Trật tự chi chương à, thật đúng là thứ mê người, không biết kiếp này có thể thu thập đủ sáu chương của Quyển thứ nhất hay không.
Ba mươi sáu chương của Trật tự chi chương, có rất nhiều vị trí hắn biết sơ sơ! Sáu vị trí Quyển thứ nhất của Trật tự chi chương, hắn biết rất rõ! Lúc này đây hắn muốn đi tìm chính là chương thứ ba trong Trật tự chi chương, Dũng khí chi chương.
- Vào bên trong làm gì?
- Ngươi đưa ta đến cuối huyệt động rồi trở về luyện cấp đi, chỗ ta muốn đi ngươi không đi được.
Nhiếp Ngôn nói, chỗ đó hắn một Đạo Tặc muốn đi qua còn có điểm khó khăn, càng không cần phải nói Đường Nghiêu một Áo Pháp.
- “Rất nguy hiểm sao?” Đường Nghiêu hỏi.
- “Đúng vậy.” Nhiếp Ngôn gật đầu nói.
- Nếu nguy hiểm, vì sao còn đi?
Đường Nghiêu rất là buồn bực hỏi.
- Đi vào trong đó để lấy một thứ.
Nhiếp Ngôn cười cười, Đường Nghiêu không rõ dụ hoặc của Trật tự chi chương lớn đến mức nào.
- Được rồi.
Đường Nghiêu gật đầu, hắn không rõ Nhiếp Ngôn vì sao biết rõ nguy hiểm mà còn muốn đi, nhưng nếu Nhiếp Ngôn đã có quyết định hắn cũng không hỏi nhiều.
Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu tiến vào chỗ sâu trong huyệt động, không gian rất hẹp Đường Nghiêu thi triển không được Thiên vẫn, hai người chỉ có thể dùng phương thức bình thường, xử lý từng chút từng chút đi vào.
Đám quái lần lượt ngã xuống, dần dần dưới chỉ điểm Nhiếp Ngôn, Đường Nghiêu hình như tìm được cái gì là cảm giác, kỹ xảo, so với trước kia thuần thục hơn nhiều.
- Tiến bộ rất nhanh, qua một thời gian nữa ngươi cũng sẽ thành cao thủ, ngày mai phải hạ phó bản ta nói cho ngươi một ít cơ bản, khống chế cừu hận và kỹ xảo di chuyển vị trí, ngày mai chúng ta hạ phó bản có thể có chút khó khăn, ngươi phải chú ý nhất là lúc đối phó Thụ yêu vương.
Nhiếp Ngôn nói với Đường Nghiêu, hắn nói ra hiểu biết, kỹ xảo Áo Pháp hạ phó bản của mình từng cái nói ra, thỉnh thoảng lại giải thích một số điểm chính của việc hạ phó bản Thụ yêu lâm.
Đường Nghiêu lắng nghe hết sức chăm chú, trước kia chỉ là ngoạn gia bình thường, kỹ thuật không cao trang bị theo không tốt, tựa như hắn cũng cam tâm hạng bét, nhưng từ khi mặc vào Trục hỏa giả bộ, trang bị cua hắn đã được xem như là cao nhất, cảm giác đạt được cường đại khiến hắn có áp lực thật lớn, tự giác lấy yêu cầu của một cao thủ đặt cho mình. Thực tế thiên phú của Đường Nghiêu là không tệ, không phải là đứng đầu nhưng cũng ổn định ở giữa trung lưu, hơn nữa có Nhiếp Ngôn chỉ điểm, hắn xem như hoàn toàn thoát thai hoán cốt, tuy nói không tính là cao thủ nhưng là hiểu được kỹ xảo nên rèn luyện thế nào.
- Còn có cái gì phải chú ý không?
- Mấy hạng thuộc tính rất trọng yếu của Pháp Sư là trí lực, cảm giác, chuyên chú, trong đó trí lực là thuộc tính trụ cột, không nghi ngờ là xếp hạng nhất, còn lại hai cái cảm giác và chuyên chú là hai thuộc tính mở rộng, cảm giác có thể làm cho khả năng sống sót của các ngươi khi đối mặt Đạo Tặc cao hơn, chuyên chú có thể khiến cho ma pháp các ngươi khó bị đánh gãy, hai hạng thuộc tính này cũng rất trọng yếu. Thuộc tính mở rộng chỉ có thể dựa vào kỹ năng tăng lên, cho nên kỹ năng liên quan nhất định phải theo kịp, nếu gặp được bản kỹ năng thích hợp phải mua thiếu bao nhiêu tiền thì ta đưa thêm cho ngươi.
Nhiếp Ngôn nói.
- Tiền thì không cần, ta không thiếu tiền, về sau ta đi dạo khu đấu giá nhiều hơn là được.
Đường Nghiêu gật đầu nói, Nhiếp Ngôn mỗi một câu, hắn đều nhớ kỹ ở trong lòng.
Dần dần đến cuối huyệt động, chỗ sâu trong huyệt động mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
- Đến đây thôi, ngươi về trước đi, phía trước có ba con Nhện nham thạch đầu lĩnh, chỉ sợ ngươi không qua được.
Nhiếp Ngôn nói, đoạn video tìm kiếm Dũng khí chi chương, hắn từng xem qua ở trên mạng, toàn bộ đường đi đại khái đã ghi tạc trong đầu.
- Được rồi, vậy ngươi cẩn thận.
Nhiếp Ngôn gật đầu, nói:
- Ngày mai lúc đi đánh Thụ yêu vương ta sẽ gọi ngươi, chăm chỉ luyện cấp đi.
- Ta đi đây.
Đường Nghiêu lấy ra hồi thành quyển trục rồi đọc lên, qua hai mươi giây, hắn hóa thành một đạo bạch quang, biến mất tại chỗ.
Đường Nghiêu rời khỏi, Nhiếp Ngôn càng đi sâu vào càng tối tăm hơn.
Nhiếp Ngôn vốn muốn chờ cấp cao, mới lấy tàn trang của Trật tự chi chương, bởi vì lấy cấp bậc hiện nay của hắn, tới lấy Dũng khí chi chương còn có một chút khó khăn, nhưng nếu đã đến nơi này hắn vẫn quyết định thử xem. Nếu có Dũng khí chi chương, sau này hắn luyện cấp thì đơn giản hơn.
Nhiếp Ngôn đi vào chỗ sâu trong huyệt động tối tăm, ẩn nấp ở bên trong bóng râm.
Đi về phía trước được ba phút, phía xa là một khu vực trống trải, có ba con Nhện nham thạch đầu lĩnh to lớn hoạt động, nhìn lại chỗ xa hơn, trong khu vực 10*20 thước đều là một vùng đầm nước, đầm nước chảy theo một cái rãnh hẹp, sau đó chảy xuống đất, tiếng nước chính là phát ra từ đó.
Ba con Nhện nham thạch đầu lĩnh chặn đường đi, ở trong huyệt động thỉnh thoảng đi qua đi lại, sau đó dùng chân trước đánh đầu nhau, Nhiếp Ngôn tính ra khoảng cách, hắn cần thông qua khoảng cách ước chừng mười thước mới có thể tới bờ nước.
Ngoại trừ xử lý ba con Nhện nham thạch, muốn thông qua không kinh động con Nhện nham thạch trên mặt đất, là hoàn toàn không có khả năng.
Vậy chỉ có cách xông vào!
Nhiếp Ngôn hiểu được nguy hiểm của việc làm này, nhưng mà chuyện nguy hiểm hơn chuyện này mấy lần hắn đều đã làm.
Một đặc điểm hấp dẫn mọi người nhất của chức nghiệp Đạo Tặc, đó chính là kích thích, khiến người khác làm chuyện không dám làm, thể nghiệm cái loại cảm giác nhảy múa ở giữa sự sống và cái chết.
Có lẽ trong tính cách của Nhiếp Ngôn, còn có một phần yếu tố nguy hiểm như thế.
Nhiếp Ngôn thích loại cảm giác này, hắn nghĩ thông qua một chuyện mà không có khả năng hoàn thành, chứng minh năng lực của mình.
Tính nhẩm một chút, khoảng cảnh giới giữa hắn và con Nhện nham thạch, ước chừng 2. 5 thước.
Chỉ cần không tới gần 2. 5 thước, chắc chắn an toàn.
Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái Tiềm hành, hướng phía trước mò qua.
Ba con Nhện nham thạch đầu lĩnh đi qua đi lại, đôi mắt kép to lớn của chúng hiện lên vô số hình ảnh ngược, những thứ chung quanh không bỏ sót thứ gì dừng ở trong mắt chúng.
Kiếp trước có ngoạn gia tiến hành thống kê thuộc tính từng quái, bọn họ phát hiện cảm giác loại quái loài nhện xếp hạng thứ bảy trong hệ quái dã thú, mà toàn bộ hệ quái dã thú có khoảng hơn sáu ngàn loại. Chứng minh loài nhện có cảm giác cực kỳ cao.
Nhiếp Ngôn cẩn thận khống chế khoảng cách với Nhện nham thạch đầu lĩnh, ngừng thở, dần dần mò mẫm qua đầm nước.
Bên trái 3. 5 thước, phía trước 5 thước, phía trước bên trái 6 thước, thân thể Nhiếp Ngôn tựa như thằn lằn, dán sát trên vách đá, đi qua từng chút từng chút.
Mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận, trên vách đá tảng đá rộng rãi, dưới chân đá vụn rải rác, tất cả biến số có thể xuất hiện chuyện xấu đều phải cân nhắc đến.
Cẩn thận dùng được thuyền vạn năm, kiếp trước trải qua sáu năm, làm hắn khắc sâu hiểu được đạo lý này, đây là bài học hắn trải qua vô số đau đớn mới hiểu được. Ở bên ngoài phó bản, Nhiếp Ngôn chết hơn ba trăm lần, bên trong phó bản thì không cần phải nói. Cao thủ không có trải qua tử vong, sẽ không phải là cao thủ.
Là một cao thủ, PK, trải qua mạo hiểm là không thể thiếu, có PK có mạo hiểm là không thể tránh được tử vong. Cũng không có một lần trải qua tử vong, vẫn đánh quái đánh đến 100 cấp, ở trong mắt cao thủ đó chỉ là một con gà.
Đúng là trải qua nhiều lần tử vong như thế, mới khiến cho Nhiếp Ngôn biến thành một Đại Đạo Tặc có chút danh tiếng, cách Ảnh Vũ Đạo Tặc cũng chỉ có một vach6. Khi đó toàn bộ Á Lan Đặc đại lục, xứng với danh hiệu Ảnh Vũ Đạo Tặc chỉ có sáu người mà thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK