, ngươi đem bẩy tám tảng đá giống với tấm bia kia ra, sau đó ta liền khống chế tấm bia bay ra khỏi mặt hồ, chúng ta cứ làm như vậy. Việc này đành nhờ cậy vào ngươi.
Đổng Thanh từ ống tay áo móc ra hai lá bùa, hai lá bùa vàng óng ánh, phía trên có vẽ chu sa ngoằn ngoèo mà không loạn. Khi Đổng Thanh móc ra lá bùa kia, lại tự phi hành ở giữa không trung.
- Đây là Thần Hành Phù, trân quý vô cùng. Chờ một lát chúng ta đi Dương Châu thì dùng một tờ, lúc chạy trốn lại dùng một tờ, tới Dương Châu rồi hãy nói. Hiện tại ta dạy ngươi phương pháp. Lá bùa này kích thích tiềm năng trong cơ thể, làm tiêu hao lực lượng thân thể, không phải vạn bất đắc dĩ không thể dùng, nhưng trong một ngày dùng ba lá bùa, cũng không có vấn đề gì.
Đổng Thanh cắn ngón tay một cái, rỉ ra một giọt máu, nhỏ lên lá phù, liền thấy lá bùa phát sáng lên.
- Cổ huynh đệ, hãy làm theo ta.
Cổ Qua vội vàng nhỏ máu lên.
- Cổ huynh đệ, đem lá bùa dán ở đan điền. Sau đó dùng giữ chặt tay ta, nhớ kỹ nhất định phải giữ chặc.
Đổng Thanh trước tiên đem lá bùa dán ở đan điền, liền thấy một vầng sáng màu hồng đem Đổng Thanh bao lại.
- Vù, vù…
Hai đạo hồng sắc quang mang đột nhiên di động, Cổ Qua phản ứng không kịp, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay Đổng Thanh... Tốc độ cực nhanh đã vượt quá tưởng tượng của hắn...
- Như thế nào? Cổ huynh đệ... Chú ý a..., chúng ta lên không trung rồi...
Cổ Qua cảm giác mình bị Đổng Thanh gắt gao kéo đi, chân cách mặt đất càng ngày càng cao, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh...
……………………….
Dương Châu, từ xưa đây là nơi bướm hoa.
Ánh trăng trong vắt, sông nước mênh mông, trên hồ thuyền hoa tấp nập, không ngừng truyền đến tiếng cười nói hoan ca.
Tiếng ca cùng lời nói đều rất mập mờ, rất nhiều thuyền hoa tụ tập trên hồ tạo thành một bầu không khí cực kỳ quái dị.
Bầu không khí này làm cho mỗi nam nhân tới đây đều là khí huyết căng phồng, đều muốn phóng túng một lần.
Dĩ nhiên, muốn phóng túng, cần phải có kim tiền.
Tiên Sư Đổng Thanh đứng thẳng trên một cành liễu bên hồ, thân thủ chập chờn tiêu sái vô cùng, mà Cổ Qua thì vẻ mặt hoảng sợ ngồi dưới tàng cây, hô hấp vô cùng dồn dập.
Mới vừa rồi, lúc Cổ Qua dưới sự hướng dẫn của Đổng Thanh bay trên trời cao, tốc độ nhanh như tia chớp, chưa đầy nửa canh giờ liền tới ngoài thành Dương Châu cách Cổ thị gia tộc cả nghìn dặm.
Kích thích thì kích thích thật, nhưng là có chút quá mức ..., nhất là đối với Cổ Qua vẫn còn chưa chính thức đi vào con đường tu chân nên vô luận như thế nào cũng chịu không nổi.
- Không đúng.
Đứng trên ngọn cây sắc mặt Đổng Thanh thay đổi liên tục..
- Theo lý thuyết càng đến gần nơi phát ra linh lực, kim chỉ hẳn là phải nhảy lên lien tục mới đúng, hơn nữa hẳn là phải chỉ hướng lên trời. Nhưng kim chỉ này lại bất động, chẳng lẽ là bị cướp đi mất rồi?
- Thiên tài địa bảo, nhất là linh bảo, nếu như xuất thế nhất định trên trời sẽ xuất hiện dị tượng, kim chỉ của la bàn sẽ chấn động. Nếu như trời không có dị tượng, cho dù là vật gì, nếu là rất trân quý, kim chỉ bên trong nhất định cũng sẽ nhảy lên mạnh mẽ hơn so với bình thường, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ tự thân linh khí này đã có ý thức rồi?
Đổng Thanh nâng la bàn, nói chuyện hết sức lớn tiếng, toan tính mê hoặc địch nhân.
Lúc này Đổng Thanh đã dò xét ra, tấm bia bảo vật của Tuyền Ki Tông bị phong kín kia vẫn còn ở dưới đáy hồ.
Hắn trên cây, thấy Cổ Qua vẫn kinh hồn như cũ chưa trấn định được liền nói:
- Cổ sư đệ, không phải là sư huynh nói ngươi, lá gan ngươi cũng quá nhỏ rồi. Thần Hành Phù này là thượng đẳng phù chú, rất là an toàn, người bình thường còn không dùng được. Nếu để cho ngươi ngồi trên Tứ Sí Thanh Điểu, ngươi còn không hù cho sợ đến phát điên sao?
Đổng Thanh cười nhẹ nói.
- Chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm, đợi lát nữa ta làm bộ tiêu sái đi chiêu kỹ, đem thuyền của ngươi đỗ đến giữa hồ, sau đó ta thúc dục phù chú, ngươi giả mượn lực lượng, nhảy vào trong hồ, lấy những tấm đá xung quanh ra. Sau đó bơi đến đáy hồ tìm được tấm bia, sau khi nổi lên mặt nước lập tức chạy trốn, ta cản hậu cho ngươi.
Cổ Qua hít sâu một hơi, đứng dậy:
- Đổng sư huynh, ngươi mới vừa rồi dùng phù chú bay nhanh như điện chớp, quá mức dọa người rồi, đợi lát nữa ta sử dụng, cần phải cẩn thận.
Đột nhiên, Đổng Thanh cảnh giác hướng rừng cây nhìn một cái.
“Không nghĩ tới vật trong hồ này lại đưa đám tán tu đến tranh đoạt, hôm nay làm phải vạn phần cẩn thận mới được. Ta phải làm bộ một phen, để cho người khác lầm tưởng bảo vật đã bị lấy đi, tạo điều kiện cho Cổ Qua.”
Đổng Thanh vừa nâng la bàn lên, dưới chân đạp Thất Tinh chi thế, trong miệng lẩm bẩm. Mấy lần phương vị dưới chân biến ảo, kim chỉ trên la bàn vẫn như cũ không có biến hóa.
- Ta lần này nghịch thiên một phen, hao phí đại lượng chân khí, vậy mà kết quả vẫn như củ, xem ra có lẽ thật sự không có bảo vật gì, không bằng vào trong thuyền hoa, tiêu sái một phen.
Đổng Thanh cố ý lớn tiếng, tựa hồ muốn người xung quanh nghe thấy.
Trong rừng cây, một gã Hắc y nam tử tay cầm lá bùa bảo kiếm, ngó chừng nhất cử nhất động của Đổng Thanh.
- Nội môn đệ tử Đông Duyến Tông lại cũng biết nơi này có bảo vật. Ta tình cờ đi ngang qua, mới cảm giác trong hồ này trong có dị tượng. Mới vừa rồi ta tra xét một phen, chung quanh đây có không ít đệ tử Tiên Sơn cùng Tán Tu, lấy thực lực của ta, chưa chắc là có thể đoạt được bảo vật, tốt nhất là yên lặng theo dõi kỳ biến.
………………….
Đổng Thanh giả vờ quyết định, hướng Cổ Qua ngoắt ngoắt tay.
- Tiểu tử, đi theo ta.
Cổ Qua cười hắc hắc đuổi theo Đổng Thanh.
Làm bộ có chút u mê đi theo lên thuyền hoa.
- Đổng sư huynh, ta có một nghi vấn không biết nên hỏi lúc này hay không?
Cổ Qua có chút cẩn thận, dù sao kế hoạch đang tiến hành, nhưng hắn mới vừa nhìn rõ là bàn trong tay Đổng Thanh quả thật có chút nghi ngờ.
Sắc mặt Đổng Thanh âm trầm, nhỏ giọng nói:
- Ngươi là nói cái la bàn kia sao. Đây là Thiên Địa Sấm Vĩ kỳ vật, không phải là pháp bảo, có khi sử dụng còn hơn pháp bảo, kiểm tra lượng địa khí khác nhau ở từng khu vực có linh khí hết sức chính xác. Đây cũng là thứ năm đó Thiên Phụ Hình Tinh phát minh, rất dễ làm hơn nữa lại rất linh nghiệm, mà phạm vi ứng dụng lại rộng, chẳng qua là phần lớn đều bị thất lạc, ta xem được trong một bản cổ tịch, học được mấy chiêu.
Đổng Thanh không hề kiêng kỵ, thanh âm không lớn không nhỏ nói ra.
- Thiên Phụ Hình Tinh Là một nhân vật Thần cấp.
Cổ Qua trong lòng thở dài, hắn từ trong thư tịch biết được, Thiên Phụ Hình Tinh cùng Thủy Thần Bàn Mông hoàn toàn đi theo hai con đường khác nhau.
Thủy Thần dùng võ nhập đạo, còn Thiên Phụ lại là lấy thuật nhập đạo.