Buổi tối 7 giờ 05 phút ngày mùng 9 tháng 6, năm đầu tiên của thời đại mới.
Bên trong phòng làm việc của căn cứ Tinh Thần, sau khi Lâm Siêu và Phạm Hương Ngữ dùng xong bữa cơm tối thì mới đi vào phòng làm việc. Bọn họ mang theo hai cái máy tính xách tay, dựa theo sự giới thiệu của Hứa tư lệnh là mỗi thủ lĩnh của căn cứ có thể mang theo một trợ lý.
"Muộn mất năm phút đồng hồ."
Phạm Hương Ngữ cúi đầu nhìn đồng hồ trên máy vi tính, tức giận nói:
"Chỉ tại tên tiểu tử thối Vưu Tiềm, đi săn về trễ."
Vẻ mặt Lâm Siêu vẫn như thường, hắn mở máy tính xách tay, mở giao diện Tinh Võng. Nhanh chóng truy cập vào mảng tin tức liên minh, hắn tìm được tên Đồng minh Phương Đông. Sau khi nhập vào một chuỗi mật mã gồm chín ký tự, ngay lập tức hắn tiến vào một phòng họp ảo. Bên trong phòng họp này có một cái bàn tròn, tất cả các thủ lĩnh của mỗi căn cứ đều đã xuất hiện.
"Ồ! Có người mới?"
Khi Lâm Siêu vừa mới đăng nhập vào phòng họp ảo thì có một ô thông báo hiện ra trước mặt hắn, người vừa nói chuyện tên là Hồng Lỗi, thủ lĩnh căn cứ Phục Hưng. Có một màn hình nhỏ hiện lên ở vị trí Hồng Lỗi, thông qua màn hình nhỏ này mọi người có thể nhìn thấy được hình dáng và thông tin của nhau. Hỗng Lỗi, thủ lĩnh căn cứ Phục Hưng là một người đàn ông có gương mặt tròn, đôi mắt to với hai hàng lông mày rậm. Từ trên người người đàn ông đó tỏa ra một luỗng khí tức bưu hãn.
"Tất cả mọi người hãy chào đón người bạn mới, người này chính là người sáng lập căn cứ Tinh Thần, thủ lĩnh Lâm Siêu."
Lúc này, hình ảnh của Hứa tư lệnh hiện lên trên màn hình, vẫn là vẻ mặt với nụ cười ôn hòa.
Lâm Siêu quan sát một lượt thấy ở đây đã tụ tập đông đủ tất cả thủ lĩnh của mỗi một căn cứ lớn nhỏ. Thông qua màn hình nhỏ hiển thị, mọi người có thể nhìn thấy được hình dáng, tên tuổi của nhau, và cả tên của trợ lý đi cùng.
"Mọi người khỏe không?"
Lâm Siêu lên tiếng chào hỏi mọi người.
Lúc này, Phạm Hương Ngữ cũng đã nhập xong mật khẩu, cùng với Lâm Siêu tiến vào trong phòng họp. Tên của Phạm Hương Ngữ xuất hiện ở phía dưới tên của Lâm Siêu. Bởi vì Phạm Hương Ngữ mang thân phận trợ lý, cho nên không có màn hình biểu thị gương mặt. Nếu không, dựa vào gương măt xinh đẹp tuyệt mỹ không tì vết có lẽ sẽ khiến cho rất nhiều người ở đây cảm thấy kinh ngạc.
Trừ Lâm Siêu và mấy người Hắc Nguyệt…còn lại rất ít người nhìn thấy được gương mặt thật sự của Phạm Hương Ngữ. Bởi vì Phạm Hương Ngữ cực kỳ ghét ánh sáng mặt trời, ngày thường rất thích dùng mạng che mặt, mũ chùm đầu và một cái ô màu đen. Thứ để lộ ra là chiếc cằm xinh xắn trắng mịn. Chỉ có lúc ở bên cạnh Lâm Siêu, Phạm Hương Ngữ mới bỏ mũ và mạng che mặt xuống.
"Vị này là Lâm thủ lĩnh của căn cứ Tinh Thần, đúng là tuổi trẻ tài cao!"
Chu Chí, thủ lĩnh căn cứ Đông Bắc khẽ cười nói.
"Lâm thủ lĩnh mới có hai mươi tuổi thôi?"
"Chẳng lẽ xuất thân từ gia tộc có truyền thống binh nghiệp ở Trung Hoa?"
"Còn trẻ như vậy đã thành lập được căn cứ, hi vọng cũng giống thủ lĩnh Tư Mã. Trở thành trụ cột trong tương lại!"
Những thủ lĩnh của những căn cứ còn lại sau khi nhìn thấy dáng dấp của Lâm Siêu, tất cả bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì những thủ lĩnh ngồi ở đây, đại đã số bọn họ đã ngoài 30 tuổi. Chỉ có duy nhất hai người là Tư Mã Dương, là thủ lĩnh căn cứ ở quân khu Hồ Nam, năm nay mới 24 tuổi. Và một người khác tên là Shaq, thủ lĩnh căn cứ Rạng Đông, đến từ nước Nga, năm nay mới 19 tuổi.
Lâm Siêu bình tĩnh nói:
"Các vị, xin hãy nói chuyện chính."
Những vị thủ lĩnh có mặt ở đây nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi có cảm giác coi thường. Người trẻ tuổi chung quy vẫn là người trẻ tuổi, có tài năng nhưng lại không hiểu biết về lễ nghi tối thiểu.
Hứa tư lệnh biết tình cách của Lâm Siêu, nên mỉm cười, nói:
"Mọi người, tối nay chúng ta tụ tập ở nơi này là có nguyên nhân, tôi sẽ không giải thích nữa. Quy tắc tuyểncử của người lãnh đạo rất đơn giản, mỗi người đều có một cơ hội. Sau khi tất cả mọi người tiến cử, mỗi một người được bỏ một phiếu. Ai lấy được nhiều phiếu nhất, người đó sẽ trở thành người lãnh đạo. Có ai có gì thắc mắc không:
"Nếu như có hai người cùng có số phiếu cao nhất thì sao?"
Một vị thủ lĩnh ở Thái Lan tên Basson lên tiếng hỏi. Sau khi hắn nói tất cả mọi người đều hiều được hắn nói gì. Bởi vì Tinh Võng có hệ thống phiên dịch ngôn ngữ tự động. Sau khi có người nói chuyện, hệ thống sẽ tự động phiên dịch sang ngôn ngữ của quốc gia tương ứng có người tham dự.
"Nếu như có hai người cùng nhận được số phiếu nganng bằng nhau, chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu tiếp."
Hứa tư lệnh mỉm cười giải thích.
"Tôi đã hiểu."
Vị thủ lĩnh của căn cứ ở Thái Lan tên là Basson nói.
Hứa tư lệnh mỉm cười, nói tiếp:
"Phía dưới mọi người bắt đầu đi, ai là người đầu tiên?"
"Tôi tới."
Một vị thủ lĩnh ở căn cứ Matxcova tên Beta lên tiếng, đây là một người đàn ông trung niên có mái tóc màu bạch kim. Bên má trái có một vết cào sắc lẹm, vết sẹo đã trở nên đen sẫm, vẻ mặt ông ta bình thản nói:
"Trụ sở của tôi có nhân số 3 vạn người, trong đó Tiến Hóa Giả đặc thù có 2 nghìn người. Số lượng súng ống là 9 vạn khẩu , ngoài ra còn có một số xe tăng và xe bọc thép."
Ông ta dừng lại một chút, tựa hồ suy nghĩ gì đó, rồi tiếp tục nói ra sức mạnh tổng thể căn cứ của mình cho mọi người biết. Sau khi giới thiệu về căn cứ của mình xong, ông ta nói tiếp:
"Nếu tôi trở thành người lãnh đạo, tôi có đủ tự tin để dẫn mọi người tiêu diệt tất cả lũ quái vật và xác thối!"
Những vị thủ lĩnh của các tòa căn cứ khác cũng bị động dung, hiển nhiên là đã bị sức mạnh quân sự của ông ta chấn nhiếp.
"Tiếp theo đến lượt tôi."
Đó chính là người đầu tiên lên tiếng chào hỏi Lâm Siêu sau khi hắn tiến vào phòng họp, thủ lĩnh Hồng Lỗi:
"Nhân số bên trong căn cứ của tổi có khoảng 5 vạn người, có nhà máy chế tạo súng đạn. Có thể cung cấp không ngừng số lượng vũ khí đạn dược bị tiêu hao trong chiến đấu. Ngoài ra tôi từng giữ chức vụ trợ lý Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, tôi hiểu làm cách nào để chống lại sự xâm lấn của quái vật. Làm thế nào có thể tiêu diệt được bọn chúng, Tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của tôi, loài người sẽ có cơ hội phục hưng!"
Mọi người trong phòng đồng loạt giật mình, trợ lý Bộ trưởng Bộ Quốc phòng?
Bời vì, trong hoàn cảnh lúc này, nhân tài rất quý giá. Có rất nhiều các nhà khoa học nổi tiếng, những vị tướng lĩnh tài giỏi đều đã chết sau khi virus bùng phát. Trong số những người còn sống sót, cho dù có người trước đây chỉ là trợ lý của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, thì cũng rất quý.
"Tôi đã nói xong."
Hồng Lỗi nhún vai một cái nói.
Sau đó, mọi người trở nên trầm mặc, thủ lĩnh căn cứ Phật Sơn tên là Trương Sơn, cười khổ nói:
"Tôi bỏ quyền, nếu so sánh với mọi người thì căn cứ của tôi quá yếu, bởi vì tổng nhân số chúng tôi mới chỉ có 2 vạn người."
"Tôi cũng bỏ quyền."
"Tôi cũng vậy."
Những người khác sau khi thấy thực lực của mình không bằng Hồng Lỗi đều chủ động từ bỏ quyền của mình.
Hứa tư lệnh mỉm cười nói:
"Tiếp theo là ai?"
"Đến lượt tôi."
Một người thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng lên tiếng.
Mọi người quay sang nhìn, đó là một trong ba người trẻ tuổi nhất teenlaf Tư Mã Dương ,thủ lĩnh quân khu Hồ Nam.
"Căn cứ của tối có nhân số 16 vạn."
Tư Mã Dương mở miệng nói.
Vừa dứt lời, cả phòng họp trở nên yên tĩnh lạ thường.
Hứa tư lệnh từ trước đến giờ vẫn nở nụ cười, lúc này ông ta cũng giật mình, không nghĩ tới thủ hạ dưới trướng người thanh niên này lại nhiều đến như vậy.
"Trong căn cứ của tôi có nhà máy sản xuất súng ống, đạn dược."
Tư Mã Dương bình tĩnh nói tiếp:
"Ngoài ra, chúng tôi sở hữu hai tòa di tích! Mấy ngày nay Tinh Võng xuất thế, tôi tin mọi người cũng đã biết di tích là gì. Trong hai tòa di tích này, có một tòa thuộc nền văn mình Maya, còn lại một tòa di tích cổ đại thuộc kỷ Thái Dương 3."