"Nguyện xin giữ những dĩ vãng là giấc mơ
Để trong kí ức những kỉ niệm dấu yêu
Từng lời nói từng khúc hát còn vang mãi….."
Tôi đang tận hưởng cái phút giây hạnh phúc đấy thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Không phải của tôi vì tôi mới thay điện thoại, chuông là nhạc Nokia tune. Đây là nhạc chuông của Dương Linh, bài Dĩ vãng cuộc tình do Tuấn Hưng thể hiện.
Dương Linh bây giờ đã tỉnh táo hơn nhiều, nàng muốn đẩy tôi ra để nghe điện thoại nhưng lại bị tôi ôm chặt không buông.
- Bỏ tay ra để em nghe điện thoại.
Không hiểu từ bao giờ nàng đã thay đổi cách xưng hô với tôi như vậy. Nhưng mà tôi thích, nếu có nút Like cho sự thay đổi này thì tôi sẽ bấm mà không do dự. Trước kia Khang ở đây thì nàng gọi Khang là anh, còn tôi thì coi như bằng vai phải lứa. Thật sự là rất không công bằng.
- Anh không bỏ. Đâu phải dễ dàng mà có cơ hội thân mật với Tuyết Sơn hùng vĩ.
Tôi tỏ vẻ nghiêm túc nhưng càng ôm chặt hơn. Đây cũng là lần đầu tôi ôm một cô gái vào lòng. Cảm giác thực sự hết sức kích thích. Hơn nữa Dương Linh lại còn rất xinh đẹp, điều này làm thằng em của tôi như trỗi dậy sau một thời gian dài ngủ đông. Tuyệt vời, vậy là nó không bị làm sao, tôi chỉ sợ mình trở lại bình thường được mà lại bất lực thì đúng là tột đỉnh bất hạnh.
- Anh…. bỏ ra. Em phải nghe điện thoại.
Dương Linh mặt đỏ bừng bừng giãy thoát khỏi vòng tay tôi, nàng cũng cảm nhận được cái gì đó tự dưng ép vào bụng nàng. Tuy chưa thân mật với con trai bao giờ nhưng chút kiến thúc về chuyện đó nàng cũng hiểu. Tôi cũng không muốn làm đau nàng, giả bộ tiếp tục ép chặt vào nhưng thực chất lại thả lỏng.
Nàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đó là một chiếc điện thoại màu đen, màn hình cảm ứng rất to, hiệu Samsung. Tôi chưa nhìn thấy cái điện thoại nào màn hình to như vậy ngoại trừ dòng Dell Streak. Chiếc điện thoại Samsung này thiết kế cũng đẹp, đặc biệt là cực mỏng.
- A lô, em đây. Em đang đi làm.
- Hôm nay em không nghỉ được, anh chủ đi công tác về rồi.
- Được rồi, tối nay gặp lại anh sau.
- Bai bai.
Dương Linh quay đi chỗ khác nghe điện thoại nhưng do trong phòng quá yên tĩnh nên tôi cũng nghe được hết những gì cô ấy nói, chỉ không nghe được người bên kia nói thôi.
- Bạn của em à?
- A, vâng. Không có gì đâu.
Bây giờ nàng đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có, từ lời nói tới nét mặt. Tuy nhiên ánh mắt của nàng đã tố cáo sự bối rối. Tôi cũng không muốn hỏi thêm nữa, dù sao đó là chuyện riêng của mỗi người. Cái mà tôi muốn biết là chuyện gì đã xảy ra trong thời gian tôi nằm viện.
- Linh, em ngồi xuống đi. Anh muốn hỏi em một số chuyện.
Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc nên kéo hai cái ghế gấp lại gần. Nàng cũng nghe lời tôi ngồi xuống, không để tôi nói, nàng đã hỏi trước:
- Anh đi xa sao không báo một câu với em?
- Anh thực sự không thể báo với em được.
- Tại sao?
Dương Linh nhíu mày hỏi. Chẳng lẽ anh ấy không có một chút quan tâm tới mình?
- Anh gặp tai nạn, sau đó phải nhập viện. Sáu tháng qua anh chỉ nằm một chỗ, không nói cũng chẳng cử động được. Vậy em bảo anh báo với em thế nào được? Với cả lúc tai nạn anh cũng chẳng nhớ điện thoại rơi ở đâu nữa.
Tôi trả lời thành thật. Đúng là điện thoại của tôi chắc bị ai đó lấy mất rồi, hoặc là rơi mất. Cái gì rời khỏi tay thì xác định là mất, thời đại này nó là như vậy đấy.
- CÁI GÌ? Anh, anh bị tai nạn…?
Dương Linh vô cùng bất ngờ, đầu óc nàng như đảo lộn. Sao chuyện lớn như vậy mà nàng lại không biết? Đây đâu phải lý do mà nàng đã tin tưởng suốt mấy tháng vừa rồi.
- Ừ.
- Anh nói thật đó chứ?
- Anh nói dối em làm gì.
- Vậy anh có bị làm sao không?
Dương Linh bây giờ mới nhận thức được tình hình, nhìn người ngồi đối diện cô đúng như một kẻ mới ốm dậy. Nhợt nhạt và gầy gò, nhưng trông hắn lại tràn trề sức sống chứ không tỏ vẻ ốm yếu của một người vừa xuất viện. Nàng đưa mắt nhìn khắp người tôi xem có chỗ nào bất thường không.
- Anh không sao đâu. Em xem, anh nằm suốt mấy tháng trời đáng ra phải béo lên nhưng có vẻ anh không hợp với nước truyền dịch. Còn lại thì đã bình thường rồi.
Tôi làm động tác đưa tay lên gồng gồng. Nếu bình thường thì tay sẽ hiện bắp chuột lên đấy, nhưng bây giờ thì chả biết nó chạy đi đâu mất rồi. Áo tôi mặc là loại dài tay nên Dương Linh không nhìn thấy sẹo trên cánh tay trái của tôi. Nói về mấy cái sẹo này, nó giống như là vết mèo cào hơn là chó cắn vì nó là những đường kéo dài trên cánh tay. Đấy là sẹo mổ định hình lại xương cánh tay của tôi. Cái con chó ngu đần kia, tôi mà gặp lại nó thì chắc chắn sẽ đánh chết rồi mang đi làm món rựa mận. Ai nha, nhắc đến con chó tôi lại nhớ đến Phương My, không biết giờ này em thế nào rồi?
- Thời gian này em có gặp Phương My không?
Phương My và Dương Linh học cùng khoa Tiếng Anh ở Học viện Ngoại giao. Nàng hơn Phương My hai khóa. Sau khi đỗ đại học, Phương My có hay đến studio của tôi nên mới quen Dương Linh. Nàng giúp Phương My rất nhiều trong phương diện học tập ở trường nên cũng hay đi với nhau.
- Phương My sang Anh rồi. Anh không biết sao?
Nàng tỏ vẻ bất ngờ. Việc tôi thích Phương My nàng biết, chuyện về Phương My tôi đều kể hết cho nàng.
- A, em quên mất là anh nằm trong viện. Em xin lỗi.
- Em có lỗi gì đâu mà phải xin. Phương My đi lâu chưa? Mà nàng sang đấy làm gì?
- Cô ấy sang đó du học, cùng được gần 4 tháng rồi. Lúc trước em cứ tưởng là cô ấy đi theo anh sang tìm anh Khang cơ?
- Đi theo anh? Tìm Khang?
- Lúc anh biến mất thì người đến nhà anh đưa một bức thư của anh. Trong đó ghi rằng anh nhận được tin Khang bị bắt ở bên Anh nên anh bay sang đó giải quyết, có lẽ sẽ đi một thời gian dài. Bố mẹ anh biết rất lo lắng, nhưng cũng chẳng có cách nào liên lạc với anh cả. Hai bác có đến nhà anh Khang như hình như mẹ anh ý đã chuyển đi , nhà cũng đã bán. Hơn một tháng không có tin tức gì của các anh nên Phương My quyết định đi sang đó tìm nhưng bố mẹ cô ý không cho. Thế là Phương My đã đến trường đăng ký học khóa học liên kết giứa trường em và một trường cao đẳng ở bên Anh. Theo lịch là tháng 11 này mới bay nhưng Phương My đi sớm hơn dự kiến vì ở bên Anh cũng có người nhà của Phương My đang sống định cư. Hợp đồng ở Studio em cũng hủy hết và không nhận nữa. lấy lý do là anh sang Anh học nên tạm thời đóng cửa. Tiền thuê nhà thì em lấy từ tiền lãi của anh ở cửa hàng quần áo của anh với anh Chung. Hàng ngày em đến đây vào buổi sáng để quét dọn, làm ở đây lâu như vậy rồi nên thành thói quen. Hì.
Dương Linh kể lại toàn bộ sự việc trên một cách rành rọt. Chỉ có mấy tháng tôi nằm viện mà xảy ra nhiều chuyện thật. Rõ ràng là có ai đó không muốn cho người thân của tôi biết việc tôi nằm trong bệnh viện. Điều này khiến tôi đau đầu vô cùng? Người này muốn gì ở tôi? Họ làm thế để làm gì?
- Anh gầy quá đấy, bây giờ phải tẩm bổ nhiều vào. Em đi mua cháo tim cật cho anh nhé. Cũng gần trưa rồi.
- Thôi, mình cùng đi ăn. Anh không thích ăn cháo, đi ăn phở gà Tô Hiến Thành đi. Anh thấy nước dùng ở đó rất ngon.
Quán phở này tôi hay đi ăn với các chiến hữu trong hội chụp ảnh, gọi ngắn gọi là phở bà Lộc, địa chỉ số 3 Tô Hiến Thành.
- Vâng, em thì ăn gì cũng được.
Dương Linh cười mỉm nói. Nhìn nàng đáng yêu thế không biết, nếu không phải tôi một lòng với Phương My thì tôi đã cưa Dương Linh rồi. Ngoài việc hơi nóng tính một chút thì nàng đáp ứng đầy đủ các tiêu chuẩn của tôi.
- A, Linh này, anh hỏi em một điều.
Trong lúc đợi Linh Khóa cửa tôi tranh thủ hỏi.
- Gì ạ?
- Sao tự dưng em lại ngoan ngoãn vậy? Chẳng phải hồi trước em sống chết cũng không gọi anh xưng em với anh mà.
- Anh không thích thì thôi, xưng hô lại bình thường.
Dương Linh trừng mắt nhìn tôi. Cái người này, đúng là vô tâm hết sức tưởng tượng. Chẳng lẽ hắn không để ý là nàng luôn chủ động cho hắn thay đổi cách xưng hô sao. Với tính cách kiêu kì của con gái, nàng không thể chấp nhận việc chủ động gọi hắn là anh. Chẳng qua lúc nãy nàng rất xúc động mới gọi như thế, nếu hắn không thích thì nàng cũng không ép.
- Thích, thích chứ. Mà nếu em thêm chữ yêu vào nữa thì tốt. Nghe anh yêu rất bùi tai.
Tôi cúi xuống ghé vào tai Dương Linh nói nhỏ. Chẳng hiểu sao tôi rất thích trêu cô gái này.
- Anh…. này. Cứ trêu em suốt thôi….
Mặt Dương Linh đỏ bừng, nàng vừa nói vừa dùng công phu Cua cắp bạo vương một cách thuần thục. Nàng không dám ngẩng mặt lên vì sợ tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng lúc này. Cái tên này đúng là chẳng biết xấu hổ gì cả, biết thế cầu cho hắn chết quách đi.
Chúng tôi như hai đứa trẻ nô đùa đang chơi trò đuổi bắt vậy. Tiếng cười vang khắp hành lang khu tập thể.