Nghĩ thông suốt, trong đầu hắn một mảnh thoải mái dễ chịu, đúng vậy, hắn làm việc không trái với lương tâm, với tấm lòng của hắn, thì ngại gì người khác nghĩ ngợi ra sao. Làm việc không thẹn với tâm thì chả có gì phải lo nghĩ cả.
"Hệ thống, thời gian nhiệm vụ".
"Nhiệm vụ chính: Thức Tỉnh Dược lão, thời gian còn, 3 năm 11 tháng, 20 ngày!".
Thấy mới nhoáng qua mà hết tận mười ngày, hắn cười khổ, nếu cứ lan man thế này thì không biết ngày tháng năm nào hắn mới xong nhiệm vụ, chưa kể cái nhiệm này cho hắn tận thời gian ba năm! Chứng tỏ nó phải có độ khó khá cao, chắc chắn chả ngon ăn gì cả.
Nghĩ vậy nên bước chân của hắn càng thêm nhanh chóng, sau khi mua được một tấm bản đồ khu vực, hắn theo đó mà tìm đường đến Ô Thản Thành. Sau khi ra đến phía bên ngoài phạm vi Thanh Sơn Trấn, hắn âm thầm kêu gọi Trương Tuyết ra.
Chẳng mất bao lâu thời gian, từ trong bụi cây cạnh hắn xuất hiện một bóng hình to lớn, khẽ chỉ đạo phương hướng cho Trương Tuyết, hắn liền leo lên lưng nó. Có một con sói vừa to vừa chạy nhanh như vậy, dại gì hắn phải đi bộ cho mệt xác.
Cũng đại khái tốn thêm một ngày một đêm, hắn cuối cùng cũng đến Ô Thản Thành.
Đây là thành thị đầu tiên hắn gặp khi đến thế giới này, trước mặt hắn là một cái cổng thành khá to, trên đó có đề ba chữ "Thành Ô Thản". Trước cổng cũng có lính gác, nhưng cũng không thấy có người nào phải thu phí vào thành.
Dựa theo trí nhớ của Tiêu Thanh Y, rất nhanh hắn đã tìm đến phường thị của Tiêu Gia,căn bản là cha của Tiêu Thanh Y hồi trước được giao nhiệm vụ quản lý một cửa hàng bán vũ khí của Tiêu Gia, thế cho nên nhà của Tiêu Thanh Y cũng ở cạnh cửa hàng luôn.
Đi ngang qua một hàng bán kẹo, hắn dừng lại một chút rồi đi vào trong, một lúc sau, hắn bước ra ngoài, trên tay có cầm một cây kẹo khá là to.
"Sao lại thế này nhỉ?" Nhìn qua nhìn lại một thoáng, xác định không đến nhầm chỗ, hắn trân trối nhìn một tòa nhà cực kỳ lớn, đã thay thế cho gian nhà cũ của gia đình Tiêu Thanh Y.
Vỗ đầu một cái, hắn chợt nhớ ra một điều, đó chính là thời gian mà Tiêu Thanh Y rời khỏi nhà, không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi. Âm thầm đánh giá tòa nhà này một chút, hắn nhận ra là tòa nhà được xây này cũng không có vẻ gì cũ kỹ lắm, chứng tỏ mới được hoàn thành trong thời gian gần đây.
Hắn tiến đến gõ cửa, một lát sau, có một gia nhân mở cửa ra hỏi:
"Các hạ tìm đến đây có việc gì?".
"Xin hỏi một chút, tòa nhà này được xây lên lâu chưa? Ngươi có biết người sống trong căn nhà cũ tại đây đi đâu rồi không?".
Gia nhân lắc đầu nói:
"Ta cũng mới vào làm ở đây nên không biết".
"Ngươi có biết Tiêu Thanh Nguyệt không?".
"Ngươi..Ngươi quen tiểu thư nhà chúng ta?" Gia nhân trợn tròn mắt hỏi.
"Tiểu thư? Có thể vào bẩm báo với tiểu thư nhà các ngươi rằng có cố nhân xin gặp không?" Hắn hơi ngạc nhiên nói.
"Việc này ta không quyết được, xin đợi cho một chút!" Gia nhân thấy hắn dường như có quen biết với chủ nhân nhà mình, liền không dám lộn xộn, ngay lập tức chạy vào trong nhà báo tin.
Chỉ mất thời gian khoảng một phút, có một lão già mập mạp, người mặc một bộ đồ quản gia, chạy đến cửa hỏi:
"Ngươi là ai? Có quen biết với tiểu thư nhà chúng ta sao? Có tín vật hay hẹn trước không? Tiểu Thư nhà chúng ta đang bận, hiện tại không có thời gian gặp ai khác!".
Hắn trầm mặc, gì mà cứ như hẹn gặp minh tinh hay nhân vật nổi tiếng không bằng.
Im lặng một lúc, hắn đưa ra một cái lệnh bài có chữ Tiêu ở trên rồi lên tiếng:
"Vào báo cho tiểu thư nhà các ngươi, có Tiêu Thanh Y xin gặp!" Hắn đã quyết định, đằng nào cũng phải mượn danh Tiêu Thanh Y, thà rằng bây giờ cứ xác nhận trước đi cho xong.
Nghe thấy hắn báo ra họ Tiêu, quản gia thoáng nét ngạc nhiên, không dám chậm trễ nửa giây, tên quản gia liền nhanh chóng chạy vào trong nhà báo tin.
****************
"Tiểu Nguyệt à, cháu xem, mọi việc chúng ta đều đã làm cho cháu hết rồi, liệu có phải bây giờ cháu nên..." Một người đàn ông trung niên lên tiếng cười nói với Tiêu Thanh Nguyệt.
Tiêu Thanh Nguyệt khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, từ tốn nhấp một ngụm trà rồi đáp:
"Thanh Thúc à! Không phải cháu không làm, mà là cháu quả thực không làm được, còn thiếu vật đó, mà vật đó thì hiện tại cháu không có!".
"Nói như vậy là cháu không có cách nào đúng không?" Lão già có vẻ mặt thâm trầm, ánh mắt ánh nên sự thiếu kiên nhẫn nói.
"Đúng vậy!" Tiêu Thanh Nguyệt nhẹ nhàng mà dứt khoát đáp.
"Vật đó hiện đang ở đâu!" Người trung niên hỏi.
"Phụ thân cháu đang cầm!" Tiêu Thanh Nguyệt thản nhiên nói.
Lão già và người trung niên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có nét giận dữ rõ rệt. Mợ nó chứ, bị con nhỏ này xoay vòng vòng cả năm mà chả giải quyết được việc gì. Hai người chuẩn bị trở mặt thì tên quản gia vội vội vàng vàng chạy vào thông báo.
"Tiểu Thư! Có một người ngoài cửa tự xưng là Tiêu Thanh Y xin gặp!".
"Tiêu Thanh Y!?" Cả ba người đều đồng thanh hét lên.
Lão già cùng người trung niên kia đều lộ rõ sự không thể tin, còn Tiêu Thanh Nguyệt thì lại là sự vui mừng, nhưng ngay lập tức thay bằng lo lắng.
"Mau mời vào" Tiêu Thanh Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, thấy hai người kia không nhận ra gì ở mình, liền lạnh lùng nói.
Một lát sau, có một người mặc áo choáng màu đen quen thuộc từ tốn bước vào trong nhà. Trên mặt người này đeo một cái mặt nạ chỉ hở ra hai hốc mắt, nhưng kỳ lạ là dù người ngoài có đứng cùng hắn, cũng không thể nào nhìn rõ bên trong đó có gì, hai hốc mắt đó cứ như hai lỗ đen sâu thắm, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
"Đinh Chẩm tại sao ngưoi lại ở đây, chả phải cha ta đã cấm ngươi không bao giờ được bước vào nhà ta một lần nào nữa rồi phải không nhỉ?" Một giọng nói lành lạnh, chậm rãi, không mang theo một tia cảm tính nào vang lên, đánh thức ba người từ trong vô tận ngạc nhiên tỉnh lại.
"Ngươi dám gọi thẳng tên ta?" Lão già vẻ mặt tức giận, chỉ vào hắn nói.
"Thì sao? Ta biết rõ ngươi đã làm những gì!" Hắn cười nhạt đáp.
"Thanh Y, cháu vừa về nhà đừng nên.." Người trung niên lên tiếng giảng hòa.
"Ngọc Thanh? Dạo này ngươi sống có tốt không? Đêm có hay gặp ác mộng không?" Hắn nhìn sang Ngọc Thanh, giọng lạnh đi nói.
"Ta không hiểu?" Ngọc Thanh mặt khẽ biến sắc nói.
"Hại chết huynh đệ tốt nhất của mình, ngươi nghĩ ngươi sẽ sống lâu à?" Hắn cười lạnh đáp.
"Ngươi..Ngươi nói linh tinh cái gì vậy!" Ngọc thanh trong lòng có quỷ, mặt hơi biến nói.
Ngọc Thanh và Đinh Chẩm mặt mũi đầy vẻ khó coi, thực sự tên tự xưng là Tiêu Thanh Y kia hành sự quá không theo lẽ thường, cái cách ứng xử kiểu kéo rách da mặt nhau trong trường hợp này, thực sự là lần đầu tiên hai người gặp phải.
"Thôi đủ rồi!" Tiêu Thanh Nguyệt nãy giờ quan sát mọi chuyện diễn ra, khuôn mặt lạnh lùng nói:
"Tiêu Thanh Y, ngươi mau mau cút ra khỏi đây!" Tiêu Thanh Nguyệt tức giận đáp.
"Đây là thái độ của muội muội dành cho huynh trưởng của mình sao?" Hắn quay sang Tiêu Thanh Nguyệt, chậm rãi đáp.
"Ta không có ca ca như ngươi" Tiêu Thanh Nguyệt giọng lạnh lùng đáp.
"Vậy sao? Tốt lắm, nếu nơi này không hoan nghênh ta thì ta xin cáo từ!" Hắn nhìn quanh một lượt rồi nói.
"Chậm đã! Phụ Thân..Phụ thân sao rồi?".
"Phụ Thân mất rồi!".
"Mất..Mất rồi.. Mau đưa kỷ vật của phụ thân cho ta! Ngưoi không có tư cách cầm nó!".
Hắn không nhìn lại, thuận tay lấy ra một cái lệnh bài nhỏ bằng bạc, ném xuống đất rồi tiếp tục bước ra ngoài cửa.
Một chiếc kẹo không biết vô tình hay cố ý rớt xuống đất, rồi bị một bàn chân lạnh lùng, không chút lưu tình dẫm lên nát vụn.
Tiêu Thanh Nguyệt vội vàng chạy ra rồi nhặt lấy lệnh bài, đúng lúc đó, thấy hành động kia của hắn. Khuôn mặt của Tiêu Thanh Nguyệt trở nên trắng bệch, mắt hiện rõ sự đau đớn to lớn, nhưng rất nhanh bị che dấu đi.
Hai người Ngọc Thanh và Đinh Chẩm mất hứng nhìn nhau, rồi cuối cùng đứng dậy ra về.
**********
"Ca à! Ca nhìn này, ta đã đạt đến tam đoạn đấu khí rồi!" Một bé gái nhỏ rất đáng yêu, chạy đến cạnh thiếu niên thanh tú cao gầy, vui mừng nói.
"Ca biết Tiểu Nguyệt là giỏi nhất mà!" Thiếu niên ánh mắt hiện rõ vẻ chiều chuộng, xóa đầu bé gái nói.
"Ca phải thưởng cho muội đó!" Bé gái cười gian nói.
"He! Thế Tiểu Nguyệt Nguyệt thích cái gì nào!" Thiếu niên cười cười nói.
"Muội...Muội thích kẹo!" Bé gái xấu hổ nói nhỏ.
"Lớn thế này rồi còn thích kẹo!" Thiếu niên khoa chương, trợn mắt nói.
"Ca..Ca dám cười muội..muội không quan tâm đến ca nữa!" Cô bé giận dỗi nói.
"Hehe! Ca đùa thôi, khi nào có dịp ra bên ngoài, ca sẽ mua cho muội một cái thật to được không!" Thiếu niên cười bồi tội.
"Ca hứa rồi đó nhé! Không được quên đâu đấy!" Cô bé cười hạnh phúc.
"Được rồi được rồi, ca sẽ không bao giờ quên, đã được chưa, Ha ha...".
Tiêu Thanh Nguyệt bước từng bước đến chỗ cây kẹo, nhẹ nhàng nhặt từng mảnh kẹo lên, sau đó ôm chặt vào trong lòng mình.