Hắn chưa từng bao giờ giết người, thậm chí đến ý nghĩ đấy còn không có, nếu bảo có thì chắc là mấy tên biến thái thích giết người hàng loạt thì may ra, nói đúng hơn là trước khi đến thế giới này, bảo hắn giết một con gà hắn cũng không làm được.
Nhưng từ khi bị hệ thống xác nhận, hắn dù không muốn nhưng cũng bị thay đổi một cách bị động, đấu tranh để sinh tồn, nếu từ bi nhân hậu thì sẽ vào bụng thú, chính vì vậy dần dần hắn cũng đã quen với việc, lạnh lùng tàn nhẫn giết một con ma thú mà không chớp mắt.
Tuy là như vậy nhưng mà từ trước đến nay, hắn vẫn không bao giờ có ý nghĩ giết một ai, cho đến bây giờ!.
Thực sự thì hai tên đàn ông trung niên rất đen đủi, một là chuẩn bị "thịt" hắn thì làm cho Trúc Anh nhớ lại thù cũ, hai là Trúc Anh lại "trùng hợp" chạm vào hắn một cái, ba là hắn lại tò mò đọc ký ức của Trúc Anh, bốn là hắn bị hệ thống ảnh hưởng cho nên cũng mang nỗi thù sâu đậm với bọn chúng. Và cái cuối cùng là hai tên xấu số này gặp phải hắn!.
"...Vị tiền bối này, cái này chỉ là hiểu lầm.... haha hiểu lầm!" Mộc Thạch thấy hai người đàn ông trung niên vốn là bát tinh đấu giả mà không chịu nổi một quyền của hắn, thì tỏ ra sợ hãi, vội vàng đứng lên nói.
"Người này chắc chắn có thực lực cao cấp đấu sư, ít nhất cũng phải thất tinh!" Mộc Thạch nghĩ thầm.
Lười nói chuyện với tên khốn nạn này, theo như hiểu biết của hắn về mấy tên này trong tiểu thuyết, hầu hết toàn một lũ mặt người dạ thú, tốt nhất cứ đập cho bọn nó phù mỏ lên đã rồi tính sau.
Nghĩ là làm, thân hình hắn chợt động, lại gần như chớp mắt, hắn đã tiếp tục xuất hiện trước mặt Mộc Thạch, rồi sau đó tặng cho Mộc Thạch một đấm vào mặt. Mộc Thạch tội nghiệp nào phải là đối thủ của hắn, ngay lập tức răng môi lẫn lộn trộn vào với nhau, lăn ra đất co giật.
Chúng ta hãy làm một phép tính đơn giản, Lang Vương trong thời kỳ toàn thịnh bị hắn dùng hình dạng bình thường, đạp qua đạp lại như đạp bóng. Mà Lang Vương lúc yếu nhất cũng đủ lưỡng bại câu thương với đám người này, mạnh yếu thế nào vừa nhìn đã rõ.
Lang Vương có thực lực tiếp cận đấu vương cường giả, nhưng là thể xác yêu thú, đấu vương cường giả bình thường cũng không dám trọc vào nó, mà hắn có thể dễ dàng đùa chết Lang Vương, thực lực của hắn, dưới đấu vương đã không còn đối thủ!.
Người áo đen tuy thấy hắn đại phát thần uy, nhưng có vẻ không có gì sợ hãi cả, chậm rãi lên tiếng:
"Vị tiểu hữu này, chúng ta dù sao cũng chỉ là người qua đường, nếu bây giờ người quay lưng bước đi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!".
Theo quan niệm của người áo đen thì cái người trẻ tuổi trước mặt này, chắc chắn không đạt đến cảnh giới đại đấu sư! Vì đại đấu sư cường giả sẽ có đặc điểm đặc trưng là đấu khí khải giáp. Cùng lắm người này chỉ có thực lực ở mức đấu sư mà thôi, dù có cường đại đến đâu, gặp hắn chắc chắn sẽ phải chết! Vì hắn có một thủ đoạn có thể giết chết người dưới cảnh giới đại đấu sư ngay trong chớp mắt!.
"Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?" Quang quay người nhìn hắn một cái, rồi cười nhạt nói.
"Ta uy hiếp ngươi thì sao?" Người mặc áo đen cười lạnh đáp lại.
"Thì sao hả? Ngươi nhìn lại đồng bọn của ngươi đi! Tý nữa ngươi cũng bị như vậy!" Hắn chỉ vào mấy tên bọn Mộc Thạch nói.
"Hừ! không biết sống chết!" Người mặc áo đen hừ một tiếng, tay liền đó kết một thủ ấn rồi quát lên một tiếng: "Ra!".
Không khí xung quanh bị dao động, một hư ảnh nhàn nhạt chậm rãi xuất hiện rồi lao nhanh về phía hắn, hắn nheo mắt nhìn kỹ thì thấy đây có hình dạng một cây búa khá to!.
"Linh hồn công kích?" Hắn ngạc nhiên nghĩ.
"Tuy nhiên chú gặp phải anh thì coi như xui xẻo rồi" Hắn lắc đầu nghĩ thầm.
Đùa à, Địa tiên tộc là bậc thầy về y thuật và linh hồn, hắn lại là người nắm giữ truyền thừa của Âu Cơ, cho nên phương diện linh hồn lại ít ai bì kịp. Còn chưa nói đến, trải qua những chuyện xảy ra ở dưới cái giếng trong hang động nơi hắn sống. Lực lượng linh hồn của hắn phải dùng hai từ để hình dung, đó là "khủng khiếp".
"Linh hồn chấn nhiếp, Linh hồn càn phá, Linh hồn cầm cố, Linh hồn hủy diệt!" Liên tục kết thủ ấn, từ hai mắt hắn phát ra hai đạo ánh sáng tuy nhỏ mà mãnh liệt, xuyên phá cây búa to ro người áo đen phát ra, rồi đâm thẳng vào giữa chán của hắn.
Linh hồn chấn nhiếp làm kẻ địch mất đi phản kháng, linh hồn càn phá thì phá tan đi mọi phòng ngự ở linh hồn, linh hồn cầm cố làm kẻ địch phản ứng chậm, và cuối cùng linh hồn hủy diệt, tiễn người áo đen đi tây thiên!.
Hơi lảo đảo một chút, hắn lắc lắc đầu, liên tục sử dụng bốn bí kĩ linh hồn cao cấp khiến hắn có cảm giác nuốt không nổi. Với tên áo đen này thì hắn hơi bị quá tay, giết gà dùng dao mổ trâu, thực ra hắn chỉ cần đơn giản dùng linh hồn chống đỡ rồi lao lên cận chiến với tên áo đen thì cũng xong. Mỗi tội hắn lại thích dùng cách này nên mới khổ.
Người áo đen hai mắt vô thần lăn xuống đất, tuy vẫn còn thở đều đều nhưng linh hồn bị hủy diệt, có sống cũng thành ngu ngốc, điểm này khá giống tinh thần lực, nhưng tinh thần lực còn cứu được, nếu linh hồn bị tan biến thì chịu, đến hoa đà cũng bó tay.
Xong xuôi mọi việc, hắn phủi phủi tay rồi quay người nhìn ra sau. Đập vào mắt hắn là tám đôi mắt đang mở to kinh hãi nhìn hắn, không nói lên lời. Thấy vậy hắn cười khổ, bao nhiêu công gây dựng hình ảnh, bị hắn trong một phút nông nổi liền sụp đổ hết.
Bẻ bẻ tay, hắn chậm rãi, bước từng bước một đến trước mặt Thị Lam, đối với con mụ dám hạ độc hắn, hắn còn chưa tính sổ đến.
Thị Lam thấy hắn đang tiến lại thì chợt tỏ ra kinh hãi, nhưng ngay sau đó liền cười to lên, chỉ vào hắn nói:
"Ngươi còn dám qua đây? Ngươi bị độc sắp chết rồi!".
"Vậy sao? " Hắn lẳng lặng đáp.
"Ngươi bị trúng độc rồi, sau một tháng nữa sẽ chết rất kinh khủng, hahaha, nếu ngươi đáp ứng ta một số chuyện thì ta sẽ cho ngươi thuốc giải".
"Việc gì?" Hắn cười cười nói.
"Đầu tiên phải giúp ta phục hồi thực lực, à không phải giúp ta lên cảnh giới đấu sư, cho ta công pháp và đấu kỹ ngươi tu luyện, cho ta một vạn kim tệ để sinh sống, và giết chết mấy người này cho ta, sau đó..." Thị Lam càng nói càng hưng phấn, như nghĩ đến tương lai nắm một người có khả năng như người trước mắt, sẽ khiến cho cô ta tiến xa hơn, giàu sang phú quý không kể siết, Thị Lam còn đang nghĩ, làm thế nào để có thể ràng buộc người trước mặt càng lâu càng tốt.
"Ngươi nói xong chưa?" Hắn ngáp một cái nói.
"Còn chưa xong! Mà khoan? sao ngươi ...." Thị Lam lúc này mới phát hiện ra vẻ mặt "buồn ngủ" của hắn, liền có cảm giác không ổn.
"Tất cả những điều trên ta đều cho ngươi được! chỉ có điều...".
"Điều gì?".
"Ngươi không xứng!" Hắn đưa ngón tay trỏ ra đằng trước, lắc lắc nói.
"Xứng hay không đâu liên quan! Ngươi bị ta độc!" Thị Lam cười lạnh nói.
"Ngươi có tin ta sẽ giết ngươi bây giờ không" Hắn ngáp một cái nữa rồi nói.
"Ta không tin! Ngươi giết ta sẽ không có thuốc giải".
"Chậc! Đúng là ta sẽ không giết ngươi mà là ta sẽ cho ngươi...".
"Alo Tử... mang thuốc ra đây!" Hắn liên lạc với Tử.
"Loại nào?" Tử hỏi.
"Ngươi biết rồi còn hỏi, chả phải ngươi đọc được suy nghĩ của ta sao".
"Được, số điểm là...".
Vừa dứt lời, trên tay hắn hiện lên một túi bột màu đen rõ to, hắn chả quản gì cả, tống tất cả thuốc vào mồm Thị Lam rồi bắt mụ ta uống hết.
"Cho ngươi uống loại thuốc ngươi độc ta, còn sợ ngươi không lòi ra thuốc giải?" Hắn gật đầu nghĩ thầm.
Trong một thoáng vô ý, mắt hắn liếc nhìn cái vỏ túi bột trên tay hắn, trên đó có viết hai chữ bằng tiếng việt in hoa rõ to:" Xuân Dược!".
"Sặc!.....".