Rầm! Rầm!
Đúng lúc này khi binh sĩ cao lớn vừa nói xong, đột nhiên có một loạt những tiếng động lớn từ xa truyền lại, tất cả mọi người không khỏi chú ý về phía đó, liền nhìn thấy có hai xe bọc thép chầm chậm đi tới, tiếng động cơ gầm rú không ngừng, đang nặng nề kéo thi thể của một con quái vật có chiều cao khoảng sáu, bảy mét.
Đó là một con Xích Huyết Sư, có năng lực hỏa diễm, dựa vào chiều cao thân thể của nó, có thể đoán được thể chất của nó ít nhất bốn mươi lần. Trên ngực nó có một vết thương vô cùng khủng bố, một lỗ máu có đường kính nửa mét, xung quanh miệng vết thương còn có vài vết đạn bắn.
Dưới ánh mắt chấn động của những binh lính đứng ở cổng ra vào căn cứ, hai chiếc xe bọc thép chầm chậm đi đến. Trên nóc một chiếc xe bọc thép, có một thanh niên dáng người cao to lực lượng đang ngồi xếp bằng, cầm trong tay một thanh chiến đao đỏ như máu, khoác sau lưng một khẩu súng có hình dáng vô cùng kỳ lạ.
"Là Thạch Tướng quân!"
"Trời ạ, con quái vật này là do Thạch Tướng quân giết sao?"
"Thật lợi hại, không hổ là một trong Thập đại chiến sĩ!"
Tất cả những binh lính có mặt ở đó đều tràn ngập một sự kính nể, không tự chủ được tất cả cùng đứng thẳng người.
Lúc này, hai chiếc xe bọc thép đang kéo thi thể Xích Huyết Sư chầm chậm đi về phía cảnh cổng ra vào căn cứ.
"Mấy người các ngươi, mau tránh sang một bên, không được cản đường…"
Người lính cao lớn nhìn thấy mấy người Lâm Siêu vẫn đang đứng chắn ở lối ra vào căn cứ, tinh thần không khỏi khẩn trương vội hét lên.
"Khoan đã!"
Bỗng nhiên, một tiếng hô phát ra từ bên trong chiếc xe bọc thép bên trái, chiếc xe dừng lại, cánh cửa xe ngay lập tức mở ra, một người thanh niên dáng vẻ bình thường, mặc một bộ quân phục rằn ri, trên vai mang quân hàm Thượng tá, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Siêu có chút nóng bỏng. Vui mừng nói: "Tôi không có nhìn lầm, chính là ngài!"
Lâm Siêu quay đầu lại liếc nhìn hắn, nói: "Cậu là?"
"Chiến thần đại nhân, ngài chính là ân nhân của tôi, tuy rằng ngài chưa thấy tôi bao giờ, thế nhưng tôi không bao giờ quên được hình ảnh của ngài!"
Người thanh niên vô cùng hưng phấn, nói: " Lần trước nhờ có ngài. Căn cứ mới có thể thoát được tình thể hiểm nghèo. Nếu không có ngài, thì khu vực của người chạy nạn, còn có gia đình của tôi, tất cả mọi người có lẽ đã chết bên trong thảm họa kia!"
"Tôi lại có thể tận mắt nhìn thấy ngài, hơn nữa lại ở khoảng cách gần như thế này!"
Người thanh trở nên vô cùng kích động khiến cho gương mặt đỏ bừng. Hắn lúc đó được tận mắt chứng kiến trận chiến kia, biết được người thanh niên trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi này, có sức mạnh khủng bố đến như nào!
"À!"
Lâm Siêu nhìn thấy ánh mắt có chút nóng bỏng của hắn, quả thật không biết nên trả lời như thế nào.
Chiến…Chiến thần đại nhân?
Người lính cao lớn cùng với những binh lính còn lại, cảm thấy sững sờ nhìn về phía Lâm Siêu, người thanh niên trắng trẻo, thanh tú này, chính là Chiến thần trong truyền thuyết?
Người thanh niên dáng người cao to, lực lưỡng, đột nhiên mở mắt. Đôi mắt khẽ nheo lại, cẩn thận đánh giá Lâm Siêu từ trên xuống dưới.
Người thanh niên mang quân hàm Thượng úy nhìn về phía những binh sĩ có nhiệm vụ canh gác, vẻ nhiệt tình trên gương măt liền biến mất, hắn quát khẽ: "Xảy ra chuyện gì, các ngươi sao dám ngăn cản Chiến thần đại nhân, tất cả chán sống rồi sao, đôi mắt các ngươi chẳng nhẽ đều vứt hết cho chó ăn?"
Người lính có dáng người cao lớn sợ hãi, mặt tái mét, cơ thể khẽ run lên. Hai chân hắn không ngừng run rẩy, hắn vì xin được công việc nhàn hạ này đã tiêu tốn không ít tiền bạc, đừng nói là Lâm Siêu, chỉ cần người thanh niên mang quân hàm Thượng úy kia, chỉ cần mở miệng là có thể khiến cho hắn mất đi công việc hiện tại.
Hơn nữa, cái công việc này còn không nhắc tới, quan trọng nhất là cái mạng nhỏ của hắn cũng khó mà giữ được.
"Chiến…Chiến thần đại nhân! Tiểu..tiểu nhân có mắt không tròng, ngài…"
Người lính cao lớn hai chân không tự chủ run lên cầm cập, cả người túa mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.
Lâm Siêu nhẹ nhàng xua tay, nói: "Thôi, quên đi!"
"A, cảm tạ Chiến Thần đại nhân, ngài khoan hồng độ lượng…"
Người lính cao lớn, cùng với những binh sĩ khác mặt mũi vô cùng kinh hỉ, liên tục cảm ơn Lâm Siêu.
Người thanh niên mang quân hàm Thượng úy thấy Lâm Siêu không tức giận, trong lòng thầm cảm thán một hồi, không khỏi sinh ra một sụ kính trọng, nói: "Chiến Thần đại nhân, bọn hắn đều là người mới, những binh lính trước kia hoặc là đã hi sinh, hoặc đã được thăng cấp. Căn cứ hiện tại không ngừng tiến hành mở rộng, cho nên mới cần những người này đến làm nhiệm vụ canh gác cổng ra vào căn cứ."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, cũng không để ý đến những việc này, hướng về hắn nói: "Tạm biêt, tôi còn có việc phải làm."
Nói xong, quay đầu tiến vào bên trong căn cứ.
Vưu Tiềm quay về phía người lính cao lớn, mở miệng trêu đùa :"Có cần kiểm tra thân thể không?"
Người lính cao lớn đỏ mặt, lúng túng nói: "Tất, tất nhiên là không cần…"
Vưu Tiềm cười ha ha, đi sát theo sau Lâm Siêu.
"Chờ một chút!"
Bỗng nhiên có một âm thanh mạnh mẽ vang lên, người thanh niên thân hình lực lưỡng, cao lớn, tay cầm thanh đao đỏ rực từ trên nóc xe bọc thép nhảy xuống. Vẻ mặt vô cùng hứng thú nở nụ cười.
Lâm Siêu khẽ nghiêng người, quay đầu nhìn lại.
"Tôi tên là Thạch Vân, là một trong Thập đại Chiến sĩ, vì ngài rời khỏi căn cứ nên chưa bao giờ nghe nói thấy tên của tôi. Có điều sau này sẽ thường xuyên nghe được người khác nhắc tới, tôi rất mong chờ được cùng ngài sánh vai chiến đấu."
Thạch Vân nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo cùng tự tin, nói: "Lúc rảnh rỗi, hai người chúng ta có thể ngồi lại, cùng nhau thảo luận về kỹ năng chiến đấu, hoặc tiến hành luận bàn một chút."
"Nếu như muốn tìm người luận bàn, có thể tìm anh ta."
Lâm Siêu chỉ tay về phía Vưu Tiềm, người thanh niên tên Thạch Vân này có thể chất khoảng ba mươi lần, cùng Vưu Tiềm luận bàn cũng miễn cưỡng đủ tư cách.
"Hắn?"
Thạch Vân quan sát Vưu Tiềm một chút, sau đó nhíu mày nói: "Ngài được mọi người xưng tụng là Chiến Thần, sao lại không muốn cùng tôi luận bàn, mọi người cần phải không ngừng tiến hành so đấu với nhau, như vậy mới có thể nâng cao năng lực cận chiến, ngài không muốn…lẽ nào sợ bị tôi đánh bại?"
"Sợ hãi!" Ánh mắt Lâm Siêu khẽ lóe lên.
Phốc!
Một tia Gramma xạ tuyến trong suốt bỗng nhiên bắn ra, tàn nhẫn đục thủng một lỗ ở dái tai phía bên trái của Thạch Vân, đem phần dái tai bên trái đục thành một cái lỗ máu.
Không khí dường như đọng lại.
Toàn thân Thạch Vân trở nên cứng ngắc, đồng tử nhanh chóng co rụt lại, mồ hô lạnh tứa ra toàn thân. Tuy hắn không nhìn thấy tia Gramma xạ tuyến bắn ra lúc nào, thế nhưng trong khoảnh khắc đó hắn có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở chết chóc phả vào mặt, trái tim không tự chủ được khẽ nhói lên một cái, tiếp theo là một cảm giác đau đớn từ dái tai trái truyền lại.
Hắn từ từ giơ bàn tay trái lên, khẽ chạm vào dái tai bên trái, ngay lập tức cảm nhận được một thứ chất lỏng ấm, sền sệt đang chảy ra từ tai mình.
Vẻ mặt hắn vô cùng khó coi, đối phương có thể bắn thủng dái tai của hắn, mà hắn lại không có bất cứ một phản ứng nào. Thì cũng có khả năng một phát bắn thủng đầu hắn.
Lúc Thạch Vân ngẩng đầu lên, thì mấy người Lâm Siêu đã đi xa, chỉ còn lại vài bóng lưng ở phía xa xa.
"Sức mạnh này….rột cuộc là dạng quái vật gì?" Thạch Vân khẽ thì thảo, lẩm bẩm: "Sức mạnh này, lẽ nào có thể sánh ngang với mấy tên quái vật kia?"
Người thanh niên mang quân hàm Thượng úy, cùng với nhưng binh lính canh gác ở cổng nhìn thấy tai của Thạch Vân bỗng nhiên chảy máu, không khỏi có cảm giác vô cùng sợ hãi. Bọn họ không nhìn thấy Lâm Siêu có bất cứ động tác nào lại có thể làm cho vị Tướng quân Thạch Vân cao cao tại thượng này bị bắn thủng lỗ tai, chuyện này đúng là không thể nào tưởng tượng được! Bởi vậy, bọn họ có thể biết được vị đại nhân trẻ tuổi được xưng là Chiến Thần này hoàn toàn có đủ sức mạnh để nghiền nát Tướng quân Thạch Vân.
"Đây…đây chính là sức mạnh của Chiến Thần sao…?"
Những binh lính có nhiệm vụ canh gác cánh cổng căn cức đều cảm thấy vô cùng choáng váng, bọn họ là những người đến sau, tuy đã từng nghe qua những sự tích về Chiến Thần Lâm Siêu, thế nhưng dù sao những chuyện đó cũng xảy ra quá lâu rồi, thời đại bây giờ sẽ không có ai còn nhờ đến những chuyện đã từng xảy ra cách đây hai tháng.
Những tin tức mà bọn họ được nghe thấy mỗi ngày, đều là những tin tức mới nhất về Thập đại chiến sĩ không ngững giết chết những con quái vật khổng lồ. Hoặc là người trong Viện nghiên cứu, đối với việc nghiên cứu có những đột phá mới.
Những tin tức này tầng tầng lớp lớp, nhưng mà tin tức được nghe nhiều nhất trong ngày là tin tức về Thập đại chiến sĩ.
Bất cứ tin tức nào có liên quan đến Thập đại chiến sĩ, đều sẽ nhanh chóng trở thành đề tài được bàn tán sôi nổi nhất. Mà tin tức về Lâm Siêu từ hai tháng trước, từ lâu đã bị lãng quên, tuy rằng vẫn có một số người tình cờ nhớ tới, nhưng cũng không khiến cho mọi người quá quan tâm. Dù sao những chiến tích hiển hách của Thập đại chiến sĩ cùng không hề thua kém Lâm Siêu chút nào.
Có người còn cho rằng Lâm Siêu không có sự giúp đỡ của căn cứ, sức mạnh sớm đã bị Thập đại chiến sĩ vượt qua. Thế nhưng, bây giờ xem ra không phải như vậy.
"Không hổ là 'Chiến Thần'!"
Người thanh niên mang quân hàm Thượng úy dùng đôi mắt cuồng nhiệt nhìn về phía bóng lưng mấy người Lâm Siêu, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh bóng hình Lâm Siêu một mình giết chết hai con Cự Xà khổng lồ kia.
…
Sau khi tiến vào bên trong căn cứ, Lâm Siêu chuẩn bị lấy ra huân chương Đại Tướng đã được tặng, để khỏi xảy ra chuyện hiểu lầm, mất thời gian chứng thực thân phận. Nhưng mà, sau khi tìm kiếm ba lô sau lưng một hồi, Lâm Siêu mới nhớ tới chiếc huy chương danh dự này cùng với áo choàng Phó Viện trưởng vẫn nằm bên trong Không Gian Thứ Nguyên.
Lúc trước, vì quá khẩn cấp nên Lâm Siêu chỉ kịp đem một số đồ vật trọng yếu ra ngoài. Hoàn toàn quên mất hai vật này.
"Lão đại, cậu nhìn kìa." Vưu Tiềm bỗng nhiên hô lên.
Lâm Siêu theo ngón tay Vưu Tiềm chỉ, nhìn thấy trên quảng trưởng rộng lớn bên trong căn cứ, ở chính giữa có một đài phun nước lớn. Đằng sau đài phun nước đó có ba bức tượng khổng lồ, có chiều cao chừng bảy, tám mét.
Bức tượng lớn nhất trong đó là bức tượng của Hứa Tư lệnh, có vẻ mặt hiền hòa, tràn đấy thiện lương, trang phục trên người không ngờ lại là một bộ áo giáp cổ đại, thể hiện ra cỗ khí thế mạnh mẽ.
Ở hai bên trái phải, là hai bức tượng có gương mặt vô cùng xa lạ, phân biệt một nam một nữ, cả hai đều rất trẻ. Nam có gương mặt lạnh lùng, đầy vẻ kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống. Nữ có gương mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người quyến rũ, vẻ mặt mang một chút phong tình.
Lâm Siêu nhìn hai dòng chữ khắc bên dưới.
"Thập đại chiến sĩ: Lăng Vũ!"
"Thập đại chiến si: Uất Kim Hương!"
Bên dưới còn có nhiều dòng chữ ghi lại những sự tích vinh quang của họ.
"Lão đại, tại sao không có cậu."
Giọng Vưu Tiềm có chút bất mãn, nói: "Chẳng trách mà mấy người canh cửa kia lại không nhận biết ra cậu, Hứa Tư lệnh lúc trước có nói, vì những công lao của cậu sẽ cho người tạc tượng, vậy thì tại sao lại không có?"
"Có lẽ được dựng ở trung tâm căn cứ."
Hắc Nguyệt nhìn bức tượng của Hứa Tư lệnh, trả lời: "Lới nói của Hứa Tư lệnh nặng tựa Thái Sơn, chắc chắn ông ta sẽ không nuốt lời."
"Chỉ hy vọng là như vậy." Lâm Thi Vũ nhẹ nhàng nói một tiếng, không nhìn thấy bức tượng của Lâm Siêu khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Lâm Siêu không để ý đến những thứ này, mắt liếc về phía sau, ngay lập tức chuyển về phía toà nhà Binh Bộ, lập tức đi tới.
Phía sau quầy tiếp tân của tòa nhà Binh Bộ là mấy thiếu nữ trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi, nhìn thấy mấy người Lâm Siêu, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Các ngươi là ai?"
Ánh mắt Lâm Siêu lướt qua mấy chiếc máy vi tính đặt trên bàn, nói: "Tôi là Lâm Siêu, hiện tại muốn trưng dụng một chiếc máy bay trực thăng để bay về trung tâm căn cứ, lập tức đi an bài."
Mấy nữ tiếp tân cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, đối với cái danh tự này họ cảm thấy vô cùng xa lạ, thế nhưng trước thái độ vô cùng tự tin của Lâm Siêu, cũng không dám có bất cứ cử chỉ thất lễ nào, nhanh chóng sử dụng máy tính, tiền hành tra cứu thông tin liên quan đến người thanh niên có tên Lâm Siêu này. Rất nhanh, có một loạt những dòng chữ lớn liên quan đến danh tự này hiện lên trên màn hình máy tính.