• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm ấy là một ngày sương lãng đãng trên phố thị.



Trời lành lạnh, Giai Mẫn chậm rãi bước trên vỉa hè. Không mặc vest như mọi ngày, cô mặc một chiếc đầm hoa nhí màu vàng nhạt, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo trắng. Môi cô cũng không phải là màu son đỏ kiêu kì như mọi ngày, chỉ phơn phớt chút son hồng. Cô bước vào một quán cà phê nhỏ nhưng xinh xắn, gọi một ly sinh tố đến và nhâm nhi một mình. Ngón tay búp măng khẽ gõ lên mặt bàn khi những bản nhạc không lời du dương lan ra khắp không gian trong quán. Mắt nhắm nghiền, mặt hưởng thụ, cô nàng nở một nụ cười bằng lòng. Ôi ngày nghỉ! Cô yêu những ngày nghỉ như thế này, thanh thản và nhẹ nhõm.



- Công việc mới của em ổn chứ?



Cô chủ quán bước đến gần chỗ Giai Mẫn, cười tươi đặt xuống bàn cô nàng một chiếc mousse hình thỏ đáng yêu.



- Ổn lắm chị. Chẳng qua là hơi bận rộn vậy mà.



Giai Mẫn đáp, tay liền cầm muỗng lên và xắn ngay một miếng bánh cho vào miệng. Vị kem sữa béo ngậy dần tan đi trên đầu lưỡi khiến cô nàng cười híp mắt.



- Ổn là tốt. Chị vẫn còn đang chờ mòn mỏi để được cầm thiệp cưới của em này.



Nghe đến chữ cưới, cô nàng hốt hoảng làm rơi ngay cái muỗng trên tay. Cô chủ quán lại cười:



- Thấy chưa, hậu đậu vậy, bao giờ mới có anh nào chịu rước!



Giai Mẫn hơi cúi đầu, miệng không quên lẩm bẩm:



- Là do em không thèm bọn đó chứ không phải không ai chịu rước em.



Nghĩ đến đây, cô nàng lại thở dài một hơi. Giai Mẫn nói thật, người thích cô cũng nhiều nhưng cô nhìn mãi vẫn chưa thấy ai ưng. Hai mươi chín tuổi rồi vẫn chưa mối tình vắt vai, không phải vì cô chán ghét tình yêu hay hôn nhân gì, chẳng qua là không tìm được người ưng ý. Ngay từ thời thiếu nữ, cô đã không có ảo tưởng gì mấy, không ước mơ có hoàng tử gì đó đến rước, chẳng qua chỉ mong tìm được một người ngang tầm với mình. Gia cảnh khá, ngoại hình ưa nhìn, có chính kiến có sự nghiệp, không bị não tàn, chỉ vậy thôi là đủ.



Ừ, vậy thôi đấy! Nhưng cơ bản là ứng cử viên phù hợp vẫn chưa xuất hiện. Cũng tốt thôi, Giai Mẫn không gấp. Tự đánh giá mình, gia cảnh tốt, có ngoại hình, năng lực học vấn sự nghiệp đều không thiếu, tâm sinh lí bình thường, cô không có lí do để vội. Cô ưu tú như vậy, chẳng lẽ lại nhắm mắt chọn bừa một tên nào. Không được, chuyện này không thể xảy ra, cô không thể vội trong quyết định ảnh hưởng đến gen của thế hệ kế tiếp...



Giữa lúc cô nàng đang trôi theo những ý nghĩ thì đã nghe tiếng chị chủ quán bật cười:



- Được rồi, là do em không thèm. Nhưng mà cũng nên nhìn xung quanh nhiều hơn một chút đi, biết đâu có anh nào thuận mắt mà em bỏ sót đấy!



Giai Mẫn gật đầu trong bế tắc. Có ai à? Cô vốn rất hay để ý xung quanh, làm gì thấy tên nào đáp ứng những điều kiện kể trên! Lại xắn thêm một miếng bánh, cô nàng trộm nghĩ thôi thì tùy duyên.



Lại mua thêm một ít bánh ngọt, cô nàng mới chịu rời đi. Thật ra hôm nay cô nàng đã ăn quá chuẩn, nhưng cũng không sao, vận động đôi chút rồi mình ăn tiếp. Nghĩ là làm, Giai Mẫn không về nhà nữa mà chuyển hướng ra công viên. Trời se lạnh thế này, dạo công viên chính là điều thích nhất.



Công viên Nghênh Tuyết vốn dĩ là một nơi rất nổi tiếng ở thành phố An Đình. Khung cảnh đẹp như thơ, có nhiều góc lí tưởng để chụp hình kỉ niệm là lí do chính khiến nơi đây luôn đông khách. Từ lúc Giai Mẫn bước vào, cô đã thấy vài ba người ăn mặc xinh đẹp đứng tạo dáng cho nháy chụp hình. Thế nhưng, cô đến đây không phải để chụp ảnh như những người kia. Cô nàng đến đây là để tìm những con vật nhỏ đáng yêu đang ẩn nấp ở mọi nơi trong công viên này. Bởi vì ngoài cảnh đẹp, nơi đây còn nổi tiếng là "công viên mèo". Vì nơi đây không hề xua đuổi, thậm chí còn bảo vệ mèo hoang nên rất nhiều đã chọn đây làm cư trú.



Ngồi xổm xuống một bụi rậm, Giai Mẫn giả tiếng mèo kêu. Kì lạ thay, hôm nay lại không có con vật nhỏ nào đáp lại cô cả. Cô nàng vốn dĩ rất thích mèo, ngặt nổi không có thời gian chăm sóc, vậy nên rất hay đến công viên này khi rảnh để ngắm nghía. Duyên với mèo của cô nàng cũng chỉ thường thường bậc trung, tức là nếu đến cùng đồ ăn thì các "hoàng thượng" mới chịu đến gần đôi chút, còn không thì chúng đều khinh khỉnh bỏ đi. Hôm nay lại đặc biệt lạ, rõ ràng Giai Mẫn đã mang thức ăn mèo đến nhưng không bé nào xuất hiện.



Meo!



Nghe tiếng mèo kêu văng vẳng ở đâu đó, Giai Mẫn rón rén bước về phía âm thanh. Ở một góc khuất, cô thấy mấy bé mèo con đuổi nhau chạy tung tăng, có vẻ rất vui thích. Cẩn thận tiến đến gần hơn một chút, cô thấy một người thanh niên ngồi trên ghế đá, chiếc áo sơ mi xám nhạt của anh ta đã in vài dấu chân mèo. Từ góc của cô chỉ thấy một sườn mặt nghiêng hoàn hảo và đôi bàn tay tuyệt đẹp đang cẩn thận lau cho một con mèo lấm lem bùn đất.



- Xong rồi đó!



Người thanh niên nói với con mèo kia bằng giọng rất nhỏ nhẹ, rồi anh thả nó xuống đất. Giai Mẫn nghe giọng quen quen, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng dồn vêc con mèo nghịch ngợm kia. Được thả xuống đất vẫn đâu chịu ở yên, nó lại nhảy lên chân và dụi dụi cái đầu nhỏ xíu vào bụng anh. Bất đắc dĩ, anh đành bế nó lên và vuốt theo sóng lưng, mèo ta liền kêu meo meo ra điều rất thích ý. Rồi anh ta xoay người lại. Giai Mẫn giật mình.



Người đàn ông chơi đùa với lũ mèo từ nãy đến giờ chính là Tạ Kha!



Đúng lúc này, con mèo trong lòng Tạ Kha lại giương móng vuốt ra cào vào không khí. Nó phát hiện ra Giai Mẫn nên lập tức thị uy. Anh nhìn sang thì thấy cô, cũng có chút kinh ngạc. Lại thấy túi thức ăn mà cô cầm theo, anh cười:



- Cũng đến cho mèo ăn sao?



Giai Mẫn gật đầu. Cô vui vẻ đổ hạt thức ăn ra tay, lũ mèo kiêu ngạo nhìn qua nhưng vẫn tỏ vẻ không cần đến, cứ quấn lấy chân anh mà meo meo không dứt. Tạ Kha nhìn thấy cảnh tượng đó, không nhịn được mà cười. Kêu Giai Mẫn đổ thức ăn ra tay mình, bọn mèo liền thi nhau chạy đến ăn, còn không quên kêu meo meo lấy lòng.



Giai Mẫn cảm thấy mình bị tức chết. Đều là người mà chênh lệch có thể lớn đến như thế này! Giữa lúc cô cúi đầu uể oải, Tạ Kha đã xách gáy một con mèo bỏ vào tay cô:



- Đây này, ôm chút đi.



Con mèo bị giao cho Giai Mẫn có vẻ không ưng, liên tục gào to. Nhưng khi được cô nàng vuốt dọc sóng lưng, nó mới chịu nằm im hưởng thụ, râu vểnh lên cả. Khung cảnh ấy yên bình đến lạ.



Hôm ấy là một ngày sương lãng đãng trên phố thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK