• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng tôi đến học viện Ngoại giao, trường của Dương Linh, sớm hơn năm phút trước khi tiết học của nàng bắt đầu. Trường này cũng bé bé như trường tôi nhưng xét về sinh viên thì lại đối lập hoàn toàn. Trường tôi chủ yếu toàn đực rựa, tất nhiên ngoài trừ mấy lớp KT và MT ra. Còn bên này thì số lượng sinh viên nữ lại áp đảo sinh viên nam.

Tình trạng bất cân đối về tỉ lệ nam nữ khiến cho sinh viên trường tôi phải trồng rất nhiều cây si ở các trường khác. Đáng ra thành phố cũng nên tuyên dương trường tôi vì hành động này. Giờ đi đâu cũng phải xanh, sạch, đẹp mà.

- Tiết này học môn gì vậy?

Sau khi bước vào phòng học, tôi hỏi.

- Tiếng Anh chuyên ngành.

Dương Linh mỉm cười trả lời tôi, ngành nàng học chủ yếu toàn học tiếng anh. Tuần 5 buổi thì đến 4 buổi là học tiếng Anh rồi.

- Tiếng Anh hả? Sao không nói sớm để anh ra quán nước ngồi đợi.

Tôi có thể giao tiếp bằng tiếng Anh tốt, nhưng bảo ngồi học thì đúng là chán nản. Thứ tiếng Anh chuyên ngành toàn dùng những thuật ngữ khó hiểu ít dùng. Không đọc qua tài liệu thì chẳng thế hiểu nổi.

Dương Linh chưa kịp trả lời thì cả lớp xôn xao. Giáo viên đã vào lớp. Chúng tôi cũng nhanh chóng tìm được một chỗ ở bàn cuối để ngồi. Sinh viên được tự do tìm chỗ ngồi, giáo viên cũng chẳng quản vấn đề này.

Chỗ ngồi trong lớp cũng chưa bị lấp đầy, chứng tỏ lớp này không nhiều sinh viên hoặc sinh viên cúp cua cũng kha khá. Thế nên việc tôi ngồi học cùng không ảnh hưởng đến lớp.

Giáo viên vừa vào là một người nam còn khá trẻ, chắc cũng chỉ ngoài ba mươi một chút. Đặc điểm nổi bật là anh ta rất đẹp trai và phong độ.

Người này có phong cách dạy rất hấp dẫn, cực kỳ thân thiện với sinh viên. Không chỉ các bạn học nữ hào hứng lắng nghe mà cả các nam sinh viên trong lớp cũng hăng hái trao đổi. Vì thế tiết học trôi qua nhanh một cách bất ngờ, suôn sẻ hơn tôi tưởng tượng nhiều.

- Thầy giáo của em hay thật đấy. Phát âm cũng rất chuẩn.

- Tất nhiên, người ta đi học ở bên Anh về mà.

Dương Linh cao hứng nói. Nàng cũng là một trong những fan hâm mộ của thầy giáo này. Ở trường còn có hẳn một Fan club lập facebook Hội những người phát cuồng vì thầy Việt Thái. Người giáo viên trẻ tuổi này tên đầy đủ là Lê Việt Thái.

- Học bên Anh thì sao? Giờ đi du học cũng đâu có khó?

Tôi bĩu môi trả lời. Không phải ba ngày trước cô gái này vẫn còn tin rằng tôi đang ở Anh sao.

- Anh đang ghen tỵ đấy hả?

Dương Linh cũng bắt chước tôi bĩu mỗi trả lời. Nàng còn lè cái đầu lưỡi ra trêu ngươi tôi chứ.

- Đừng khiêu khích anh nha, dù ở trường học anh cũng không tha đâu.

Tôi nói rồi liếm môi một cái. Ánh mắt cực kỳ dâm đãng.

- Ha ha, anh mà làm thế là em mách Phương My đó.

Dương Linh bắt thóp được nhược điểm của tôi.

- Mách Phương My? Em có cách liên lạc với Phương My?

Tôi sửng sốt hỏi. Vấn đề này tôi nghĩ không thông từ hôm qua. Tôi không biết phải liên lạc với nàng như thế nào. Cách thì có, nhưng có vẻ không ổn thỏa lắm.

Phương My rất ít khi onl YM, FB thì càng không. Cái này là do ảnh hưởng từ sự quản lý nghiêm khắc của bố mẹ nàng. Điện thoại của nàng ở bên đấy thì tôi không biết. Cách duy nhất có thể biết là đến nhà hỏi trực tiếp bố mẹ Phương My. Nhưng bố mẹ nàng lại không dễ bị lừa như bố mẹ tôi. Vạn nhất có điều gì sơ hở làm lộ việc tôi nằm viện ra rồi lan đến tai bố mẹ tôi thì không hay chút nào. Chưa kể lý do tôi nằm viện nữa chứ, thật đáng xấu hổ.

Nhưng tôi lại quên béng đi mất là Dương Linh chơi thân với Phương My. Ngay cả chuyện đi tìm tôi Phương My cũng nói cho nàng biết thì chắc chắn khi sang đó chắc chắn sẽ tiếp tục liên lạc với nàng.

- Nhắc đến người yêu là thay đổi thái độ ngay được. Ghét thế không biết.

Dương Linh tối sầm mặt. Mặc dù bình thường nàng luôn nói ủng hộ hai người nhưng trong thâm tâm lại cực kì buồn phiền.

- Đây, anh lấy máy ra lưu số này vào đi.

Nàng lấy điện thoại ra tìm một số trong danh bạ rồi đưa điện thoại cho tôi.

Tôi nhanh chóng lưu cái dãy số loằng ngoằng đầu 0044 này lại trước khi trả máy cho Dương Linh.

Điện thoại di động bây giờ rất phổ biến, mặc dù ở một số nước quản lý việc đăng ký thuê bao mới rất chặt. Nhưng tôi tin, có tiền thì sẽ làm được. Mà quan trọng nhất là bên đó có người nhà của Phương My đang sống định cư, việc đăng ký chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều.

- Em có hay liên lạc với Phương My không?

Tôi không gọi ngay mà quay ra hỏi Dương Linh.

- Cũng thỉnh thoảng nàng gọi về. Nàng sống bên đó rất ổn. Tuy nhiên….

- Tuy nhiên làm sao?

- Tuy nhiên nàng vẫn chưa tìm được hai anh.

Nói đến đây, Dương Linh bật cười. Việc tìm thấy anh Khang thì còn có khả năng, chứ tìm người đang ngồi cạnh nàng thì đúng là không thể.

- Em không nói cho nàng biết là anh đã trở về chứ?

- Không, em nghĩ nếu nàng biết thì nàng sẽ sốc mất.

- Ừ, được đấy. Hiện tại đừng nói cho nàng biết. Để anh tìm được thằng Khang và làm rõ chuyện này rồi thông báo cũng chưa muộn. Thà để nàng lo lắng một chút còn hơn là kéo nàng vào mớ bòng bong này. Dù sao ở bên đó cũng có người nhà của nàng để ý đến nàng.

Ngoài hai người là bố tôi và Khang ra thì Dương Linh chính là người hiểu tôi nhiều nhất. Thật khó để tìm được một tri kỷ như vậy.

- Em biết rồi.

Dương Linh cúi đầu trả lời. Mắt nàng hơi ươn ướt.

Nhưng tôi lại không để ý đến điều này. Trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh của Phương My và Khang. Một người thì tôi biết vẫn sống tốt, còn một người thì bật vô âm tín.

Đúng rồi, tôi phải đi tìm mẹ của Khang để hỏi rõ. Hôm Khang đi chính mẹ Khang đã nói với tôi. Sau khi từ sân bay về thì tôi cũng chưa có thời gian quay lại hỏi rõ cô ấy vì sao Khang lại đi đột ngột như vậy.

Nhưng nhà Khang chuyển đi rồi. Tôi phải tìm mẹ Khang ở đâu bây giờ?

Chuyện này đúng càng gỡ càng rối.

Tôi chẳng còn tâm trí để tiếp tục nghe thầy giáo Việt Thái đẹp trai giảng bài mà gục đầu xuống bàn suy nghĩ.

Tôi nghĩ về những điều tôi gặp mấy ngày gần đây. Từ việc người ta đánh nhau trên không trung đến việc tôi bị lạnh khi có người đến gần, rồi cả cơn ác mộng nữa.

Tôi không nghĩ cơn ác mộng đó chỉ là giấc mơ bình thường. Nó cực kỳ chân thật, và tôi nhớ rất rõ từng chi tiết một.

Đoạt Hồn Đao Khách? Hỏa Khí Thần Côn? Bàn Sơn Ích Kiếm? Thiên Môn Đạo? Những cái tên này sao giống như trong mấy quyển tiểu thuyết kiếm hiệp ba xu tôi thỉnh thoảng đọc trên diễn đàn Tangthuvien.com hay giống như trong game online vậy. Sến quá đi.

Chẳng nhẽ võ công và các đại cao thủ võ thuật là có thật?

Tôi tự dưng nghĩ đến cảnh siêu anh hùng Kiều Phong thi đấu với cao bồi James West do Will Smith thủ vai trong bộ phim Wild Wild West. Không biết là Kiều Phong sẽ kịp tung ra Hàng Long Thập Bát Chưởng hay Will Smith sẽ nổ súng trước.

- Bạn nam bàn cuối kia, đứng dậy đọc bài cho tỉnh ngủ cái nhỉ?

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Thế là chưa kịp nghĩ đến ai chiến thắng rồi, thật là chán quá đi.

Người gọi tôi không ai khác chính là vị giáo viên trẻ tuổi đẹp trai. Tôi có biết gì đâu mà thầy gọi tôi dậy.

- Trang bên phải, đoạn thứ hai.

Dương Linh đẩy quyển sách của nàng sang chỗ tôi. Nàng thật là nhanh trí.

- A, …. ơ… em thưa thầy…. a. em đọc …

Tôi tỏ ra hơi lúng túng, cuối cùng thì cũng tìm được dòng cần đọc.

"The Vietnamese martial art is totally bound to the culture and history of the country. The development of the main schools and groups started in the end of the 19th century. The most famous Masters of that time,….."

Đó là một đoạn tiếng Anh nói về võ cổ truyền Việt Nam. Đối với tôi kiểu cầm sách đọc thế này thực sự không khó. Tiếng Anh cũng giống như tiếng Việt, nếu bạn nắm chắc quy tắc phát âm và ngữ pháp thì có thể đọc vô tư.

Hiểu nôm na là nếu trong tiếng Việt có một từ bạn không biết thì bạn vẫn có thể đánh vần được, trong tiếng Anh cũng vậy. Nếu không thì mỗi lần có một từ mới thì người Anh pó tay hết à.

- Very good. Sit down, please.

Vị giáo viên trẻ tỏ vẻ rất hài lòng.

- Cám ơn thầy, he he.

Tôi cũng không ngại nói một lời cám ơn, bình thường khi học có mấy khi tôi được giáo viên khen.

Khi chưa kịp đặt mông ngay ngắn thì mạng sườn tôi bỗng đau nhói. Đây không phải tuyệt kĩ Cua Cắp Bạo Vương của cô nàng Dương Linh sao.

- Sao tự dưng anh giỏi tiếng Anh vậy?

Chính xác là cô nàng này đưa tay cấu tôi. Đi cầu người ta mà lại hành hung thế này à?

- Ai mà biết được, bẩm sinh anh đã thế rồi. Ha ha … a …a….. đau quá bỏ anh ra.

- Anh lại thích trêu em hả? Giỏi như vậy sao bình thường ở nhà không dạy em. Báo hại em học hành vất vả.

- Thì hồi trước anh có quen một mẫu người Mỹ, thỉnh thoảng chat sex với nàng. A, nhầm chat voice với nàng.

Chẳng hiểu sao tôi lại nói chat voice thành chat sex cơ chứ. Hai từ này đâu có liên quan.

Tất cả chỉ vì cái đầu nghĩ bậy. Mắt tôi đang tập trung vào cặp đùi trắng nõn nà của Dương Linh, cũng tại nàng mặc quần ngắn quá cơ.

- Cái gì? Chat sex, anh đúng là đồ bệnh hoạn.

Dương Linh hét lớn. Tên này thật sự làm cái trò ghê tởm đấy sao.

- Đã bảo không phải chat sex mà, chỉ là chat voice thôi.

Tôi cũng bực mình đáp trả. Tôi không có chat sex, mặc dù thực tế thì cũng muốn thử lắm đấy. Hắc hắc.

Bỗng nhiên tôi nhận ra một màn im lặng đến đáng sợ đang bao phủ bầu không khí xung quanh. Hình như cả lớp đang quay đầu xuống dưới nhìn chúng tôi.

Chết rồi, nói to quá thành ra cả lớp nghe thấy hết. Mà lớp này toàn con gái, thậm chí là có tận mấy em xinh xắn tôi còn nghĩ hôm nào bảo Dương Linh dẫn qua studio làm mẫu. Thế mà bây giờ, cả lớp nhìn tôi với ánh mắt tên sinh viên này có sở thích chat sex, thật bệnh hoạn.

Nếu có cái lỗ ở đây tôi sẽ tình nguyện chui xuống vô điều kiện.

Dương Linh cũng hiểu ra vấn đề, nàng còn thẹn thùng hơn tôi gấp bội. Chính nàng đã lỡ mồm nói to khiến cả lớp chú ý. Mặt nàng đỏ bừng, đầu cùi xuống không dám ngẩng lên. Nàng ước có cái lỗ để chui xuống ngay bây giờ.

Nhưng mà hai người chui xuống chung một cái lỗ thì nguy hiểm đấy, nhất là một nam một nữ. Hăc hắc.

- Hai em có thể nói nhỏ hơn không? Vấn đề các em nói có lẽ sẽ dành ra một hôm khác để chúng ta cùng thảo luận, nhưng không phải hôm nay. Ok?

- Vâng em hiểu, thưa thầy.

May mà có thầy giáo chủ động phá vỡ bầu không khí không thì chúng tôi sẽ tiếp tục biến thành thú trong sở thú mất.

- Tại anh đấy.

Dương Linh nói nhỏ. Lúc này nàng mới dám ngẩng mặt lên. Nàng đấm vào cánh tay tôi một cái như để trút giận.

- Ai nha, tại em nói lớn trước đó.

Tôi ôm cánh tay xuýt xoa, đấm nhẹ như vậy thì có khác gì gãi ngứa.

Phần thời gian còn lại của tiết học cả hai chẳng ai nói câu gì. Nàng thì chăm chú đọc sách còn tôi thì chăm chú nghe giảng do tôi không có sách.

Thầy giáo đang giới thiệu về các môn võ ở VN, tất nhiên là bằng tiếng Anh.

Nào là Vovinam, Vivido, Vịnh Xuân Quyền….. Thì ra ở VN cũng có nhiều môn võ đến thế, có loại thì là võ cổ truyền, có loại thì là du nhập từ nước ngoài, có loại thì có môn có phái, có loại thì vô môn, vô phái.

Bỗng mắt tôi dừng lại ở một cái tên trên bảng.

Đó chính là THIEN MON DAO. Có phải chính là Thiên Môn Đạo trong giấc mơ của tôi đó không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK