Thư Uyển mất tích như cọng rơm cuối cùng đè lên con lạc đà, khiến Tạ Kha phát cuồng thật sự. Vừa trở về, anh không ăn không ngủ, lập tức truy tìm manh mối liên quan đến đám người kia. Dĩ nhiên là Dạ Quỷ cũng không ăn chay, trong suốt thời gian Thư Uyển bị bắt, họ đã tìm được không ít manh mối. Từ vụ cố ý gây tai nạn cho Tạ Kha đến vụ việc của Thư Uyển, bọn chúng đều không ít dấu vết vì hành động quá đỗi vụng về.
Không ngoài dự đoán của Tạ Kha, kẻ chủ mưu là người trên thương trường. Cũng phải thôi, nếu thật sự là người trong giới hắc đạo ra tay, mọi thứ sẽ không "nhẹ nhàng" như vậy. Đứng sau mọi việc là đứa con riêng của chủ tịch tập đoàn SN Post. Động cơ của y cũng rất đơn giản, chướng mắt Thiên Ân và chướng mắt Tạ Kha, lại không có năng lực đối đầu trực tiếp nên mới giở trò chơi bẩn thế này. Có lẽ, y cũng chẳng ngờ được kẻ mình muốn ám sát lại là người của bang phái hùng mạnh bật nhất trong thế giới ngầm.
- Kiêu hùng như Trịnh Vĩ mà lại có đứa con phế vật như tên Trịnh Thâm kia, quả là đáng tiếc!
Mộ Dung Bạch bình luận. Dù sao một đời của người tên Trịnh Vĩ kia đúng là huy hoàng. Một thân lập nghiệp, tự gọi vốn kinh doanh, vậy mà dựng nên được một SN Post vào hàng bề thế. Chẳng qua là lão "tề gia" không giỏi như "trị quốc", gia đình nhà lão có thể hình dung bằng hai chữ nháo nhào. Con riêng con chung, vợ lớn vợ bé, cả đám người hết âm mưu dương mưu lại ra sức tranh công trước mặt lão ta. Lão còn sống thì không sao, lão chết, SN Post thể nào cũng sẽ loạn.
Ngồi trong phòng làm việc, Tạ Kha nghiến răng nói với Mộ Dung Bạch:
- Tao muốn thôn tính SN Post.
Y gật đầu đồng thuận, tỏ vẻ sao cũng được nhưng không quên bổ sung:
- Dù tao đặc biệt dốt chuyện kinh tế, nhưng SN Post...có vẻ là khúc xương cứng đấy!
Anh vẫn cười, nhưng nụ cười ấy tàn nhẫn hơn hẳn mọi khi:
- Thủ đoạn bình thường thì khó, nhưng thủ đoạn phi thường...cũng không khó lắm đâu.
Nghe lời của anh, Mộ Dung Bạch lập tức đứng bật dậy:
- Không phải chính mày dặn dò tao phải làm ăn đường hoàng, hạn chế tối đa "thủ đoạn phi thường" hay sao!
Anh gằn giọng đáp lời y:
- Phải, tao nói thế, nhưng bọn họ dám dùng thủ đoạn với tao trước thì không còn tư cách gì để trách tao chơi bẩn.
Chăm chú nhìn đứa bạn thân, trên mặt Mộ Dung Bạch hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
- Tùy mày, vẫn câu cũ, anh em luôn ở ngay phía sau.
Rồi y bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Tạ Kha. Trong căn phòng ấy từng có một người rất nguyên tắc, và bây giờ người ta đã thay đổi. Mộ Dung Bạch biết, chuyện của cô gái kia đã kích hoạt cả một chuỗi cảm xúc tồi tệ, không chỉ của hiện tại mà bao gồm cả quá khứ. Là bạn anh , y chẳng lo cho đám người kia, sống chết thế nào cũng được. Chỉ có Tạ Kha mới là kẻ đáng quan tâm...
"Liệu nó có vui hơn sau khi hạ sát đám người đó?"
Mộ Dung Bạch nghĩ, e là không. Dù sao anh cũng không ngăn cản được, chỉ biết phó mặc cậu ta. Rồi chợt nhớ đến Lạc Vũ, y bật cười. Gọi cho hắn thử xem, biết đâu hắn sẽ có cách.
Ở mặt khác, từ buổi tối kia trở về, tính cách Tạ Kha đột ngột thay đổi làm toàn thể công ty phảng phất bị phủ trùm bởi một tầng sương lạnh. Tác phong trước giờ của Tạ Kha vốn dĩ ôn hòa, tuy hơi khắt khe trong công việc nhưng lại chẳng làm ai khó chịu bao giờ. Còn bây giờ, khi mọi người tiếp xúc với anh đều thấy một tầng băng lạnh lẽo, anh nghiêm khắc trên mọi phương diện, cũng dễ cáu gắt hơn những lúc bình thường. Những người khác đều nhận thấy, Thi Giai Mẫn hiển nhiên cũng phát hiện. Thế nhưng, vì công việc, cô vẫn phải trao đổi với con người đang khó chịu đó:
- Tổng giám đốc, đây là bản báo cáo mới của phòng Marketing. Trải qua khoảng thời gian cực nóng, tôi cảm thấy Thiên Ân nên bắt đầu cắt giảm quảng cáo.
- Cắt giảm?
Tạ Kha chau mày, hỏi lại cộc lốc. Trong lòng Thi Giai Mẫn thầm hô không ổn nhưng vẫn nhẹ giọng giải trình:
- Đúng vậy. Chúng ta nên cắt giảm dần, để tránh việc khán giả phản cảm với Thiên Ân.
Anh gật đầu, giọng lạnh tanh:
- Đã thế thì làm đi.
Cô thở phào, lập tức xoay người rời đi, nhưng sau một hồi do dự, cô quyết định đánh liều một trận. Cố gắng lựa lời và dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, cô nói với Tạ Kha:
- Tuy rằng không biết anh gặp việc gì, nhưng thái độ của anh mấy hôm gần đây thật sự...hơi căng thẳng. Thiết nghĩ tổng giám đốc tập đoàn như anh cũng nên sớm điều chỉnh tâm trạng của mình...
Nghe Giai Mẫn nói, anh cười như không cười:
- Ý cô là tôi không chuyên nghiệp làm ảnh hưởng đến hiệu suất của mọi người ở đây?
Mắt Giai Mẫn không khỏi trợn trắng. Tự ý thức rất tốt, đáng tiếc thái độ của anh ta thật khiến người khác khó chịu cực kì. Kềm cơn tức giận của mình từ vài hôm nay, cô cảm thấy không thể chịu được nữa liền đáp lại:
- Phải.
Tạ Kha đập mạnh xuống bàn, quát:
- Nên nhớ tôi là cấp trên của cô.
Thi Giai Mẫn ngẩng đầu kiêu hãnh:
- Còn anh cũng nên nhớ, tôi đến đây để làm việc, không phải để xem sắc mặt anh.
Rồi cô nàng cười, một nụ cười rất hoàn hảo để chọc người khác tức điên lên:
- Huống hồ, chỉ cần tôi không làm sai, tổng giám đốc anh cũng không đuổi tôi được.
Gương mặt Tạ Kha cứng đờ ra, một lúc sau anh mới phun ra một chữ:
- Cút.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK