- Chú về trước đi.
- Nhưng thiếu gia...
Người con trai mỉm cười hiền hòa, đôi mắt khép hờ lại. Ông tài xế độ tuổi trung niên thở dài một tiếng rồi bất đắc dĩ rời đi. Dẫu trong lòng ngổn ngang trăm mối nhưng ông biết rằng cậu chủ sẽ chẳng bao giờ chịu thay đổi. Động cơ nổ, chiếc ô tô màu đen sang trọng nhanh chóng lao đi.
Lúc này, người thanh niên mới thong dong bước đến trước một căn nhà cấp bốn xinh xắn. Nhấn chuông, anh lẳng lặng chờ đợi. Dưới ráng chiều, bộ vest đen càng làm nổi bật khí chất của chủ nhân. Không bá đạo, trương dương, anh ta đứng đó hòa nhã và quý phái. Nếu mượn lời người xưa thì những gì toát lên từ người con trai ấy được gói gọn trong câu "quân tử như ngọc".
Mỉm cười nhìn dây hoa thanh xà đã mọc gần kín cổng rào, trong lòng Tạ Kha không khỏi nhớ đến vài điều xưa cũ. Mới năm nào, anh và cô trồng xuống một cái cây bé xíu, giờ đã lớn chừng này. Những búp hoa màu xanh lam theo cơn gió mát cũng đu đưa theo, rất bắt mắt. "Mọi thứ vẫn vậy, cô ấy vẫn vậy. Chỉ có mình đổi khác." Tạ Kha thầm nghĩ. Niềm hân hoan khi sắp được gặp bạn cũ vốn đang xôn xao trong anh cũng vì thế mà chùng xuống phần nào.
Lại chờ thêm một chút, Tạ Kha nhìn thoáng qua đồng hồ. Đôi mày sậm hơi chau, năm phút trôi qua vẫn chưa có người mở cửa. Chẳng lẽ cô không ở nhà? Thử nhấn chuông lần nữa, trong nhà vẫn không động tĩnh. Xem ra, ý định tạo bất ngờ cho cô đã hóa công cốc...
Giữa lúc người thanh niên nảy sinh thoái ý, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên. Xuyên qua song sắt cửa rào, anh thấy một người quen thuộc đang lau khô tóc. Tóc cô nàng lau vội nên hãy còn ẩm, một đầu chiếc khăn vắt ngang vai. Đầu còn lại, cô nàng đang dùng để lau khô tóc.
Cô gái trố mắt kinh ngạc không khỏi thốt lên:
- Cậu đến hồi nào vậy?
- Mới đến.
Chàng trai kia đáp gọn. Cánh cửa rào cũng được mở ra trong khi cô gái vẫn đang lầu bầu:
- Cậu đến làm gì?
Chàng trai nhún vai, vẻ vô tội:
- Thì đến thăm cậu thôi.
Cô gái nở nụ cười méo xệch, chẳng có chút tự nhiên:
- Vậy thì vào nhà uống ca cao. - rồi cô nàng chỉ vào mái tóc còn ẩm ướt của mình - để tớ sấy khô mái tóc này đã.
Người thanh niên gật đầu. Anh đang cố nén để không cười trước bộ dạng thiếu chỉnh chu của bạn chí cốt.
Ngồi vào sô pha để nhấm nháp ly ca cao nóng, Tạ Kha cảm thấy rất hài lòng. Vẫn công thức cũ, rất chất lượng! Đến khi anh uống hết nhẵn ly thì người đối diện lúc này đại khái cũng sấy tóc xong mái tóc. Cô nàng cẩn thận cuốn gọn máy sấy và cất đi.
Theo bước chân cô, mái tóc bồng có dịp phô bày trọn vẹn sức sống của nó. Khác hẳn với vẻ rối tung khi nãy, mái tóc ấy đã trở nên suông mượt, óng ả sắc đen tuyền. Ngồi lại vào sô pha với vẻ hài lòng, cô nàng đưa tay nghịch tóc, miệng cười chúm chím. Nụ cười ấy khiến tâm trạng Tạ Kha dễ chịu hơn hẳn, anh cũng muốn thử sờ vào mái tóc có vẻ rất mềm kia. Đương nhiên, anh cũng hiểu Thư Uyển yêu quý mái tóc của mình đến mức nào. Đừng sờ vào nó, bằng không, cô ấy sẽ nổi bão!
Thư Uyển chủ động bắt đầu cuộc nói chuyện:
- Tớ đã xong. Bây giờ thì tổng giám đốc tập đoàn Thiên Ân, ngài Tạ Kha, có thể nói mục đích ngài đến đây rồi chứ!
Nghe cô bạn nêu đầy đủ chức danh, tên họ - lại còn dùng kính ngữ - Tạ Kha không khỏi giả bộ ho khan.
- Gì chứ, cả cậu giờ cũng muốn khịa tớ à?
Thư Uyển nhìn anh chăm chăm:
- Đừng có giả vờ!
Tạ Kha lập tức khôi phục dáng điệu nghiêm chỉnh thường ngày. Cả hai cùng im lặng khi chủ đề đang nói đứt đoạn. Anh thừa biết vì sao cô dùng thái độ đó với mình, cô thì chờ đợi anh giải thích. Tĩnh lặng. Cuối cùng vẫn là anh mở lời trước:
- Xin lỗi.
Hai chữ đó không đầu không đuôi của anh lại khiến người đối diện kích động. Cô gái đã không giữ nổi nét bình tĩnh, đôi mắt tròn xoe ngấn nước trong tức thì.
- Cậu mất liên lạc ba tháng! Không điện thoại, không nhắn tin đột ngột trong ba tháng trời, cậu biết tớ lo như thế nào không hả?
Thư Uyển nói mà như thét. Đến khi ý thức được hành động của bản thân, cô khẽ cắn môi, lãng đi ánh nhìn chăm chú của người đối diện mình. Tạ Kha thở dài, rút khăn lụa trong túi áo vest ra, đưa đến trước mặt cô:
- Lo cho tớ làm gì không biết...
Đưa tay lấy khăn, cô lại thấm nước mắt. Nhưng Thư Uyển càng cố thấm hết nước mắt thì nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn. Đôi môi nhỏ xinh không tự giác phát ra những tiếng nghẹn ngào làm Tạ Kha càng cảm thấy có lỗi. Anh vội nói thêm:
- Cậu khờ ghê, người có "số nam chính" như tớ thì còn gì để lo nữa!
Thư Uyển ngưng khóc, trừng anh bằng cặp mắt đỏ hoe:
- Đồ tự kỉ!
- Cậu có thể ngẫm lại xem. Bao nhiêu lần tớ ngủ gục không sai, cậu ngủ gục thì lên sổ đầu bài? Bao nhiêu lần kiểm tra tớ không học bài thì không kiểm tra, còn cậu không học thì có kiểm?
Nghe anh nhắc chuyện cũ, mặt Thư Uyển đỏ cả lên. Thẹn quá hóa giận, cô quơ cái gối để tựa lưng ngay kế bên mình ném vào anh.
- Ngẫm con khỉ khô ấy!
Một trận rượt đuổi lập tức diễn ra. Hai kẻ tham gia tuy điệu bộ hùng hổ nhưng thật ra trong lòng đều trút đi gánh nặng. Người thì nhẹ nhàng vì biết bạn thân thôi giận dỗi, kẻ thì vui sướng khi người thương vẫn an toàn.
Phải rồi, người nhẹ nhàng là Tạ Kha, còn người sung sướng là Thư Uyển! Nếu không trót thương anh, cô cũng chẳng lo đến sốt vó làm gì. Vì thương nên cô sợ, cực kì sợ anh có chuyện. Vậy mà người ta lại bảo cô lo lắng thừa thãi, còn xem cô là bạn thân. Thật sự quá đáng mà!
- Được rồi, dừng tại đây.
Lấy cớ bản thân mệt mỏi, Thư Uyển chấm dứt cuộc rượt đuổi nhây và lầy này. Cô lại vào bếp pha thêm hai ly ca cao, một ly cho cô và một ly cho ai đó. Vừa làm, cô vừa cười tủm tỉm. "Này thì bạn thân! Tôi sẽ đợi đến khi anh béo ú xem anh còn có thể đào hoa nữa không..."
Đáng thương cho Tạ Kha không hề hay biết "âm mưu" của ai kia. Anh chỉ cảm thấy nhỏ bạn chí cốt của mình ngoài cứng trong mềm, mỗi lần giận dỗi xong đều cho mình ăn uống tử tế. Gần bạn thân, dạ dày đúng là có lộc! Anh càng thêm hi vọng cuộc sống sau này.
Tạ Kha vừa thuyết phục hội đồng quản trị thành công trong việc dời tổng công ty từ thủ đô Bình Hoạt đến thành phố An Đình. Anh cũng đã mua luôn căn nhà bên cạnh Thư Uyển. Chỉ hai tháng nữa, anh có thể ăn cơm cô nấu mỗi ngày. Vẫn phải đóng tiền cơm thôi, anh biết cô bạn mình sẽ không miễn phí. Nhưng tổng giám đốc tập đoàn Thiên Ân tỏ vẻ không quan tâm, ăn ở đâu mà không tốn tiền cơ chứ! Vẫn là cơm Thư Uyển nấu vừa hợp khẩu vị lại có cảm giác "cơm nhà".
Lẽ dĩ nhiên, chuyện làm hàng xóm của bạn cũ cũng chỉ là thuận tiện. Việc dời công ty mới là đại sự, nó không chỉ ảnh hưởng đến anh hay tập đoàn Thiên Ân mà còn gây hiệu ứng cánh bướm toàn diện lên rất nhiều chuyện một cách rất bất ngờ. Nghĩ đến đây, chút thanh thản vừa có được của Tạ Kha gần như tan biến hết. Bão sắp nổi, và anh, phải là người đứng trước mũi thuyền trong chuyến vượt đại dương.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK