• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cô gái đó té xỉu đột ngột, Lâm Thịnh cũng giật mình. Thoạt đầu tiên, y tưởng cô ta giả vờ, dù sao cô ta đã diễn không biết bao nhiêu vai trước mặt một "đứa em trai" ngu xuẩn. Nhưng chờ đợi một lát vẫn không hề có phản ứng, y bước đến gần, dùng mũi giày đá vào vai cô ta. Vẫn chẳng phản ứng chút nào. Lúc này y mới tin rằng Thư Uyển thật sự ngất lịm.



Chẳng còn cách nào khác, y bế cô ta vào bên trong căn nhà ở ngay trước mặt. Đây không phải là nhà của Lâm Huyền mà là nhà của Lâm Thịnh y. Nơi đây đã từng là một căn nhà hoang, y mượn thân xác của Lâm Huyền để mua lại nó với cái giá rẻ mạt rồi trang hoàng lại. Kể cũng lạ, từ khi thức tỉnh, y biết được toàn bộ trí nhớ của Lâm Huyền và cả "đứa em trai" kia, trong khi hai người bọn hắn hầu như không biết gì về y trừ khi y cố tình muốn cho bọn hắn biết. Y nhận ra mình mới là kẻ mạnh trong cuộc giành quyền làm chủ cơ thể, nhưng y vui vẻ xem những trò hề mà hai tên ngốc đó bày ra. Đó là lý do y mặc kệ "đứa em trai" kia bị cô gái trước mặt xoay vòng vòng, mặc kệ Lâm Huyền khi hắn không thể hoàn thành chỗ hồ sơ mà ông già hắn giao phó. Thỉnh thoảng y lại tạo ra cô số rắc rối cho chính chủ giải quyết, dù sao tên đó chẳng bao giờ có can đảm để cho ai biết về "bệnh" của mình. Nhìn hắn nghĩ trăm phương ngàn kế để che giấu sự tồn tại của y, kể ra cũng thú vị!



Lại tiện tay quăng cô gái kia lên giường, hắn định mặc kệ cô ta. Nhưng tự dưng, hắn lại nghĩ khác. "Em trai hắn" luôn xem cô ta là nữ thần mà tôn sùng, hay để hắn dạy dỗ cho thằng nhóc đó một chút nhỉ?



"Trên đời này vốn không có thần, cũng chẳng có người hoàn hảo, con bé đầy khuyết điểm kia dĩ nhiên cũng không là ngoại lệ." Hắn nghĩ. Vậy nên, tối nay, hắn sẽ lôi cô ta xuống "thần đàn". Nở nụ cười hưng phấn, y rút cà vạt trên cổ mình quăng sang một bên. Trong bóng tối, thân thể cường tráng đó đè lên trên người cô gái đang nằm bất tỉnh nhân sự. Với ánh mắt của loài dã thú săn mồi, y không hề vội. Từ từ trút bỏ những lớp trang phục của cô để lộ ra thân hình trắng trẻo, cũng từng chút mà gặm nhấm con mồi của mình, y lưu dấu răng ở khắp mọi nơi, tại những vị trí dễ thấy nhất và cả những vị trí mềm mại nhất. Thật thơm, y nghĩ nếu "em trai y" có giành được quyền làm chủ lúc này cũng chẳng còn nhớ cái gọi là "nữ thần" gì nữa, nó sẽ nhào lên và hưởng thụ như một thằng đàn ông mà thôi. Tất nhiên, y cũng chẳng muốn nhường cơ hội này cho ai. Y sẽ thưởng thức con mồi ngon lành này trước đã.



Nhìn cô gái dưới thân hô hấp càng lúc càng dồn dập, hai mí mắt run run, y càng thêm khoái trá. Tỉnh càng tốt, làm tình với cá chết chẳng hưng phấn tí nào. Rồi y cười, toàn bộ sức lực dồn vào eo, tiến thẳng cơ thể nhỏ bé ấy. Người dưới thân y kêu lên một tiếng, y càng cười lớn, cô ta đã tỉnh rồi. Rồi y tiếp tục làm những việc mình cần phải làm, gầm gừ lên như một con thú hoang đang thỏa dục vọng, mặc kệ cô gái kia không ngừng giãy giụa, kêu khóc, cầu xin hay mắng chửi.



Thư Uyển cảm thấy mình rơi vào địa ngục. Cô lại tỉnh vào cái lúc khốn nạn này, khi đang bị một thằng khốn hãm hiếp mà không có cách thoát thân. Mặc cho cô có vùng vẫy bao nhiêu, hắn vẫn trút dục vọng lên người cô một cách ghê tởm và đầy thú tính. Rồi cô chết lặng khi nhận ra sự giãy giụa của mình chỉ làm y thêm hưng phấn, cô từ bỏ giãy giụa, để mặc cho y muốn giày vò thế nào thì tùy. Giữa lúc đó, tiếng đập cửa vang lên, dường như có rất nhiều người ở ngay bên ngoài. Nhưng nó chỉ làm cô tuyệt vọng thêm, đã quá trễ.



Rồi người ta phá cửa tiến vào. Thư Uyển biết là Tạ Kha đến cứu cô, nhưng trong tình cảnh này, cô chỉ muốn ước chi anh đừng đến. Nhưng anh vẫn đến khi tên khốn kia vẫn còn đang hành sự. Anh tiến vào căn phòng bẩn thỉu này, tóm con thú kia và cho hắn ta một trận đòn. Nhưng có ý nghĩa gì đâu? Chuyện đã xảy ra rồi, sẽ chẳng có cách nào để vãn hồi, chẳng có cách nào cả!



Giấu mình trong tấm chăn trắng xóa, cô run rẩy khi anh tiến lại gần. Anh xoa đầu cô, giọng nghèn nghẹn:



- Mặc quần áo vào đi, rồi tớ đưa cậu về nhà.



"Nhà..." Thư Uyển lẩm bẩm. Nếu thời gian dừng lại ở vài tiếng trước, chỉ cần anh chịu xuất hiện và nói với cô câu này, cô sẽ vui đến phát điên. Nhưng tại sao là bây giờ, tại sao? Cô vùi đầu vào chăn khóc nức nở. Tạ Kha cũng cho cô chút sĩ diện cuối, không lại bước vào phòng. Không biết là tận bao lâu sau, cô mới có chút sức lực để nhặt bộ quần áo nhăn nhó của mình lên và mặc vào tử tế. Bước đi với cái dáng xiêu vẹo, Thư Uyển vẫn đến trước mặt anh để nói câu đó.



"Đưa tớ về nhà."



Thật sự, mỗi bước đi đều làm cô đau cực kì. Nhưng cô phải về thôi, về nhà. Có chết, cô cũng muốn chết ở nhà mình chứ không phải một nơi xa lạ!



Trên đường đưa cô trở về, Tạ Kha không ngừng kể chuyện cho cô nghe với ý đồ muốn làm cô phân tâm đôi chút, ấy vậy mà Thư Uyển lại không phản ứng. Thật sự, cô chẳng thể đào ra một chút sức lực nào để phản ứng anh. Cô quá mệt mỏi rồi, mọi hành động dường như chỉ là chút bản năng. Cho nên khi đến được phòng mình, ngã được xuống giường mình, chút lí trí cuối cùng của cô cũng chính thức biến mất.



Tạ Kha đứng ngay bên cạnh nhìn cô, nhìn thân thể gầy gò ấy tựa mình vào đầu giường. Người co thành một đoàn, cô khóc. Không nức nở cũng không gào thét, nước mắt cứ thi nhau chảy ra trong khi cô liên tục lẩm bẩm "tớ sai rồi". Dù rằng anh đang ôm cô thật chặt, vậy mà cô vẫn cứ như không hề hay biết đến sự tồn tại của anh. Thư Uyển đã triệt để đắm chìm vào thế giới riêng do chính cô ấy tạo ra, một thế giới chỉ có khổ đau, một thế giới chỉ có bóng tối trải dài đến vô cùng vô tận mà không mảy may có chút dấu hiệu nào của ánh sáng.



Một màn này khiến Tạ Kha cảm thấy đau như thể vết sẹo trong tim mình bị khơi lên lần nữa. Khi quá khứ trùng điệp với hiện tại, khi nỗi đau chồng chất nỗi đau, khi cô đang khóc trong tuyệt vọng thì anh chỉ có thể đứng nhìn như một người ngoài. Dù rất muốn, nhưng anh không thể thay cô gánh chịu những điều tồi tệ. Bàn tay anh đặt lên gò má cô, thận trọng gạt đi những giọt nước mắt đã và đang giàn giụa. Cô nhìn anh, ánh nhìn ngơ ngác như một con mèo con chỉ vừa mới mở mắt đã bị người ta nhẫn tâm vứt đi vào một ngày bão giông.



- Cậu nghỉ một chút đi.



Anh nói bằng giọng nghẹn ngào rồi nhanh chóng ngoảnh mặt. Thư Uyển vẫn ở đó, tựa người vào giường và chẳng hé răng nói lấy nửa lời. Đôi mắt cô nàng khóa chặt trên cơ thể mình. Cô nhìn thấy vết bầm tím trên cổ, trên cánh tay, cô biết những dấu vết thế này ở khắp nơi, có cả những chỗ kín đáo như bẹn đùi nữa. Đột nhiên, cô ngừng khóc hẳn. Cô đưa cánh tay run rẩy lên, tự chùi nước mắt cho mình. Kế đến, cô đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh bàn làm việc của bản thân. Ở trên đó có trưng một lọ thủy tinh, bên trong chất đầy những ngôi sao ước nguyện mà cô đã tự tay gấp. Hai tay nâng niu ôm lấy lọ thủy tinh, cô lại khóc, lần này cô không thèm chùi nước mắt nữa. Hai tay cô đưa thẳng lên cao, dùng sức ném. Một tiếng choang vang lên, lọ ước nguyện bằng thủy tinh chạm vào nền gạch rắn rỏi tức khắc vỡ tan. Trên mặt thoáng hiện nụ cười, cô cúi xuống nhặt lấy một mảnh thủy tinh to và sắc nhọn.



"Rất nhanh thôi... chỉ cần đưa nó lên cổ tay và ấn thật mạnh vào là đủ."



Nghĩ sao làm vậy, với mảnh thủy tinh bén nhọn trên tay, cô nhắm thẳng vào động mạch mình. Chẳng ngờ, chỉ trong tích tắc cô dùng sức để cứa vào vị trí động mạch đã có người tóm được cái cổ tay mà cô đang cầm mảnh thủy tinh. Thư Uyển ngẩng mặt lên, thấy một Tạ Kha đang giận dữ. Lại nhìn xuống tay, chỉ có một vết xước rất nhẹ và nông: vài giọt máu rươm rướm trào ra khỏi vết thương hở.



- Cậu làm cái trò gì vậy hả?



Tạ Kha quát lên bằng giọng giận dữ. Một tay anh vẫn giữ chặt cổ tay Thư Uyển, tay còn lại gỡ từng ngón tay của cô đang bấu rất chặt vào mảnh thủy tinh kia.



- Tự sát.



Cô trả lời anh bằng giọng điệu rất thản nhiên, miệng còn cười. Tạ Kha tức giận tột độ, nhưng anh có thể làm gì cô cơ chứ! Ép cô ngồi xuống giường, anh móc điện thoại trong túi ra gọi cho Mộ Dung Bạch, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô để đề phòng cô lại làm ra những chuyện ngu xuẩn tiếp theo:



- Cho tao mượn thêm một bác sĩ.



Dĩ nhiên, y đồng ý rất nhanh. Trong lúc chờ đợi bác sĩ xuất hiện, Thư Uyển và Tạ Kha lẳng lặng nhìn nhau, cho đến khi cô mở lời:



- Kha, cậu lại định bắt tớ sống trong ảo giác một lần nữa hả?



Nỗi thống khổ của cô dường như nén chặt vào trong từng con chữ, đậm đặc đến mức khiến Tạ Kha hoảng thần. Anh lắp bắp hỏi cô:



- Cậu đã nhớ tất cả?



Trước bộ dạng quẫn bách của Tạ Kha, Thư Uyển cố nhếch môi nhưng cô thật sự không cười nổi. Nước mắt lại tuôn trào theo khóe mắt, cô nghẹn ngào:



- Cậu nghĩ tớ có thể không nhớ, khi mà hắn ta... hắn ta đã làm cái trò đồi bại với tớ hệt như trong quá khứ à?



Thần kinh đã căng đến tột độ của Tạ Kha dường như nổ tung trong khoảnh khắc nghe câu nói của Thư Uyển. Anh thật sự không biết phải nói gì hơn nữa, khi cô đã nhớ ra tất cả mọi thứ tồi tệ này. Chẳng để anh yên, cô lại tiếp tục xát muối lên vết thương:



- Đủ rồi, quá đủ rồi Kha. Sống trong ảo giác thật sự rất tệ! Nó không hề tốt đẹp như cậu tưởng, làm ơn, đừng lặp lại trò đó nữa!



Ngay cả khi không còn kí ức, cái cảm giác đau đớn mơ hồ cũng chưa bao giờ tha cho cô cả. Đôi lúc cô cảm thấy kiệt quệ mà không biết lí do gì. Chưa kể đến những nổi sợ, cô sợ sấm, sợ bóng tối, sợ tất cả những thứ mơ hồ mà bản thân không thể kiểm soát. Sống như vậy, có ham thích gì đâu!



Mọi lối thoát đều bị Thư Uyển tự tay bít mất, anh nhìn thẳng vào mắt cô:



- Vậy cậu muốn sao?



Cô nắm lấy tay anh, nói với giọng điệu cầu xin:



- Làm ơn, để tớ chết...



Anh hất tay cô ra, trả lời bằng giọng lạnh lùng:



- Xin lỗi, tớ không thể hứa với cậu vớ vẩn như vậy.



Thật ra, bên trong anh có hai âm thanh đang hỗn loạn. Một bên bảo anh hãy buông tha cho cô, hãy để cô toại nguyện, một bên thì bảo anh rằng đó chỉ là sự kích động nhất thời. Chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ tìm ra cách cô để vượt qua mọi thứ. Nhất định không thể yếu lòng vào lúc này, nhất định!



Đúng lúc này, một người đàn ông còn mặc đồ ngủ đẩy cửa vào. Liếc nhìn đống bừa bộn dưới đất, ông ta vẫn bình tĩnh bước đến cạnh Tạ Kha. Tránh người sang một bên, anh nhẹ giọng nói với ông:



- Bác sĩ Trầm, hãy tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần, cô ấy đang rất mất bình tĩnh. Yên tâm, cô ấy không bị dị ứng với những thứ này, cho cô ấy ngủ sâu một chút.



Rồi anh cố định cánh tay của cô để cho người đàn ông kia tiêm thuốc. Dẫu Thư Uyển không ngừng giãy giụa và gào thét, nhưng với sự khống chế của Tạ Kha, mũi tiêm cũng dễ dàng hoàn thành. Dưới tác dụng của thuốc ngủ, cô dần dần trở nên mê man, dẫu cố hết sức cũng không thể nhướng mi nổi. Rất nhanh, cô đã chìm vào giấc ngủ, ngủ sâu.



Nhìn thấy thuốc đã phát huy tác dụng, người đàn ông trung niên nọ mới thấp giọng mà nói với Tạ Kha:



- Biết rằng người trẻ các cháu dễ mâu thuẫn, nhưng bác thấy con bé đáng thương lắm rồi, cháu nên chú ý đến cảm xúc của nó một chút Kha ạ.



Trầm Kiệt cũng chính là người đã thôi miên cho Thư Uyển năm đó, nên những chuyện tồi tệ cô gặp phải ông cũng biết một hai. Thấy ông hiểu lầm, Tạ Kha thở dài:



- Không phải tại cháu.



Nghe anh giải thích, ông ấy cũng chẳng nói gì thêm nữa, lập tức xách đồ nghề của mình ra về, chỉ để lại một Tạ Kha trong phòng với Thư Uyển đang ngủ say. Lần nữa kiểm tra, chắc chắn là thuốc ngủ đã phát huy tác dụng, anh mới dám bước xuống giường để quét dọn những mảnh vụn thủy tinh lỏm ngỏm trên nền gạch. Chỉ quét đi thủy tinh, những ngôi sao cô gấp anh đều nhặt lại, đặt tất cả trên bàn làm việc của cô. Ngày mai, chúng nó sẽ nằm yên vị trong một lọ thủy tinh mới.



Lí tưởng là vậy nhưng thực tế thì khá hẳn. Tạ Kha vô tình dùng sức hơi mạnh làm một ngôi sao bị bung ra. Ngôi sao hóa thành mảnh giấy dài, Tạ Kha vội vã cầm lên, định gấp lại theo nếp cũ. Và một dòng chữ ghi dọc theo mảnh giấy đã đập vào mắt anh: "Thư Uyển thích Tạ Kha. Rất thích".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK