• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Chí đạo nhân âm thầm suy nghĩ, hiển nhiên có một người xuất hiện bên cạnh Đổng Thanh làm hắn khó hiểu. Trong trí nhớ của hắn, Đổng Thanh được hắn phái đi chọn lựa đệ tử, làm sao hiện tại lại đến đây hiến vật. .

- Đệ tử Đổng Thanh môn hạ ngoại sự trưởng lão, đạt được một khối đá không biết tên, cùng một gã phàm trần tư chất cực tốt.

- Lừa dối...

- Ha ha...

Hai mươi mấy người tại chỗ, nhịn không được bật cười lên. Nhất là nhìn thấy Cổ Qua đứng ở một bên, một hài đồng phàm trần mười sáu tuổi mới vừa vặn Quán đỉnh, đây tuyệt đối là phế vật nhất tại phàm trần, cư nhiên lại được Đổng Thanh nói là 'Tư chất cực tốt". Đây quả thực là chuyện cười bậc nhất.

Nguyên Chí đạo nhân giương mắt, nếu là đồ nhi thông thường, hắn đến liếc mắt cũng sẽ không thèm, dù sao tuổi trẻ làm việc nông nổi cũng là bình thường, thỉnh thoảng có một hai lần sai lầm cũng không sao. Nhưng Đổng Thanh này là đệ tử hắn đắc ý nhất, tu luyện chẳng những rất nhanh, hơn nữa tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận. Trọng yếu nhất là thông minh quyết đoán, tính toán rất chuẩn.

Hắn nhướng mắt lên, nhìn đảo qua Cổ Qua, trên mặt cực kỳ thất vọng.

“Theo ta thấy hẳn là thân thích của Đổng đồ nhi rồi. Nhưng lúc ta thu hắn làm đồ đệ thì hắn là cô nhi, từ khi nào lại có thân thích rồi? Chẳng lẽ là bạn làm quen trên đường?”

Nguyên Chí đạo nhân có chút khó hiểu, lập tức đưa ánh mắt chuyển hướng qua khối đá không biết tên theo lời Đổng Thanh.

Khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ.

Nguyên Chí đạo nhân rõ ràng cảm giác trên tảng đá màu đen truyền đến trận trận linh lực ba động. Loại linh lực này, rõ ràng chính là chân nguyên lực, hơn nữa chân nguyên lực này so với cao thủ Nguyên Anh kỳ còn muốn hùng hậu hơn rất nhiều.

- Đây...

Nguyên Chí đạo nhân nhanh chóng bay đến trước tảng đá, sắc mặt đỏ lên, nói không ra lời.

Đổng Thanh thấy thời cơ đã đến, hắn thấy biểu tình của sư phụ như thế, liền biết sư phụ đã nhìn ra lai lịch của tấm bia đá. Vì không để cho người khác phát hiện, lập tức hòa hoãn nói:

- Sư phụ, có phải tảng đá này của đồ nhi không được lọt vào pháp nhãn của lão nhân gia người?

Nguyên Chí đạo nhân đảo qua chúng nhân nói:

- Vừa rồi ta chỉ là nhìn lầm. Tảng đá này quả thật chẳng qua chỉ là phàm thạch, nhưng tính chất có chút cứng rắn, dùng để chế tạo một chút binh khí bình thường hẳn là không thành vấn đề.

Nguyên Chí đạo nhân xoay người về phía sau, hướng về phía chúng nhân nói:

- Các ngươi mấy ngày gần đây bôn ba lao lực đã rất cực khổ, mau mau trở về nghỉ ngơi đi. Đổng Thanh, ngươi mang theo tảng đá này cùng đồng nhi kia vào phòng ta.

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấu vẻ khác thường. Nhất là tảng đá kia, lúc trước bọn chúng không có chú ý, nhưng phản ứng của Nguyên Chí đạo nhân rõ ràng tảng đá này chính là bảo vật. Hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, Nguyên Chí đạo nhân bên trong tông môn địa vị cao vô cùng, rất gần với chưởng giáo Đạo Minh chân nhân. Nên ngươi nào người nấy đều lo lĩnh mệnh trở về sơn môn nghỉ ngơi tu luyện.

………………….....

Cổ Qua đi theo Nguyên Chí đạo nhân cùng Đổng Thanh rẽ đông rẽ tây, vượt qua mấy tòa núi nhỏ, đi tới ngọn núi u tĩnh.

Trong sơn cốc có một ngôi nhà cỏ.

Hạc chủy hương lô(lư hương hình còn hạc) lượn lờ hương khói. Bên trong nhà có tiếng đàn sáo truyền ra, trên cửa chính sảnh có một chử Đạo thật to. Bên ngoài sân lại có mấy cô gái đang khiêu vũ.

Cổ Qua vừa bước vào trong phòng, hắn cảm giác trong không khí có chút quái dị, nhất là những cô gái gảy đàn cùng vũ đạo kia, trong ánh mắt đều trống rỗng vô thần.

Đổng Thanh hiển nhiên là đã quen với tình cảnh này.

- Cổ Qua, ngươi trước tiên hãy ở chỗ này chờ ta một hồi, ta vào phòng trong nói chuyện cùng sư phụ. Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ sai người chuẩn bị mỹ tửu cho ngươi.

Lực chú ý của Cổ Qua còn đang trên người mấy cô gái đang khiêu vũ kia, ánh mắt hơi giật giật, Đổng Thanh cũng không có chờ hắn trả lời, trực tiếp chạy vào trong phòng.

Những người hấp dẩn Cổ Qua này chính là những con khôi lỗi, hơn nữa mỗi động tác của nhưng con Khôi Lỗi này rất giống người thật, điều này đã gây cho Cổ Qua hứng thú thật lớn.

- Những vũ cơ này, là thật hay là giả đây?

Cổ Qua đi vào một chút, lúc mới bắt đầu còn không dám xác định. Cẩn thận quan sát, nhất là mấy đông tác của vài người đẹp nhìn như hòa hoãn, kì thực là quá chậm.

- Còn tên đánh đàn kia cũng là giả.

Cổ Qua từ xa nhìn người đánh đàng trong rèm, dĩ nhiên là đầu cũng được làm bằng gỗ.

- Lực lượng của đan đạo giả thật lớn. Khi ta tới được cảnh giới này thì có thể báo thù cho phụ thân rồi,

Trong lòng Cổ Qua chấn động vô cùng. Từ khi hắn tiếp xúc với Đổng Thanh, Tu Chân Giới ảnh hưởng tới tâm linh của Cổ Qua rất nhiều.

Hắn đâu biết rằng, Khôi Lỗi chính là bão vật đệ nhất của Đông Duyến Tông. Mặc dù lực lượng của Đông Duyến Tông trong Tu Chân Giới không cao, nhưng khôi lỗi thuật của Đông Duyến Tông tại Tu Chân Giới thì vô cùng nổi danh.

……………………....

Trong khi Cổ Qua đang nghiên cứu Khôi Lỗi, Đổng Thanh cùng Nguyên Chí đạo nhân bên trong mật thất cũng kích động sắp điên.

- Đồ nhi tốt của ta, ngươi biết đây là cái gì không? Chúng ta nhận được bảo bối rồi, lấy được bảo bối rồi, thượng cổ Vân Triện Bia trong truyền thuyết lại rơi vào trong tay Nguyên Chí ta.

Nguyên Chí nói nói cười cười đã hoàn toàn thất thố. Nhận được thượng cổ Vân Triện Bia, đủ để cho mình tăng tu vi lên tới Nguyên Anh kỳ. Đến lúc đó, hắn liền trở thành cao thủ Nguyên Anh thứ hai kể từ khi lập phái tới nay, vị trí tông chủ tự nhiên sẽ rơi vào trên người hắn.

- Đồ nhi, ngươi đoạt được thượng cổ Vân Triện Bia này có ai biết, trừ ngoài cái tên tiểu tử phàm trần ở ngoài kia?

- Thiên Thanh Môn có hai đệ tử, còn có Nam Hoang Tứ Lão cùng một vài nhân vật không đáng ngại. Sư phụ yên tâm, bọn họ bị bỏ rơi rất xa, căn bản là không thể cảm thụ được thượng cổ Vân Triện Bia. Nhiều lắm cũng là giống như những đệ tử vừa rồi trong môn mà thôi. Phỏng chừng, không ai biết được lai lịch chân chính.

Nguyên Chí đạo nhân khiếp sợ gật đầu.

- Đồ nhi, ngươi từ phàm trần có được bảo vật, theo như quy định trong tông môn, phải nộp lên trên. Mới vừa rồi những đệ tử kia chỉ là nghe gió bắt ảnh, sẽ không ai tin, coi như là có người tin, hiện tại chưởng giáo đang bế tử quan, không ai là địch thủ của ta. Từ ngày mai, hai thầy trò chúng ta cùng bế quan. Mười năm sau, Đông Duyến Tông chính là thiên hạ của chúng ta.

Nguyên Chí đạo nhân hưng phấn vạn phần.

Tu chân chính là nghịch thiên đoạt mệnh, cùng vạn vật linh trưởng tranh đoạt linh khí. Nguyên Chí đạo nhân nhận được bảo bối như thế, tự nhiên khó có thể không kích động.

- Chuyện này trăm triệu lần không thể truyền đi. Ta ra ngoài giết chết tên tiểu tử kia.

- Sư phụ không nên. Cổ Qua này tư chất phi phàm, ta còn muốn để cho lão nhân gia người thu hắn làm đồ đệ đó.

- Hoang đường. Trò cười. Đổng Thanh, ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng lại có lòng dạ đàn bà. Hai người chúng ta bế tử quan, để cho người biết chuyện này ở bên ngoài nói nhảm. Hơn nữa, vừa rồi những đệ tử môn hạ của các trưởng lão kia đã có hoài nghi.

Nguyên Chí đạo nhân phẩy tay áo một cái, từ trong đi ra, chuẩn bị giết Cổ Qua.

“Người đâu? Tiểu tử này thật là vô cùng nhạy bén.”

Nguyên Chí dậm chân, triển khai thần niệm, tìm kiếm tung tích Cổ Qua.

…………………………

- Con mẹ nó, cái lão đạo sĩ này muốn đùa chết tiểu ca sao? Lúc này không trốn, thì đợi đến bao giờ.

Cổ Qua dọc theo sơn cốc, một đường thở hồng hộc, phát chân mà chạy. Không đến mười phút, Cổ Qua đã chạy ra ngoài mấy chục dặm .

Mới vừa rồi Cổ Qua ở bên ngoài nhà tranh của Nguyên Chí đạo nhân, nghe được rất rõ ràng bao gồm cả lời Đổng Thanh vì mình mà khuyên can, không muốn cùng Nguyên Chí đạo nhân giết mình.

- Lão đạo sĩ này ý tứ rõ ràng là muốn giết ta diệt khẩu, Đổng Thanh thật đúng là ngu, lại còn giải thích.

Cổ Qua giống như con ruồi không đầu, mạnh mẽ đâm tới, lại không biết nguy hiểm đã gần kề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK