Như một tên biến thái, hắn vươn đôi tay của mình đến gần cổ Thư Uyển, đáy mắt lóe lên một chút điên cuồng. "Chỉ cần một cái xiết tay của hắn thôi, con bé này sẽ vĩnh viễn không thể mở mắt nữa..."
Giữa lúc đang hưng phấn với ý nghĩ ấy, hắn bỗng rụt tay lại. Mặt có vẻ như rất khó chịu, hắn cắn chặt môi của chính mình. Phải một lúc sau hắn mới phát ra âm thanh dữ dội hệt như loài thú hoang bị thương:
- Thức dậy! Mau!
Nghe ai đó gọi mình dậy, Thư Uyển cố nhướng đôi mắt nhập nhèm của mình lên và giật bắn mình khi thấy một người nhìn giống Lâm Huyền. Phản xạ đầu tiên của cô là không tin vì giọng ban nãy cô nghe khá lạ, hoàn toàn không giống giọng Lâm Huyền thường nói mỗi ngày. Nhưng sau khi cô dụi mắt, hình dáng người kia hiện ra trước mặt rõ mồn một. Thật sự là hắn!
- Dừng làm bộ làm tịch đi, tôi không phải là thằng ngốc Lâm Huyền kia.
Nghe hắn nói, cô trơ người ra. Hắn tự gọi chính mình là thằng ngốc? Đột nhiên, cô cảm thấy não mình bất lực, cô không thể theo suy nghĩ của kịp kẻ này...
- Đứng dậy, đi theo tôi.
Đang hốt hoảng giữa lúc chưa tỉnh ngủ hẳn, cô liền làm theo lời hắn ta. Đến khi đã ngồi trên ô tô của hắn, cô mới dần dần xâu chuỗi lại sự việc. Lối nói chuyện khác lạ, thái độ lạnh lùng khác hẳn bình thường, có vẻ chán ghét cô, thậm chí là còn chán ghét chính hắn ta... đây không phải là thái độ mà Lâm Huyền thường ngày sẽ có. Nghĩ đến đây, cô bắt đầu cảm thấy có một cái gì lành lạnh lướt qua ở sống lưng. Rốt cục, tên ấy đã gặp phải chuyện gì?
"Không phải hắn bị đa nhân cách chứ!"
Ý nghĩ thoáng qua ấy cắm rễ vào đầu cô, làm cô càng thêm sợ hãi. Tay vịn vào ghế, cô hơi cúi đầu, chẳng dám nói câu nào. Lâm Huyền đang cầm lái nhưng chỉ cần hắn ta liếc qua kính chiếu hậu thì dễ dàng thấy nhất cử nhất động của Thư Uyển. Thấy bộ dạng cô như chim sợ cành cong, hắn lập tức tăng tốc mà quẹo khúc cua gắt, dọa cô hồn vía lên mây.
- Anh...có thể...chạy chậm lại không?
Mặt xanh môi tái, cô nói bằng giọng lắp bắp. Hắn cười phá lên:
- Chà, ngữ điệu nhờ vả này đáng thương chưa kìa.
Thư Uyển nghe ra sự hả hê trong lời nói của hắn ta. Giữa lúc cô ngỡ hắn ta giảm tốc, hắn lại đột ngột thắng gấp. Quán tính kéo ngã về phía trước, đầu đập cái ghế ở ngay trước mình. Trong lòng thầm mắng "tên điên", cô không dám nói gì nữa vì sợ bản thân lại vô tình chạm trúng dây thần kinh nào của hắn. May mắn thay, cuối cùng hắn cũng chịu chạy với tốc độ bình thường. Nhìn cảnh vật bên đường trôi đi với tốc độ vừa phải, cô mới cảm thấy mình còn chút hi vọng sống, chứ cứ như khi nãy thì cô sẽ chết mất!
Giữa lúc này, cảm giác mệt mỏi đến mức kiệt quệ đột nhiên ập đến với cô, không tấn công vào cái thân xác yếu ớt mà xâm chiếm lấy cái tinh thần mong manh của Thư Uyển. Đột nhiên cô muốn buông xuôi tất cả. Có lẽ chừng ấy kích thích trong đêm nay và cả những chuỗi ngày qua nữa... tất cả đã quá nhiều. Cô không còn sức lực để quan tâm hắn đưa cô đi đâu hay tại sao lại dựng cô dậy giữa đêm khuya vắng vẻ. Cô đã rất mệt mỏi, thật sự. Ý nghĩ bản thân là một kẻ kém cõi đã đeo bám cô trong suốt những ngày qua. Kém cỏi thật mà, cô thậm chí còn không tự lo được cho mình. Vậy thì ở đâu cũng có khác gì nhau? Ở đâu thì cô cũng chỉ có thể kí thác chút hi vọng vào anh, ở đâu thì cô cũng chỉ có thể làm một gánh nặng cho người con trai ấy...
Chiếc xe đã dừng lại nhưng Thư Uyển hoàn toàn không ý thức được điều đó. Mãi đến khi Lâm Huyền giục cô xuống xe, cô mới uể oải lê người ra. Chân đặt xuống đất chưa vững, trước mắt cô đột nhiên tối sầm. Người cô đổ ập về phía trước.
-*-*-*-*-*-*-*-
Phát hiện tin tức của Thư Uyển vào lúc chiều tối, Tạ Kha đã không thể cảm thấy yên lòng. Anh liên tục load lại trang đăng truyện kia, nơi ấy không hề có động tĩnh. Bên phía Mộ Dung Bạch cũng chưa nhắn lại, anh biết bọn họ cũng đang rất nỗ lực. Nhưng phải nhanh! Chuyện này nhất định phải nhanh, anh sợ chậm thêm vài giây thôi thì sẽ phát sinh biến số.
Màn hình chợt lóe sáng báo hiệu có người gọi đến, Tạ Kha lập tức ấn nghe:
- Dựa theo IP, người của tao xác định được khu vực rồi. Giờ chỉ cần thăm dò được vị trí chính xác là có thể cứu người được.
Nghe ngữ khí của y có vẻ đã hao tổn không ít tâm sức. Tạ Kha chưa đáp lại ngay, chẳng hiểu sao anh vẫn lờ mờ cảm thấy bất an:
- Cảm ơn.
Giọng Mộ Dung Bạch vang lên sang sảng:
- Mày là anh em tao, khách khí làm gì.
Lại dặn y báo ngay cho anh nếu có tin gì mới, Tạ Kha kết thúc cuộc gọi ngay. Theo thói quen, anh lại load trang truyện, chẳng ngờ lần này hệ thống báo lỗi.
"Truyện đã bị xóa hoặc không tồn tại." - dòng thông báo hệ thống chỉ ngắn gọn thế. Nhưng nó khiến Tạ Kha rung lên, có lẽ tên bắt cóc đã nhận ra vấn đề nên lập tức xóa đi. Nói như vậy, xác suất Thư Uyển còn ở vị trí cũ gần như bằng không, nếu là anh thì anh cũng lập tức dời người đi chỗ khác. Nhưng đó không phải là điều đáng lo nhất trong tình cảnh này, điều anh lo nhất là an toàn của Thư Uyển. Khi tên đó biết những nỗ lực giãy giụa và ý đồ muốn bỏ trốn của cô, liệu hắn có điên tiết và làm gì có hại cho cô hay không?
Đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ. Tạ Kha nhìn ra ngoài cửa sổ nhà mình. Trời tối đen chỉ lờ một mảng sáng, mặt trăng hãy còn đang ẩn khuất sau mây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK