May mắn là tối nay đi ngủ tôi chỉ cởi áo chứ chưa cởi quần. Dù mặc quần bò đi ngủ là một điều vô cùng khó chịu nhưng ở nhà người khác thì tôi cũng không dám làm gì.
Đây là lần đầu tiên một người con gái sờ vào người tôi theo đúng nghĩa, không tính những lần tôi bị cấu, véo. Tôi quen rất nhiều con gái, bạn bè cũng nhiều nhưng để có va chạm thân thể thì đúng là chuyện chưa từng xảy ra.
- Phong! Phong! Dậy đi.
Yến tỷ kéo cái chăn đang trùm quá đầu tôi xuống.
- Có chuyện gì vậy tỷ?
Tôi uể oải trả lời.
- Nhóc bị ốm rồi. Phòng này lạnh quá, xuống phòng chị ngủ.
- Phòng chị? Thế chị sẽ ngủ ở đâu?
- Chị cũng ngủ ở đó. Chả lẽ nhóc muốn chị ngủ ở đây rồi bị cảm giống nhóc sao? Dậy đi xuống mau.
Yến tỷ vừa nói vừa hành động, kéo tay tôi dậy.
- Để em tự xuống cũng được mà.
Tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Đúng là tôi bị cảm thật rồi. Đầu thì đau như búa bổ, mí mắt nặng trĩu, toàn thân run lên vì lạnh. Yến tỷ đi xuống trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Tay vẫn giữ khư khư cái chăn đang phủ lên người. Bây giờ mà bỏ ra thì lạnh chết mất.
- Nằm xuống đi. Để chị đi lấy thuốc cho nhóc.
Cái giường của Yến tỷ là một chiếc giường đôi có ga trải giường màu vàng, chăn gối cũng màu vàng. Chắc chắn Yến tỷ là một người có cùng sở thích ngủ điều hòa đắp chăn bông vào mùa hè giống tôi. Nếu không thì cái chăn sao có thể to và dày như thế này. Mà tôi cũng chẳng quan tâm, cứ lên giường chui vào trong chăn đã. Cái chăn này ấm hơn nhiều lần cái chăn cũ, mà trong phòng này cảm giác cũng ấm áp hơn cái phòng tầng ba nhiều.
- Dậy uống thuốc đi này.
Yến tỷ đã quay trở lại, một tay cầm một cốc nước còn tay kia cầm vài viên thuốc. Tôi cũng cố dậy uống cho xong rồi nằm xuống. Bình thường tôi rất ít khi bị ốm, cơ bản vì tôi chăm tập thể thao. Nhưng có lẽ là do nằm viện lâu quá nên sức đề kháng của tôi bị giảm đi.
Trong đầu tôi hiện ra vô số hình ảnh của quá khứ. Là hình ảnh của tôi với Khang cùng nhau chơi bắn bi, lia lon cùng trẻ con cùng khu, là hình ảnh tôi ngồi vẽ thiếp giáng sinh tặng cho Phương My. Những hình ảnh về Phương My xuất hiện càng lúc càng nhiều. Tôi dần thiếp đi lúc nào không biết.
……………
- Phương My, em ra sân sau với anh có được không?
- Bây giờ ạ?
- Ừm, bây giờ luôn. Đang giờ ra chơi, hay là em muốn trốn tiết.
- Không, em không có ý đó. Chỉ là hơi bất ngờ thôi.
- Vậy đi thôi.
Chúng tôi cùng nhau đi nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Ước gì không có khoảng cách đó thì tốt.
- Anh Phong, em cám ơn anh vì chuyện hôm trước.
- Cám ơn? Chuyện gì cơ?
- Em nghe cái An nói hết rồi. Thật là xấu hổ quá đi.
- Xấu hổ cái gì? Thằng đó thật đáng chết, anh mà nhìn thấy nó lởn vởn quanh em thì nó chết chắc.
Tôi hùng hổ nói, đúng là tôi muốn đập thằng đó thêm một tỷ lần. Nhưng hiện giờ tôi vẫn là học sinh, làm quá thì có thể bị đuổi học mất.
Ra đến sân sau, tôi chọn một vị trí ít người qua lại.
- Tặng em này. Chúc em Giáng sinh vui vẻ.
Tôi lấy quà và thiếp từ trong túi áo khoác ra. Cũng may là nó không to lắm nên có thể để vừa trong túi áo.
- A,… em cám ơn.
Phương My đưa tay ra đón lấy, nhưng nàng có vẻ lúng túng.
- Sao? Em không thích sao?
- Không, em thích mà. Chỉ là em không biết tại sao phải ra tận sân sau để làm việc này.
Phương My hơi e dè nói. Nhưng nàng nhận ra câu nói của mình có vần đề.
- Không phải em có ý gì đâu, chẳng qua em thấy chỗ này hơi vắng vẻ.
- A, không sao. sao em không mở quà ra đi.
- Có được không ạ?
- Được mà, quà anh cũng đã tặng em. Giờ là của em thì em muốn làm gì cũng được.
- Vậy em mở nhé.
- Ừ.
Phương My mở cái gói quà nhỏ xinh đó ra. Tôi vô cùng hồi hộp.
- Oa, oa…… đẹo quá. Chiếc nhẫn này nhìn đẹp thật đấy.
- Em có thích không?
- Em rất thích. Nhưng mà hình như nó rất đắt thì phải. Em không dám nhận đâu.
Chiếc nhẫn này đúng là đắt thật, học sinh chỉ dựa vào tiền tiêu vặt thì chắc chắn không thể mua nổi. Tôi phải dành toàn bộ tiền kiếm từ những lần chụp ảnh được đăng báo gộp lại mới có thể mua được đấy.
- Làm bạn gái anh nhé.
Tôi lấy hết sức bình sinh để nói. Đây là kiểu tỏ tình cổ điển nhất, tôi tham khảo trên mạng rất nhiều trên mạng mới dám làm đấy.
- Anh Phong, em…. em….
Phương My đã thực sự bối rối. Mặt nàng đỏ như quả gấc.
- Anh thực sự thích em mà.
- Em.. em… xin lỗi.
Nàng lấy hai tay che mặt và quay đầu chạy. Quà và thiếp vì thế cũng rơi xuống đất.
- Phương My, Phương My……
……….......
Tôi mở mắt. Tôi đang ở trên giường chứ không phải đang ở sân sau của trường. Đó chỉ là giấc mơ. Một kỉ niệm đau buồn mà tôi không bao giờ quên. Lần thất bại đầu tiên luôn là lần đau đớn nhất. Những lần sau thì tôi quen rồi.
Căn phòng hiện giờ đã tràn ngập ánh sáng, chắc giờ cũng không còn sớm nữa rồi. Tôi phải dậy thôi.
Bây giờ tôi mới để ý có cái gì đè lên tay tôi. Không, có ai đó đang ôm tôi thì đúng hơn.
- Yến tỷ.
Tôi giật mình nói khẽ. Tôi không tin nổi chuyện gì đang xảy ra. Yến tỷ đang ôm tôi ngủ, một chân một tay vòng lên người tôi. Chiếc chăn bông cũng không còn trên giường nữa.
Đầu tôi đã hết đau. Tôi nhớ là tối qua tôi ngủ ở tầng 3, sau đó Yến tỷ lên bảo tôi xuống ngủ dưới tầng 2 cho ấm. Nhưng làm gì có đoạn nào là ngủ chung nhỉ. Hay là tôi không nhớ.
Ngểnh đầu lên quan sát, tôi chỉ cởi trần chứ quần thì vẫn mặc. Yến tỷ thì mặc một chiếc áo hai dây màu trắng và quần ngủ màu hồng. Phù, vậy là chúng tôi chưa làm gì quá giới hạn. Tôi chỉ sợ nhất điều này, dù lúc về đây chúng tôi vẫn tỉnh táo nhưng tối qua cả hai đều uống khá nhiều.
Nếu xảy ra chuyện đó thì tôi sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi vì tôi luôn coi Yến tỷ là chị gái của mình. Tôi là đàn ông, phải chịu trách nhiệm với những gì đã xảy ra. Với cả, lần đầu tiên mà không biết nó như thế nào thì thật là bách nhục.
Cái cảm giác tiếp xúc da thịt thân mật thế này làm người tôi nóng ran. Làn da của Yến tỷ vừa trắng vừa mềm mại. Đầu Yến tỷ gác lên tay trái của tôi, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Nhưng điều làm tôi kích thích nhất vẫn là đôi tuyết sơn đồ sộ đang áp vào người tôi. Tôi chắc chắn là Yến tỷ không mặc áo con. Người tôi lâng lâng, hô hấp cũng không đều. Bảo sao con trai con gái lại yêu nhau, không tính đến vấn đề cảm xúc thì riêng cái chuyện ôm nhau không đã thấy thích thế này rồi. Không hiểu làm chuyện đó còn như thế nào nữa, nghĩ đến đây thằng nhỏ của tôi lập tức phản ứng.
Nếu cứ tiếp tục thế này chắc tôi không kiềm chế được thú tính trong người mất. Phải tìm cách ra khỏi giường thôi. Tôi khẽ lách người ra, từng động tác đều rất chậm và nhẹ nhàng để không làm Yến tỷ thức giấc.
- A..a…. Trời đã sáng rồi sao?
Mọi công sức của tôi như đổ xuống sông xuống bể. Yến tỷ đã tỉnh lại.
Tôi cũng ngừng nhúc nhích, đợi Yến tỷ ngồi dậy thì rời khỏi giường cũng được. Càng làm tiếp càng thấy mờ ám.
- Chắc chắn rồi. Mà trông tỷ như vậy mà nặng thật đấy.
- Nặng?
Yến tỷ ngẩn đầu lên nhìn tôi hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.
- Tỷ làm tay của em bị mất cảm giác luôn rồi.
Tôi phóng đại một chút. Tê thì có tê, chứ liệt thì còn lâu.
- Aaa….. Tại sao chị lại nằm ở đây.
Yến tỷ đã nhận thức được tình hình, ngồi bật dậy.
- Tỷ hỏi em, em biết làm sao? Hôm qua em ngủ thiếp đi có biết gì đâu.
- À, đúng rồi. Hôm qua nhóc bị sốt, thấy nhóc cứ run lên nên chị ôm một lúc cho ấm. Chắc là ngủ quên mất.
Yến tỷ làm bộ mặt vô cùng đáng thương, nhưng kì thực lại rất đáng yêu. Ôm cho ấm ư? Lại có những chuyện như vậy sao.
- Dù sao thì cũng cám ơn tỷ, thuốc rất hiệu quả. Em thấy đỡ nhiều rồi.
Tôi cũng ngồi dậy.
- Mới có 7 giờ 30 thôi. Để chị xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng. Nhóc không phải đi luôn chứ?
- Không, hôm nay em cũng chưa có lịch làm gì cả.
- Vậy đợi một chút nhé.
Yến tỷ cười nhoẻn miệng trước khi đi ra khỏi phòng. Một nụ cười đẹp hơn ánh nắng sớm. Nếu như tôi gọi Yến tỷ là tỷ do hồi mới quen tôi hay đọc truyện kiếm hiệp thì chẳng biết sao Yến tỷ cứ gọi tôi là nhóc. Mấy năm trước còn là teen thì nghe còn có thể chấp nhận được, còn bây giờ nghe như gọi trẻ con vậy.
Tôi cũng đi tìm cái áo và nhà vệ sinh. Hôm qua uống nhiều bia vậy mà đến giờ vẫn chưa đi vệ sinh. Tôi nghi ngờ thận tôi có vần đề hoặc tôi quá giỏi chịu đựng. Khoa học đã chứng minh chịu đựng cái việc này không hề tốt cho sức khỏe.
Nhân tiện ở trên tầng 3, tôi vào tham quan phòng tối của Yến tỷ. Khác với tôi và những người còn lại trong nhóm dùng máy ảnh kỹ thuật số, Yến tỷ chỉ thích dùng máy phim. Chính vì thế mà Yến tỷ dành nguyên một phòng để làm phòng tối phục vụ cho việc rửa ảnh. Ở cái thời đại này, máy ảnh phim đã bị coi là lạc hậu. Nhưng mỗi người có một sở thích, không thể ép buộc được.
Trong phòng tối đúng là tối thật nhưng vẫn có đèn đỏ, đủ để người ta nhìn thấy đường và làm việc. Trong phòng có rất nhiều ảnh đã rửa được treo trên dây. Những bức ảnh về cây cỏ, hoa lá, có cả những bức ảnh về sóng biển mà Yến tỷ vừa khoe tối qua. Tôi để ý thấy có một quyển album trên bàn rọi. Một quyển album có bìa hơi cũ.
- Nhóc ở trong này à?
Khi tôi đang định lật thì cửa bật mở kèm theo câu hỏi của Yến tỷ.
- Tỷ làm em hết hồn. Em đi tìm cái áo tiện qua bên này tham quan. Đang định xem qua Album ảnh này thì….
Tôi chưa kịp dứt lời thì Yến tỷ lao vào chắn trước mặt tôi.
- Đừng có xem. Chẳng có gì đâu.
- Thật là đáng nghi ngờ, chẳng lẽ có gì đó mờ ám.
Tôi nheo mắt nói. Cái gì mà càng cấm người ta càng muốn khám phá. Điển hình nhất chính là chuyện về trái cấm.