Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn cái chết đang lặng lẽ tới gần, trong mắt Nhiếp Ngôn toát ra ánh sáng lạnh lẽo kinh người, hắn nhanh chóng lùi về sau. Thấy nanh vuốt của Băng lang càng lúc càng gần cần cổ của mình, chỉ chút xíu nữa thôi sẽ tiếp cận cái chết, hắn liền thi triển Ảnh Chi Vũ Bước, động tác nhanh như gió, lướt qua sát bên cạnh Băng lang.

Nhiếp Ngôn như một bóng ảo ảnh, đột nhiên biến mất.

Băng lang công kích thất bại, sau khi vồ xuống đất thì xoay người lại, tìm kiếm bóng dáng Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn lùi lại một khoảng, nhưng cũng không xuất thủ đối phó với Băng lang, mà nâng kỵ xạ nỏ trong tay lên, bắn về phía Hoàng Kim Địa Long.

Năm mũi tên phá không bay đi. Đinh, đinh, đinh...! Toàn bộ đều bắn trúng Hoàng Kim Địa Long.

Băng lang lần nữa nhào tới Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn tiếp tục chạy như điên, tránh né Băng lang.

Bởi vì công kích của Nhiếp Ngôn gây ra thương tổn khá cao nên cừu hận của Hoàng Kim Địa Long lại lần nữa bị hắn hấp dẫn. Hoàng Kim Địa Long gầm lên đầy tức giận, há miệng phun tới một luồng long tức dữ dội.

Thấy Hoàng Kim Địa Long phun long tức, Nhiếp Ngôn thoáng dừng người lại.

Băng lang nhảy lên cao, đánh về phía Nhiếp Ngôn. Đúng lúc ấy, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên nặng nề, giống như tiếng sét giữa trời, Long tức phun trúng băng lang trên không. Luồng long tức dữ dội kia đã đánh Băng lang ra thành từng mảnh vụn, thành từng bông tuyết xinh đẹp bay lả tả khắp không trung, tạo nên một gam sắc lộng lẫy do bị phản xạ dưới ánh mặt trời.

Tựa như một vũ hội pháo hoa rực rỡ.
Băng lang dưới luồng long tức đã tan xương nát thịt!

Nhìn thấy Băng lang bị long tức bắn trúng, Nhiếp Ngôn nở nụ cười đầy thỏa mãn, thật không tệ!

Nếu bắt Nhiếp Ngôn đánh một trận với nó, có muốn giết được cũng tốn không ít thời gian. Huống chi còn có Dạ Phá Thần Côn đang đứng rình một bên, nếu thật phải đánh nhau, đúng là chưa biết ai thua ai thắng.

Nhiếp Ngôn lợi dụng long tức của Hoàng Kim Địa Long, thì lại tiêu diệt Băng lang rất dễ dàng. Như vậy, hắn có thể rảnh tay để đối phó với Dạ Phá Thần Côn rồi.

Dạ Phá Thần Côn thấy Băng lang bị giết chết, cũng vô cùng kinh sợ, cảm thấy mọi chuyện đều giống như nằm trong sự khống chế của Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn vô cùng nắm chắc dù là về phương vị hay thời điểm, có thể nói là đã đạt tới một trình độ cực cao. Thậm chí Dạ Phá Thần Côn còn không kịp điều khiển nó tránh ra.

Nhìn thấy Băng lang hóa thành mưa tuyết giữa trời, đám hội trưởng các công hội đều há hốc mồm, vậy cũng được nữa hả? Mới nãy bọn họ còn thấy Nhiếp Ngôn bị Băng lang công kích suýt chết, không ngờ mọi việc lại chuyển biến thành như vậy.

Để trở thành cao thủ thì ngoại trừ trang bị phải ngon lành ra, đầu óc còn phải linh hoạt, có khả năng quan sát nhạy bén. Bên cạnh việc dựa vào thực lực của bản thân, còn phải biết cách lợi dụng hoàn cảnh xung quanh. Giống như Nhiếp Ngôn vậy, hắn có thể lợi dụng mọi thứ trong phạm vi hoạt động của mình.

Hắn đã mượn long tức của Hoàng Kim Địa Long để đối phó với Băng lang, một cách vô cùng tinh diệu.

Đám công hội trưởng chỉ thấy một cái bóng lướt qua, đúng là Nhiếp Ngôn đang lao tới chỗ Dạ Phá Thần Côn, mọi người đều căng mắt lên nhìn.

Thật ra bọn hắn đều muốn xem xem, Nhiếp Ngôn sẽ dùng cách nào để giết Dạ Phá Thần Côn, bảo vệ thần thoại của mình!

Trước đó, bọn họ còn cho rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, thế nhưng giờ đây lại trái ngược, nói không chừng Nhiếp Ngôn thật có thể tiễn Dạ Phá Thần Côn về mộ địa.

Lúc này đây, các người chơi của Quang Minh Thánh Diễm cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Các Chiến sĩ và Thánh kỵ sị đều bảo vệ xung quanh Dạ Phá Thần Côn, một con ruồi cũng không chui lọt.

Nhiếp Ngôn có muốn cũng không thể chui vào được, bọn hắn muốn nhìn xem Nhiếp Ngôn làm cách nào để xông vào giết người đây!

Thần chi nhãn!

Thần chi nhãn!

Trong mắt các Thánh kỵ sĩ toát ra từng ánh thần quang, cố gắng phong tỏa vị trí của Nhiếp Ngôn.

Quang Chiếu Thuật của các Mục sự cũng không ngừng bay lên không, chỉ tiếc tốc độ của Nhiếp Ngôn quá nhanh, bọn hắn đều không kịp để lại tiêu ký trên người Nhiếp Ngôn thì đã mất đi tung tích.

Nhiếp Ngôn đã sớm tìm ra đặc điểm của Quang Chiếu Thuật, nên đã lợi dụng những bóng râm xung quanh làm chướng ngại vật, né tránh sự chiếu xạ của kỹ năng này. Chỉ cần không bị Quang Chiếu Thuật soi quá 3 giây thì sẽ không bị các Mục sư để lại tiêu ký.

Những Mục sư mà có thể để lại tiêu ký nội trong vòng 3 giây thì đều là đại thần cả.

Thời gian Dẫn Đầu Đại Ca Thất Tử có thể để lại tiêu ký là 2.6 giây, Thập Lý Họa Sa là 2,7 giây. Những người khác như Thiên Đường Màu Đen hay Nguyệt nhi đều khoảng 3,1 giây. Mỗi người đều có một sở trường riêng, điều mà Dẫn Đầu Đại Ca Thất Tử và Thập Lý Họa Sa am hiểu là pk.

Các Mục sư bình thường thì phải tới 4 giây, còn những người mà phải tốn 5, 6 giây mới để lại được tiêu ký thì đầy ra.

Những Mục sư của Quang Minh Thánh Diễm tất nhiên là không cùng một đẳng cấp với đám người Dẫn Đầu Đại Ca Thất Tử, Thập Lý Họa Sa rồi, cho nên Nhiếp Ngôn hoàn toàn có thể thong dong né tránh tiêu ký của bọn họ.

Thấy hàng phòng ngự như tường đồng vách sắt trước mặt, Nhiếp Ngôn không khỏi cười lạnh, các ngươi tưởng như thế là xong rồi ư?

Một luồng Quang Chiếu Thuật từ trên trời bay qua, phủ sáng xuống mặt đất, Nhiếp Ngôn ở dưới luồng sáng đó khoảng 2 giây, liền một Băng thứ đâm xuyên lên nhanh như chớp.

Phản xạ của Nhiếp Ngôn vô cùng nhạy bén, lập tức lăn người né ra ngoài.

Ngay sau đó, từng cây từng cây Băng Thứ đâm lên liên tiếp, vô vùng vô tận, tần suất rất nhanh. Dạ Phá Thần Côn muốn dùng cách này để trực tiếp giết chết Nhiếp Ngôn.

Giờ phút này, đến Nhiếp Ngôn cũng cảm thấy bị cái chết uy hiếp, hắn không ngừng nhún nhảy, lăn mình để tránh né. Những nơi hắn đi qua đều để lại một vùng Cực Hàn Băng Thứ rậm rịt trên mặt đất. Đột nhiên, trước mặt Nhiếp Ngôn xuất hiện một cây Băng Thứ, thấy sắp đụng phải tới nơi rồi. Nếu như bị Băng thứ đâm trúng mà đóng băng thì chỉ cần một giây thôi hắn sẽ bị vô số Băng Thứ mọc lên đâm tới chết.

Đây cũng chính là chỗ đáng sợ ở kỹ năng này của Dạ Phá Thần Côn.

Bước chân của Nhiếp Ngôn đột ngột tăng tốc, xoay người, lách qua sát một bên cây Cực Hàn Băng Thứ. Thậm chí, hắn có thể cảm nhận thấy nó xẹt qua lưng mình, tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

Trong lúc không ngừng tránh né công kích của Dạ Phá Thần Côn, Nhiếp Ngôn chợt có cảm ngộ. Lúc tránh né mà chăm chăm vào tốc độ thì không có tác dụng gì, bởi như vậy sẽ dễ lọt của dự đoán Dạ Phá Thần Côn. Dạ Phá Thần Côn có thể sẽ biết trước phương hướng hắn chạy trốn, rồi sau đó công kích bằng Cực Hàn Băng Thứ. Thế nên, cước bộ của hắn lập tức thay đổi, không ngừng biến đổi phương hướng chạy trốn, nhanh chóng tiếp cận Dạ Phá Thần Côn.

Hiện hai người đang cách nhau khoảng hai mươi mét. Lấy Dạ Phá Thần Côn làm tâm, chu vi mười mét xung quanh hắn đều là người của Quang Minh Thánh Diễm.

Dạ Phá Thần Côn đang công kích Nhiếp Ngôn bằng Cực Hàn Băng Thứ, nhưng đã phạm phải hơn mười sai sót liên tiếp, khiến hắn thầm kinh hãi. Hắn càng lúc càng không thể phán đoán đoán được vị trí của Nhiếp Ngôn, căn bản không biết nên công kích chỗ nào.

Nhiếp Ngôn đang thầm tính toán khoảng cách công kích của Hoàng Kim Địa Long, thì vừa đúng lúc nó phun ra một luồng long tức.

Nhiếp Ngôn liền cấp tốc lao tới vòng phòng ngự do đám Chiến sĩ và Thánh kỵ sĩ kia tạo ra phía trước Dạ Phá Thần Côn.

- Hắn ở đây!
- Ở đây!
Các Thánh kỵ sĩ lập tức báo lên vị trị của Nhiếp Ngôn.

Nhưng Nhiếp Ngôn lại lao vút qua, quá nhanh!

Từng luồng, từng luồng Quang Chiếu Thuật bay lên, chiếu ra vị trí của Nhiếp Ngôn. Cả đám đang giơ pháp trượng lên, chuẩn bị đánh tiêu ký lên người Nhiếp Ngôn thì kinh hãi phát hiện Hoàng Kim Địa Long đang há mồm, phun ra một luồng long tức nóng rực xuống đầu bọn họ.

- Chạy mau!
- Mẹ nó, là Long tức!

Các người chơi của Quang Minh Thánh Diễm đều kinh hô lên, rồi bỏ chạy một cách hoảng loạn.

Dạ Phá Thần Côn hơi nhíu mày, nhanh chóng rút lui ra xa. Bởi vì hiệu quả gia tốc của kỹ năng Phong hành mà tốc độ rút lui của hắn rất nhanh.

Một tiếng ầm vang lên. Long tức nổ tung trên đám người chơi của Quang Minh Thánh Diễm, đá vụn, tia lửa bắn ra tung tóe, quét đi hơn hai chục mạng.

Trận địa của Quang Minh Thánh Diễm lập tức xuất hiện một lỗ hổng lớn. Tràng cảnh thì đầy hỗn loạn.

Hoàng Kim Địa Long vọt tới đây, đúng là tai họa ập đến trên đầu các người chơi của Quang Minh Thánh Diễm. Thật khó khăn mới tập hợp lại được đội hình đã lại bị Hoàng Kim Địa Long làm cho tan rã, căn bản không thể ổn định được.

Dạ Phá Thần Côn vì tránh né Hoàng Kim Địa Long, không thể không lui lại, lùi tới một khoảng đất trống không có ai.

Trạng thái Ma lực thiên thần và Thiêu đốt ma lực đều sắp kết thúc, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Hắn nhìn về phía xa, thấy Nhiếp Ngôn ở trên khoảng đất trống đang nhìn hắn cười lạnh lùng, rồi tiềm hành biến mất.

Dạ Phá Thần Côn đã không còn được tường đồng vách sắt bảo vệ, giờ phút này chỉ còn hai người một chọi một với nhau mà thôi.

Nhìn thấy Nhiếp Ngôn biến mất, lòng Dạ Phá Thần Côn run lên. Rốt cuộc hắn cũng cảm thấy một áp lực thật lớn đến từ sự uy hiếp của Nhiếp Ngôn.

Hắn nhớ lại nụ cười hung ác của Nhiếp Ngôn lúc đứng trên chạc cây, với sát ý lạnh lẽo khiến người ta khiếp đảm.

Tử thần đang lặng lẽ tới gần.

Chỉ thoáng chốc, Dạ Phá Thần Côn đã ngửi thấy mùi nguy hiểm mãnh liệt từ phía sau, tốc độ của tên này thật dễ sợ.

Dạ Phá Thần Côn vung pháp trượng lên, thi triển Khu trục!

Hắn nhìn lại phía sau, nhưng nào có bóng dáng của Nhiếp Ngôn? Thế mà lại bị Nhiếp Ngôn lừa mất một kỹ năng.

Nhiếp Ngôn đứng trong bóng râm phía xa khẽ cười, hắn đang chơi đòn tâm lý với Dạ Phá Thần Côn, đúng là rất hiệu quả. Chính là dùng khí thế cường đại của mình khiến cho địch nhân hoảng sợ, một khi như vậy họ thường sẽ sinh ra phán đoán sai lầm, dẫn đến hành động cũng sai sót theo.

Dù là ai, có mạnh đến cỡ nào, thì cũng đều có nhược điểm.

Nhược điểm của Dạ Phá Thần Côn chính là ở chỗ hắn quá coi trọng chuyện thành - bại. Nếu hắn thất bại, đúng là một đả kích nặng nề đối với Quang Minh Thánh Diễm. Cho nên, khi hắn cảm thấy nguy hiểm, sẽ không có cách nào trầm tĩnh như lúc bình thường được.

Còn Nhiếp Ngôn sống qua hai kiếp, đã sớm xem nhẹ những chuyện này rồi, thành bại trong phút chốc thì đã sao? Điều quan trọng nhất của một người đó chính là khí thế bị đánh không cúi, bị đè không khom. Nếu có được khí thế này, thì dù có bị người khác giẫm dưới chân, cũng có thể vùng dậy đánh lại. Kiếp trước, Nhiếp Ngôn đã ẩn nhẫn trước Tào Húc như thế nhiều năm, cuối cùng mới cho Tào Húc ăn một phát súng. Nếu ngay cả chút thất bại cũng không chịu được, thì hai kiếp sống của Nhiếp Ngôn coi như uổng phí rồi.

Nên cho dù dưới tình huống nguy hiểm nào, Nhiếp Ngôn cũng có thể giữ được bình tĩnh. Đây chính là nguyên nhân trọng yếu nhất giúp Nhiếp Ngôn đạt được những thành tựu ở kiếp này.

Nhiếp Ngôn luôn ở bên cạnh Dạ Phá Thần Côn, thi thoảng làm ra vài động tác công kích giả. Lòng Dạ Phá Thần Côn vốn đã căng thẳng, nên chỉ cần một chút gió lay cỏ động nào cũng dễ dàng khiến hắn xuất ra kỹ năng.

Trong lúc hai người giao thủ, ở bên cạnh, Hoàng Kim Địa Long kêu lên một tiếng trầm thấp. Dưới sự tấn công dày đặc của các pháp sư, cuối cùng Hoàng Kim Địa Long cũng cạn máu, kêu lên thê lương, thân thể nặng nề ngã xuống đất. Ầm một tiếng, bụi đất bay lên mù mịt.

- Hoàng Kim Địa Long chết rồi!
- Đoạt trang bị, nhanh!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK