Quái vật?
Nghe thông báo của người lính trinh sát, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Ở xung quanh căn cứ, đều có quân đội liên tục tuần tra, hơn nữa còn có những đội quân trinh sát, nếu như đụng độ phải quái vật cỡ lớn, đối với những con quái vật đang muốn tiến tới gần căn cứ, họ sẽ tìm cách dẫn dụ bọn nó di chuyển sang hướng khác, hoặc là trực tiếp giết chết, căn bản không tạo thành uy hiếp gì.
"Sao không dẫn dụ ra?"
Hứa Tư lệnh nhìn vẻ mặt người lính trinh sát này, lập tức ý thức được vấn đề nghiêm trọng ở tiền tuyến, trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt người lính trinh sát tái nhợt, nói: " Thưa Tư lệnh, hai con quái vật kia không giống với những con quái vật khác, chúng quá…quá to lớn, xe Tank cùng đạn pháo đều không gây ra tổn thương nghiêm trọng nào cho bọn nó, hơn nữa đã thử qua tất cả các phương pháp nhưng đều không có cách nào dẫn dụ chúng di chuyển sang phương hướng khác, chúng nó tựa hồ xác định chính xác vị trí của căn cứ, đang một đường lao thẳng qua bên này."
Vẻ mặt Hứa Tư lệnh hơi thay đổi, trong giây lát như nghĩ ra chuyện gì, ông ta tự lẩm bẩm nói: "Đây chính là đại lễ của ông tặng cho tôi sao…?"
Sau một hồi trầm mặc, Hứa Tư lệnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên thân thể già nua bắn ra khí thế mãnh liệt, như một vị thần tướng chỉ huy ngàn quân, vẻ mặt nghiêm túc , nói:
"Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức tiến ra tiền tuyến, bảo vệ căn cứ, những nghành khác, từ bỏ công việc, toàn lực phối hợp với quân đội!"
Thanh âm già nua giống như lôi đình vang vọng trên quảng trường.
"Rõ!"
Tất cả mọi người lớn tiếng đáp lại.
Trong mắt Lâm Siêu lộ ra một vẻ suy tư, quái vật ở giai đoạn hiện tại, kể cả tiến hóa đến cấp bậc như Hoàng kim Cá sấu, với trí thông minh chỉ đạt trình độ của đứa trẻ con sáu đến bẩy tuổi, dùng thủ đoạn của quân đội đều có thể dễ dàng lợi dụng ít hỏa lực, hoặc là thi thể của Hủ thi đem chúng dụ dỗ sang hướng khác.
Nhưng chúng nó tựa hồ xác định được vị trí của căn cứ.
Lẽ nào… Là do ở trong căn cứ tụ tập quá nhiều người, mùi vị quá nồng.
Hoặc là,trong căn cứ có thứ gì đó hấp dẫn bọn nó.
Lâm Siêu trầm tư một lúc, quyết định trước tiên phải đi quan sát kỹ rồi hẵng nói.
Trên quảng trường các bộ ngành cao tầng, tất cả đang nhanh chóng rời đi, những người vừa mới tiến vào các vị trí mới cũng bắt đầu trở nên bận bịu. Sở Sơn Hà mang theo Tiểu Tống chạy tới, vẻ mặt nghiêm trọng nói:" Chúng ta đi xem một chút đi, tôi cảm thấy hai con quái vật này không đơn giản."
Lâm Siêu khẽ gật đầu.
Ba người lái một chiếc xe quân đội màu xanh nhanh chóng lao về phía bên ngoài căn cứ.
Bức tường bảo vệ được tạo thành hỗn hợp từ xi-măng và thép đã xây dựng xong, những thanh tre được dựng ở bên ngoài tường thành từ lâu đã được dỡ bỏ toàn bộ, vì lo sợ Hủ thi hoặc những con quái vật cỡ nhỏ bò lên trên.
Bức tường hùng vĩ, cao mười mấy mét, giống như tường sắt bao bọc xung quanh căn cứ.
Ba người Lâm Siêu theo cầu thang leo lên phía trên tường thành, phóng tầm mắt hướng ra bên ngoài, ở bên ngoài căn cứ là một vùng bình địa.
Trên mặt đất có rất nhiều tòa nhà lớn đã bị phá hủy, chỉ còn lại các lỗ sâu hoắm hoặc móng nhà, rất thuận lợi cho việc quan sát mấy chục dặm bên ngoài căn cứ.
Sở Sơn Hà mang kính viễn vọng lên.
Mắt Lâm Siêu thì hơi nheo lại , ở trong buổi sáng của ngày mùa đông, chỉ thấy cả mặt đất phủ một màu trắng xóa, có hai điểm đen thật nhỏ đang nhanh chóng tiến gần lại.
Mấy phút sau, hai điểm đen di động dần dần trở nên rõ ràng.
Hai con ngươi của Lâm Siêu co rụt lại, hai con quái vật này, rõ ràng là hai con Rắn cực kỳ to lớn.
Dựa vào sự cường hóa thị lực, Lâm Siêu có thể phân tích được thể tích cùng trị số sức mạnh của hai con Rắn khổng lồ này. Trong đó một con có thể tích nhỏ hơn, chiều dài thân thể đại khái dài khoảng chín mươi mét, đường kính thân thể là năm mét, trong khi con kia thể tích lớn hơn, có độ dài hơn một trăm mét, đường kính thân thể là bảy mét.
Lâm Siêu hít vào một hơi, chẳng trách xe Tank cùng đạn pháo của quân đội đều không gây tổn thương cho chúng, hai con quái vật này hầu như có thể sánh ngang cùng Hoàng kim Cá Sấu.
Đừng nói tới vật phẩm trong di tích, chỉ dựa vào xe Tank cấp D cùng bom cấp B cũng không có thể nổ chết Hoàng kim Cự ngạc,nếu muốn giết chết hai con Rắn khổng lồ này, trừ phi có thể thu được vật phẩm mạnh mẽ bên trong di tích, hoặc là sử dụng bom hạt nhân, hơn nữa khối lượng của quả bom phải lớn, nhưng nếu làm vậy , căn cứ sẽ không thể nào thoát khỏi phạm vi của vụ nổ, hơn nữa sẽ bị sức ép của vụ nổ mang lại sẽ làm cho binh lính cùng những người dân chạy nạn sẽ bị nhiễm chất phóng xạ, thân thể sẽ bị thương hoặc là sẽ tử vong.
Sở Sơn Hà sử dụng kính viễn vọng, cũng nhìn thấy tình cảnh này, gương mặt hắn tràn đầy vẻ kinh hãi, khóe mắt không ngừng co giật, thất thần nói: " Làm sao có khả năng, quái vật như vậy làm sao xuất hiện, quá bất hợp lí…"
Lâm Siêu cau mày, nói: "Bức tường này căn bản không thể chống đỡ được, nhanh chóng điều động lực lượng quân đôi cùng vũ khí lại đây, làm chậm bước tiến của bọn chúng, cố gắng triển khai hỏa lực ở bên ngoài căn cứ, một khi để chúng nó tiến sát tới tường thành, tốn thất sẽ rất lớn."
Sở Sơn Hà phản ứng, dùng sức gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tiểu Tổng, cậu nhanh chóng thông báo cho các bộ ngành, đem vũ khí hạng nặng đến đây, mặt khác thử sử dụng đạn gây mê xem sao?"
"Rõ!"
Tiêu Tống không nói hai lời, lập tức cáo lui thi hành mệnh lệnh.
Lâm Siêu suy tư chốc lát rồi , nói: "Tôi đi Quốc khố tìm vũ khí, anh trước tiên cố gắng kéo dài thời gian, cố gắng chờ tôi quay trở lại"
"Vũ khí?"
Sở Sơn Hà ngẩn ra, vội vàng nói:" Bên trong Quốc khố chỉ lưu lại vũ khí lạnh của phái Cổ Mộ, cùng một ít kim loại quý hiếm, căn bản không thể sử dụng trên vũ khí nóng, cậu…"
"Anh cố gắng bám trụ là được."
Lâm Siêu không lãng phí thời gian, để lại một câu nói, rồi trực tiếp từ trên bức tường cao mười mấy mét nhảy xuống.
Sở Sơn Hà giật nảy cả mình, vội vàng chạy tới nhìn xem Lâm Siêu có bị thương không, nhưng chỉ nhìn thấy hai chân Lâm Siêu vững vàng đáp trên mặt đất, cơ thể hơi ngồi xổm, sau một khắc cơ thể đột nhiên bắn đi, giống như một tia chớp đen, trong chớp măt liền biến mất trong tầm mắt hắn, tốc độ so với xe của quân đội nhanh hơn vài lần.
Hai mắt Sở Sơn Hà trợn to kinh ngạc.
……………………
Vị trí Quốc khố là nằm bên cạnh Bộ Tư lệnh, thuộc về khu vực bảo vệ đặc biệt.
Ở bên ngoài Quốc khố có bố trí rất nhiều biện pháp bảo vệ, có trang bị đèn hồng ngoại có khả năng phát hiện người bí mật đột nhập ban đêm, ở xung quanh Quốc khố, có những tốp lính tuần tra 24/24 giờ, kể cả một con ruồi biến dị cũng không thể bay qua được.
Lâm Siêu lao tới cổng chính, hướng về hai sĩ quan cảnh vệ đang canh gác nói nhanh:"Mở cửa, tôi muốn tiến vào Quốc khố!"
Hai sĩ quan cảnh vệ nhìn y phục trên người Lâm Siêu, lập tức nhận ra hắn chính là vĩ nhân đã phát hiện ra nguồn năng lượng tiến hóa, sĩ quan cảnh vệ bên trái ánh mắt sáng lên, nói:" Rất vinh dự khi được gặp Lâm Tướng quân!"
Ánh mắt Lâm Siêu có chút sốt ruột, tốc độ của hai con quái vật kia rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ đến bên ngoài căn cứ, lấy sức mạnh của quân đội hiện giờ không khác nào là kiến hôi chịu chết, không có cách nào gây ra uy hiếp lớn, dù sao, vũ khí nguyên tử có sức uy hiếp mạnh mẽ nhất cũng không dám sử dụng, trừ phi bị ép đến chân tường.
"Thời gian của tôi rất gấp, mau nhanh để tôi tiến vào!"
Lâm Siêu trầm giọng nói.
Vị sĩ quan cảnh vệ trẻ tuổi vừa định gật đầu, thì vị sĩ quan cảnh vệ trung niên phía bên kia khẽ nhướng mày, giọng điệu bất thiện nói:" Khẩu khí thật lớn a. Lâm Tướng quân, kể cả cậu là Phó Viện trưởng vinh dự, hay Đại Tướng vinh dự, cũng phải xem lại quy định đi, muốn vào bên trong Quốc khố, cậu trước tiên phải xin lệnh mới được, được cấp trên phê chuẩn mới có thể tiến vào, cậu còn không phải là Tư lệnh…" Giọng điệu hắn mang theo một sự khinh bỉ, trong lòng đối với Lâm Siêu rất là khó chịu, đây là một người mới từ đâu đâm đầu chui ra, khiến cho Hà Tư lệnh phải rời khỏi căn cứ. hắn tuy rằng bị xúi giục, nhưng chỉ là bất đắc dĩ, sau này cũng sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên.
Lâm Siêu liếc nhìn hắn, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, nói:" Ông nói lại lần nữa!"
Người sĩ quan cảnh vệ trung niên bị ánh mắt Lâm Siêu nhìn chằm chằm, hô hấp bỗng ngừng lại, toàn thân gai ốc nổi lên, có cảm giác đừng trước mặt mình không phải là con người mà là một con quái vật kinh khủng, trong lòng hắn kinh hãi, sát khí nồng nặc như ngưng thực, hắn từ trên người những binh sĩ dày dặn trận mạc cũng chưa từng được thấy, người trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối trước đây không phải là một sinh viên đại học bình thường, làm gì có sinh viên đại học nào lại có thứ sát khí đáng sợ như thế?"
"Cậu , cậu muốn như thế nào?"
Người sĩ quan cảnh vệ trung niên cơ thể hơi ngửa về phía sau, tựa hồ đang đối mặt với một con mãnh hổ sắp cuồng bạo.
Ánh mắt Lâm Siêu như dao, từng chữ từng chữ nói ra:"Mở hay Không mở?"
Sĩ quan cảnh vệ trung niên há miệng, rất muốn nói ra một câu gì đó, nhưng ở dưới ánh mắt lạnh lẽo, sát ý mãnh liệt , trái tim hắn đập mạnh liên hồi, cảm giác cơ thể muốn nổ tung, mồ hôi rịn ra từ lỗ chân lông, chỉ hai câu nói, mà toàn thân hắn đã đẫm mồ hôi, môi hắn khẽ run rẩy, nói:" Tôi, tôi mở!"
Hắn cảm giác nếu mình cứ tiếp tục cậy mạnh, sẽ thật sự bị giết chết, giác quan hắn nhạy cảm bắt được một tia sát ý vô cùng nguy hiểm phát ra từ trên người người thanh niên trẻ tuổi này.
Không biết có phải, sau khi hắn nói câu:"Mở!" thì áp lực đè nặng trên người hắn đột nhiên biến mất, toàn thân hắn buông lỏng, phảng phất như Mãnh Hổ nằm đè trên người mình, một lần nữa quay trở về bên trong lồng sắt.