Ông trời đã không muốn tôi chết thì tôi phải sống thật tốt. Đã hai tuần kể từ sau khi tôi cảm nhận được mùi vị của cuộc sống. Tôi chỉ nằm đó, mắt đã mở được nhưng không thể nói được gì, toàn thân cũng gần như bất động. Nhưng tôi có thể nghe được những gì xung quanh, cũng không nhiều và rõ ràng lắm vì đầu tôi cứ vang lên những tiếng ong, ong rất khó chịu.
Tôi đoán là mình đã được chuyển vào một viện lớn. Qua nhiều ngày lắng nghe, tôi cũng ước chừng ở trong phòng có khoảng 4 người nữa cũng giống như tôi. Có hai người thì không khác gì tôi luôn, còn hai người nữa thì có thể nói được nhưng cũng không đi lại được. Tôi cũng chẳng biết mình bị làm sao vì bác sĩ mỗi ngày kiểm tra xong đều ghi vào một cái bảng ở dưới chân giường của tôi. Và tôi cũng là bệnh nhân duy nhất không có người thân chăm nom nên bác sĩ cũng không thể trao đổi tình hình của tôi được. Trừ việc có thể tự thở ra thì tôi ăn uống bằng cách truyền dịch, thải ra cũng bằng các ống cắm vào cơ thể. Người tôi giống hệt như một sinh vật bị thí nghiệm vậy.
Ngày ngày có ba cô y tá đến chăm sóc, thay chai dịch và đổ túi nước thải cho tôi. Có một cô phải gần bằng tuổi mẹ tôi, một cô cũng phải gần 30 rồi và một cô y tá rất trẻ, có lẽ còn ít tuổi hơn tôi. Buồn thay là tôi ở bệnh viện lâu như vậy nhưng cũng không có ai hỏi thăm. Chẳng lẽ người nhà và người thân của tôi không một ai đi tìm tôi sao?
Hóa ra 21 năm qua tôi sống như một cái bóng, nếu không có ánh sáng thì tôi cũng không tồn tại luôn. Thời gian qua tôi rất ít khi về nhà, có lẽ bố mẹ nghĩ tôi đi phượt dài ngày rồi cũng nên. Đúng là 2 năm trước tôi có tổ chức xuyên Việt với hội bạn trong một tháng hè. Ngày đó tôi kiên quyết đi nên bố mẹ tôi đành mặc kệ. Một tháng đó tôi cũng chẳng liên lạc về cho gia đình.
Thế còn Phương My? Gần 8 năm qua tôi luôn ở bên em, nếu em không có tình cảm với tôi thì cũng phải coi tôi là anh chứ. Dương Linh nữa? Thời gian qua tôi đối xử với cô như một cộng sự đích thực, chìa khóa nhà tôi cũng giao cho cô. Không thấy tôi về cô phải đi tìm tôi chứ? Mọi người ơi, mọi người ở đâu rồi?
Nếu tôi không trở lại bình thường được thì sao? Chẳng lẽ tôi sẽ chết dần chết mòn trên cái giường bệnh này ư?
Hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu tôi. Hóa ra cuộc sống của tôi là thế đấy, vô vị và nhạt nhẽo, quan hệ rộng rãi nhưng toàn là những mối quan hệ dựa trên lợi ích. Một lần nữa tôi cảm thấy tuyệt vọng. Cảm giác tỉnh lại cũng chẳng hơn lúc ở trong không gian đen tối kia là mấy. Nghĩ đến đó, nước mắt của tôi lại trào ra. Trừ việc khóc, tôi chỉ biết chớp chớp mắt, tất cả mọi thứ còn lại đều không thể cử động.
Tháng năm, chiều tàn rất muộn, ánh nắng vàng ruộm khắp căn phòng. Thời tiết bắt đầu nóng hơn nhiều, và nằm một chỗ thế này thì khó chịu vô cùng. Chưa kể nước mắt của tôi rơi thấm ướt gối. Đầu tóc 2 tháng không gội, không cắt mọc um tùm như cỏ dại vậy.
Khi tôi đang miên man nghe tiếng ve kêu thì có một chiếc khăn mùi xoa thơm tho nhẹ nhàng lau khóe mi tôi, nói thêm là khả năng ngửi của tôi cũng không bị mất đi. Mắt tôi đảo qua lại tìm xem ai đang lau nước mắt cho tôi. Theo suy nghĩ của tôi thì đó chỉ có thể là một trong ba cô y tá thôi. Vì giờ này người nhà bệnh nhân đi ăn cơm hết rồi. Mà hôm nay không phải ngày trực của cô y tá trẻ, vậy chỉ có thể là cô y tá già hoặc cô 30 tuổi, tôi gọi như vậy để phân biệt từng cô một. Ồ, tôi đoán không sai lắm, đó là cô y tá 30 tuổi của tôi đây mà.
Tôi cũng chẳng thể nói lời cảm ơn hay biểu hiện gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào mắt cô y tá. Một ánh mắt thật đẹp nhưng hơi đượm buồn. Ngoại trừ cô y tá già tôi không dám nhận xét, thì hai cô y tá còn lại là cô gái đang đứng cạnh tôi và cô y tá trẻ đều là những người dễ nhìn. Nếu như cô y tá trẻ toát lên vẻ trong sáng hồn nhiên của một người mới bước chân vào đời thì cô y tá 30 tuổi lại mang một vẻ đẹp dịu hiền. Đúng, trông cô ấy rất hiền. Tóc để dài ngang lưng, thằng tắp và đen nhánh, người cao cỡ 1m62, tôi đoán là vậy. Ở lâu trong tư thế nằm làm tôi không đánh giá đúng được về chiều cao nữa.
- Anh có nghe được tôi nói không?
Cô y tá giơ tay quơ quơ trước mặt tôi. Tôi đáp lại bằng cách chớp 2 mắt.
- Vậy là anh đã hồi phục rất nhanh rồi đó.
Cô nói câu này làm tôi rất đau lòng, tôi nghe được từ cách đây hai tháng, sau cô không hỏi tôi sớm hơn. Chỉ có một điều tôi thấy khác biệt là tay tôi không còn đau như trước nữa và cũng đỡ đau đầu, nhịp thở cũng bình thường hơn.
Vậy là cứ sau một cậu hỏi của cô y tá tôi lại chớp chớp mắt. Thật vui vì lâu lắm rồi mới có người trò chuyện với tôi. Nếu không chắc tôi sẽ chết vì buồn mất. Tôi đã biết được cô ấy tên là Lâm Diệp Anh, được in trên bảng tên trước ngược. Một cái tên đẹp, nghe như kiếm hiệp Trung Quốc vậy. Sau đó tôi biết thêm được tình hình bệnh của tôi. Khi được đưa lên tuyến trên này, tôi ở trong tình trạng thiếu máu trầm trọng, ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng và thậm chí thiếu cả máu lên não. Xương cánh tay trái bị gãy vỡ, mất cảm giác và khả năng hoạt động của toàn bộ các cơ bắp. Hiện nay tình trạng tuy đã không còn nguy hiểm, các cơ quan nội tạng đã hoạt động bình thường, xương cũng đã lành với tốc độ rất nhanh nhưng về phần cơ bắp thì không có tiến triển nào cả.
Nghe đến đây tôi cũng hiểu một phần tình trạng của mình. Không giống như mấy ông cụ ở giường bên cạnh đa phần nằm liệt giường do tai biến thì tôi là một dạng bệnh lạ, gần như là hiệu ứng của một quá trình suy kiệt cơ thể.
Không biết còn phải nằm lại đây bao nhiêu lâu nữa nhưng ít ra tôi cũng tìm được một người trò chuyện. Tâm sự với một người chỉ biết lắng nghe như tôi thật là thích. Không phản đối, không trêu đùa, không lo lắng…. Tất cả chỉ có lắng nghe và lắng nghe. Tôi cũng biết thêm nhiều chuyện về nàng. Lâm Diệp Anh là con gái lớn trong một gia đình có 3 anh chị em, năm nay cô 28 tuổi nhưng vẫn sống một mình. Người yêu của cô mấy năm trước lên Tây Nguyên làm gỗ hòng đổi đời nhưng chỉ một thời gian ngắn thì không còn liên lạc được nữa. Cô cũng đã bỏ mấy tháng trời đi tìm anh những hoàn toàn vô vọng. Còn rất nhiều chuyện nữa nhưng tôi không nghe được hết và cũng không nhớ được hết, nhưng có những chuyện nàng nói nhỏ quá tôi không nghe được, khi thì bị tiếng ồn xung quanh, khi thì nàng phải chạy đi xem các giường bệnh khác. Nhưng thế cũng làm tôi cảm thấy ấm áp hơn nhiều rồi.
Cuộc sống cứ thế diễn ra đều đều và chậm rãi, tuy trong lòng tôi vẫn luôn có một nghi vấn là sao tôi có thể ở đây lâu đến như vậy, tiền đâu ra mà trả viện phí. Mà bố mẹ, bạn bè thực sự quên tôi rồi sao?
Thấm thoát đã sắp sáng tháng 9, mùa thu đến rồi đó. Tiến bộ duy nhất của tôi là cử động được cái hàm và các ngón tay. Nhưng có một điều đáng buồn là đã hơn một tháng rồi không thấy cô y tá Lâm Diệp Anh đến trò chuyện với tôi, thậm chí hình như không còn trong khoa này nữa.
Với người chẳng thể làm gì như tôi, việc duy nhất làm để cho qua ngày là suy nghĩ. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những bài học nhỏ, những câu châm ngôn, bất kể những gì tôi có thể nghĩ được. Nếu bây giờ được trở lại bình thường, tôi sẽ làm những điều mà tôi mơ ước, những điều tôi đang làm dang dở. Cuộc sống thực ngắn ngủi, không thể đợi chờ cơ hội đến được, phải tự tay bắt lấy cơ hội.