"Tại.. tại sao? nói đi tại sao?"
"AAAa...aaaa."
Giấc mơ kỳ lạ làm hắn giật mình tỉnh lại, trong lòng hắn bây giờ tràn ngập cảm giác sợ hãi khó hiểu, như một điều kinh khủng gì đó vừa xảy ra.
"Ngươi tỉnh rồi à? cảm giác thế nào?" Tiểu Y Tiên quan tâm hỏi.
Quang lắc đầu, tâm trí hắn tràn ngập cảm giác mơ hồ, không định vị được chuyện gì đang xảy ra.
Phải mất một lúc lâu, hắn mới dần dần thanh tỉnh được, một loạt ký ức dần dần trở lại trong đầu hắn.
"Đây là?" Hắn ngạc nhiên nhìn về phía cánh tay phải lành lặn như cũ của mình, trong đầu hắn đầy cảm giác khó hiểu, nếu hắn nhớ không nhầm thì cánh tay này đã ...
"Tiểu tử, ngươi có biết là vừa rồi ngươi vừa làm một việc cực kỳ ngu ngốc không?" Giọng nói tức giận của Tử vang lên trong đầu hắn.
Thấy hắn vẻ mặt mờ mịt không hiểu, Tử thờ dài nói :
"Ngươi quá liều lĩnh! ta biết là để đạt đến một bước ngày hôm nay, hầu hết ngươi toàn phải dựa vào liều mạng và yếu tố may mắn nhưng không phải lúc nào cũng có thể đem mạng nhỏ của mình ra cược như thế được! ta chỉ nhắc nhở ngươi duy nhất một lần này thôi! hãy suy nghĩ trước khi hành động".
Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Tử nói không sai, mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất, không thể nào cũng mang ra đùa như thế được.
"Ngươi muốn hỏi rất nhiều thứ đúng không?" Tử trầm ngâm một lúc rồi nói.
Hắn gật đầu, chuyện Tử có thể đọc được ý nghĩ của hắn đã không còn lạ nữa, đúng là hiện nay hắn có một đống câu hỏi muốn hỏi Tử.
"Là ta đưa ngươi về đây" Tử chậm rãi nói.
"Ngưoi bị sấm sét đánh là do ngươi thực hiện long hóa! sấm sét đến từ đâu và tại sao ngươi lại bị đánh thì sau này ngươi sẽ rõ!".
"Vậy thì cánh tay này của ta?" Hắn không kìm được hỏi lại.
"....Là do hệ thống giúp ngươi, đây là một chức năng của hệ thống, chỉ được dùng một lần ".
"Ra vậy " Hắn gật gù đáp.
Giải tỏa được một chút thắc mắc, hắn liền nhắm mắt lại, cảm thụ cơ thể của mình.
"Ủa?" Hắn giật mình.
"Sao lại thế này?" Hắn bật ngay dậy hét lên.
"Ầm!" Cả người hắn với tốc độ như máy bay phản lực, đâm thẳng đầu vào trần động rồi rớt xuống đến "Uỳnh" một cái.
"Gì thế này?" Hắn lồm cồm dưới đất bò dậy.
"Sụt!" Cánh tay phải hắn khẽ dùng lực mà xuyên qua cả tầng đá cực kỳ cứng rắn.
"....." Hắn lần này quyết định nằm yên một chỗ cho nó lành.
"Không làm quen được với sức mạnh mới phải không?" Tử có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa nói.
"Tại sao lại như vậy?" Hắn cười khổ.
"E rằng ngươi bây giờ phải mạnh hơn trước ít nhất là mười lần, không thể tính được!".
"Giờ phải làm sao đây" Hắn hết cách, mạnh lên quá cũng khổ, giờ đến đi lại cũng khó khăn, đừng nói đến việc rời khỏi đây.
"Giải quyết thì dễ thôi, nhưng mà... he he!" Hắn có thể tưởng tượng được vẻ mặt gian thương của Tử lúc này thế nào.
"....Hết bao nhiêu?" Hắn nhíu mày bóp bóp trán nói.
"..Thôi khỏi nói! Trực tiếp trừ đi".
"Vậy được! Ta sẽ tạm thời phong ấn sức mạnh của ngươi lại!".
"Lại phong ấn? đùa nhau à? một cái phong ấn dính trên người ta chưa đủ sao? giờ lại thêm cái nữa...!"
"Chỉ là tạm thời thôi! Đến khi nào ngươi thực sự làm chủ được cơ thể thì ta sẽ giải phong ấn!" Tử chậm rãi đáp.
"Làm theo cách của ngươi đi" Hắn lắc đầu chán nản nói.
"Xong!" Chưa đến một phần tư giây, Tử đã lên tiếng xác nhận hoàn thành nhiệm vụ.
"Nhanh vậy?"
"Ngưoi nghĩ ta là ai? Nhớ lại hồi trước..." Tử hừ lạnh đáp.
"Thôi thôi, tha cho ta, lúc khác nói đi!" Hắn vội vàng ngắt lời Tử, nếu để tên này lảm nhảm thì chắc hắn phát điên mất.
Trầm ngâm một chút, hắn mở miệng hỏi: " Tử, tại sao cơ thể ta....".
"Không khác gì người thường?" Tử tiếp lời.
"Phải!"
Hắn xác nhận, đúng là lúc nãy hắn xem xét qua cơ thể mình, nếu hắn nhớ không lầm thì cơ thể hắn phải đạt đến huyết nhục cảnh sơ kỳ rồi mới đúng chứ, tại sao lại không có gì thay đổi cả? Cơ thể hắn lúc này giống y như lúc hắn chưa tu luyện, cơ thể của một người bình thường tại địa cầu!.
"Có vậy mà ngươi cũng không biết?" Tử nhàn nhạt nói.
"Tại sao?"
"Ta không nói!" Tử nói chắc như đinh đóng cột.
"Ạc...Thật sự không nói?" Hắn bất ngờ hỏi lại.
"Phải!" Tử chắc giọng đáp.
"...."
.......
"Tỷ tỷ này! Hắn bị sao vậy?" Triệu Anh Nhi nhẹ giọng nói.
"Ta cũng không biết!" Tiểu Y Tiên lắc đầu đáp.
Nhìn một đống hành động kỳ lạ mà Quang thực hiện, hai người hoàn toàn lâm vào trạng thái mơ hồ, Tiểu Y Tiên còn thầm nghĩ, không biết hắn có bị ảnh hưởng đến thần kinh dẫn đến phát điên rồi hay không nữa!.
Lúc hai người đang suy đoán xem rốt cuộc hắn gặp chuyện gì dưới kia mà dẫn đến thần trí "không bình thường" như vậy. Thì hắn mở miệng nói một câu khiến hai người bất ngờ đến trợn tròn hai mắt.
"Này...Hai người có muốn ra ngoài không?".
"Tất nhiên là có rồi!" Triệu Anh Nhi mừng rỡ nói.
"Ngươi có cách hả? Có nguy hiểm không?" Tiểu Y Tiên nhìn hắn một lúc rồi e ngại nói, nàng tưởng hắn bị thế này do tìm đường ra.
"Quên! cho ta hỏi cái này đã! ta đi bao lâu rồi?"
"Chưa đến một ngày mà?" Triệu Anh Nhi rất nhanh chóng đáp.
"Hả?" Hắn giật mình.
Nếu hắn nhớ không lầm thì hắn bị kẹt ở phiến không gian thần bí đó rất lâu mới đúng chứ?. Tại sao lại chỉ chưa đến một ngày, hắn đang phân vân thì Tử lên tiếng:
"Tại đó là không gian và thời gian hoàn toàn độc lập với bên ngoài, nên có sự cách biệt về thời gian!"
"Nếu ta mà được tu luyện ở đó thì!" Hắn bắt đầu mơ mộng.
"Nếu ngươi muốn thì ta có cách khiến ngươi mãi mãi ở đó tu luyện" Tử cười lạnh đáp.
"Ặc.. hay thôi đi!"
"Được rồi! đến lúc thoát khỏi nơi này rồi!" Hắn đứng dậy nói
Thử hoạt động vài cái, thấy không có gì bất thường, hắn vừa ý gật đầu rồi quay qua chỗ Tiểu Y Tiên và Triệu Anh Nhi nói :
"Chuẩn bị đi! khi nào xong thì bảo ta!".
"Không cần chuẩn bị gì cả! chúng ta xuất phát luôn đi!" Triệu Anh Nhi vội vàng nói, nàng quả thực chán ở cái nơi này rồi.
"Ừ" Tiểu Y Tiên cũng gật gật đầu.
"Vậy chúng ta xuất phát!" Hắn cũng gật đầu xác nhận nói.