Thật ra giờ vẫn còn sớm, tôi cũng đã biết mục tiêu của mình nên cũng chẳng phải vội. Chi bằng lôi máy ra test thử cho xong. Nói là làm, tôi đặt ba lô xuống rồi lấy máy ra. Triển lãm đa phần là để cây ở ngoài trời, trừ một số trường hợp đặc biệt cho đấu giá hoặc những cây có giá trị lớn mới được chuyển vào hội trường trong nhà. Những cây để ở khu ngoài trời này tôi cũng không hiểu rõ lắm về giá trị nghệ thuật. Chỉ có một điều dễ nhận thấy là cây nào cũng cong cong, uốn éo hết lượn rồi xoắn, chẳng hiểu đẹp ở cái chỗ nào. Thôi thì dù sao cũng là mỗi người một sở thích, không ở trong nghề cũng khó mà nhận xét được. Tôi giơ máy lên, ngó lấy cái cây mà tôi cho là đẹp nhất, chọn góc bố trí bố cục hợp lý và chụp. Sau đó tôi chụp thêm chụp tấm nữa để xem xét ánh sáng ở khu vực này. Nghệ thuật nhiếp ảnh đối với tôi rất đơn giản, đó là làm chủ ánh sáng.
Đang say mê ngắm và chụp thì tôi có cảm giác ở giữa mấy chậu cây to có một cái gì đó di chuyển. Nó khá là to, tuy nhiên không hiểu sao tôi lại không thể nhìn rõ nó là cái gì. Đen đen và di chuyển rất nhanh. Tôi bị hoa mắt hay sao vậy? Mắt tôi thuộc loại cực tốt cơ mà. Đúng rồi, hình như hôm nay dậy sớm mà lại không ăn sáng. Tôi nháy bừa vài phát rồi xem lại trên máy, chẳng có gì cả. Sao lại thế được, thật quá là vô lý, tôi vỗ vỗ mạnh vào đầu mình. Do vỗ hơi quá tay nên đầu tôi thực sự choáng váng, mẹ kiếp, tự mình đánh mình còn ngu hơn chó.
Trong lúc tôi đang ôm đầu thì một âm thanh quen thuộc vang lên:
- Anh định diễn kịch câm một mình ở chỗ này hả? Đi theo tôi nhanh lên.
Bình hoa nhìn tôi khó hiểu. Nàng thầm nghĩ: Mình đúng là gặp phải thằng dở hơi lại không biết bơi rồi. Lúc từ xa tiến đến nàng đã thấy tên hấp này tự táng vào đầu hai phát, đã thế lúc nàng lại gần còn nhăn nhó tự chửi bản thân ngu hơn chó. Xã hội bây giờ đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Bình hoa, cô…. cô đi mua giúp tôi một cái bánh được không?
Tôi vẫn xoa xoa cái đầu, bây giờ thì tôi nhìn rõ bình hoa đang đứng trước mặt rồi. Nhưng có lẽ vẫn phải ăn sáng, tý nữa mà lại hoa mắt, tụt huyết áp ngất ra thì bỏ mẹ.
- Anh vừa nói cái gì?
Bình hoa vô cùng sửng sốt khi nghe thấy người trước mặt gọi cô là bình hoa. Phải nói là cô vô cùng tự hào về vòng 3 của mình. Nếu như trên thế giới có một Kim Kardashian thì cô khẳng định mình không hề thua kém. Thậm chí cô nàng Kim siêu vòng 3 kia còn thấp hơn bình hoa tận 10 phân, tức là nàng không hề thua kém về chiều cao so với Phương My. Vậy mà có kẻ dám so sánh cô với bình hoa, đây chẳng phải nói cô là bình hoa di động sao? Cái loại mà chỉ có cái mã ngoài cứ lượn đi lượn lại nhưng đầu óc rỗng tuếch.
- Tôi nói là cô đi mua giúp tôi cái gì đó để tôi ăn được không?
Tôi thành thật trả lời. Thực ra tôi cũng không để ý thái độ của bình hoa trước mặt, có lẽ giống một quả bom sắp phát nổ.
- Anh tự đi mà mua, anh nghĩ tôi là ô sin của anh chắc.
Bình hoa hét vào mặt tôi.
- Tôi không có thẻ, ra bây giờ tý nữa lại phải gọi cô ra lần nữa. Mà tôi đâu có biết số điện thoại của cô.
Tôi làm động tác xòe hai bàn tay ra cộng với bộ mặt "Tôi có biết gì đâu", nhún vai trả lời.
- Hừ, anh… đợi đấy.
Bình hoa chưa bao giờ gặp một người phải nói là bựa tính thế này. Ăn ở nhà không ăn, đến đây còn làm trò nữa. Nhưng biết làm sao, chủ tịch Hội đã giao nhiệm vụ đi theo giúp đỡ hắn, nàng đâu dám phản đối. Công việc vẫn được ưu tiên hàng đầu mà. Nghĩ đến đây, bình hoa thở dài quay đầu ra cổng.
- Cám ơn cô rất nhiều.
Tôi nói vọng theo, đó là lời nói thật tâm đấy.
Sau khi lúc lại bình tĩnh, tôi tìm một chỗ mát ngồi xuống và xem lại ảnh. Thời điểm này cũng sắp đến giờ mở cửa, những người trong ban tổ chức đến cũng đông hơn và cũng tỏ ra khẩn trương hơn, nhưng chẳng một ai bận tâm tới tôi cả.
Tôi bấm vào nút xem lại. Sau đó nhìn kĩ vào từng bức ảnh một, kể cả phóng to lên. Nhưng không có bất kỳ một cái gì khác thường ngoại trừ mấy cái chậu cây ra. Tôi cảm thấy tiếc nuối, có lẽ bật nhanh sang chế đồ quay phim thì có phải đã ghi lại được khoảnh khắc đấy không. Những thứ tôi thu được chỉ là khoảng vài chục cái ảnh giống hệt nhau do lúc đó tôi giữ nút chụp hơi lâu. Những thứ này giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, xóa đi cho đỡ nặng thẻ.
Khi tôi chuẩn bị xóa bức ảnh đầu tiên thì một vật gì đập bụp vào đầu tiên. Cảm giác đích thực là một kẻ nào đó nhân lúc tôi không để ý cầm một vật đập vào đầu tôi, cũng may là nó cũng không cứng lắm nhưng cũng đủ làm máu nóng dồn hết lên đầu tôi.
- Thằng khùng nào đập tao vậy?
Nói xong tôi đứng thẳng dậy xem kẻ nào to gan dám đánh tôi. Tuy không biết võ nhưng tôi tự tin với cơ thể cường tráng của mình có thể đánh được 3 thằng choai choai một lúc.
- Ở đây chẳng có ai là thằng ngoài anh cả. Ha ha ha.
Bình hoa mỉa mai nói theo đúng cái phong cách của tôi. Nàng thực sự đắc ý vì đã có cơ hội đánh kẻ biến thái này. Thấy mình đi đến còn lén lén lút lút định bấm nút xóa. DSLR thì nàng chưa động qua nhưng ở nhà nàng cũng có một cái máy ảnh kỹ thuật số Canon Ixus gì gì đó. Những nút cơ bản thì Canon thể hiện khá là giống nhau, nên dù đổi sang các dòng máy khác nàng vẫn có thể nhận ra được. Người ngay thẳng thì cần gì lén lút chui vào góc này, chắc chắn tên này là kẻ bệnh hoạn thích rình chụp trộm. Phải nói ở Triển lãm Xuân lần này dù không hoành tráng nhưng ban tổ chức cũng phải mời một đội PG đứng chuẩn bị cho lễ khai mạc. Chưa kể một số gian hàng cửa các cửa hàng về nội thất, vật liệu, cây trồng con giống cũng thuê PG đứng nền. Người ta quan niệm thế này, cho các PG vừa xinh vừa ăn mặc thật hot đứng giới thiệu sản phẩm thì các đấng mày râu sẽ xúm tới xem, càng xinh càng đông, càng nóng bỏng càng thích. Xem xong thì phải lấy máy ảnh, điện thoại ra chụp, mấy khi được gặp gái xinh thế này, chụp về lâu lâu mang ra ngắm. Họ chụp về, xong rồi đưa lên diễn đàn này, trang internet nọ và bắt đầu chia sẻ (share) với nhau. Vô hình chung mấy cô người mẫu đó gián tiếp trở thành cái khung quảng cáo cho mấy nhãn hiệu đã thuê các cô, vì tên nhẫn hiệu đó nằm chình ình trên ngực rồi trên mông các cô, toàn các vị trí thật là "nhạy cảm". Nghĩ đến đoạn này, bình hoa di dộng rùng mình. Nhiếp ảnh gia gì chứ, sói đội lột cừu mà thôi.
Tôi thấy vẻ ngơ ngẩn của bình hoa cũng không rõ nguyên nhân. Giật lấy cái túi trên tay của nàng. Thì ra là xôi xéo, cô nàng nghĩ thế nào hay thật, biết mình thích ăn xôi xéo nhất trong các loại xôi.
- Được, đúng loại tôi thích. Vì hành động nhỏ này, tôi sẵn sàng bỏ qua lỗi lớn cô vừa tạo ra.
Tôi thản nhiên đưa nắm xôi lên mồm mà ngoạm lấy một miếng rõ to. Cách ăn này của tôi có phần hơi "dị" nhưng tý nữa tôi phải chụp ảnh, không thể để tay ra mồ hôi được. Mồm mỡ một tý lau rồi chả phải dùng nữa, còn tay lau rồi thì nó vẫn trơn, đụng vào máy ảnh thì đúng là như làm làm chuyện đó mà đeo bao vậy, mất hết cả cảm giác. A, đấy là tôi nghe bọn bạn nó nói vậy, chứ tôi vẫn là một xử nam.
- Anh nói cái gì? Ai có lỗi cơ?
Bình hoa đang mơ màng thì bỗng tỉnh lại, chẳng qua nàng nghe ù ù cạc cạc được mấy chữ nên không hiểu tôi nói gì.
- Tôi nói là tôi thích ăn xôi của cô.