Ở kiếp trước của Lâm Siêu, có một vài nhân vật nổi tiếng trên bảng chiến đấu cấp thế giới từ thời điểm sơ kỳ mạt thế mà vẫn còn sống. Khi Tiến Hóa Giả tiến hóa đến cấp 7, nếu như may mắn không bị giết thì có thể sống đến 500 tuổi. Từng ấy thời gian tương đương với sự tồn tại của một quốc gia.
Bất quá, bên trong mạt thế nếu có thể sống sót liên tục trong 10 năm cũng không hề dễ dàng gì. Danh sách bảng chiến đấu cấp thế giới cứ mỗi một tháng lại đổi mới một lần, những gương mặt mới xuất hiện thay thể cho những gương mặt cũ đã biến mất.
Lâm Siêu không nhớ được nhiều tên tuổi những Tiến Hóa Giả xuất hiện trên bảng chiến đấu cấp thế giới mà vẫn còn sống sót từ thời điểm bắt đầu mạt thế. Rất nhiều người chỉ xuất hiện trên bảng chiến đấu cấp thế giới không tới một tháng rồi biến mất không còn tăm tích. Những anh hùng hay cường giả chết đi mà không có người nhớ đến, đây chính là một thời đại vô cùng bi ai.
Lâm Siêu viết toàn bộ tên họ của những Tiến Hóa Giả ở khu vực Châu Á đã từng xuất hiện trên bản chiến đấu cấp thế giới mà hắn vẫn còn nhớ được vào một cuốn sổ. Sau đó đưa cuốn sổ đó cho Phạm Hương Ngữ, nói:
"Bằng mọi giá cô phải tìm được những người này. Cho bọn họ hưởng gấp đôi ưu đãi so với những Tiến Hóa Giả đặc thù khác. Có thể cho bọn họ vào danh sách trọng điểm bồi dưỡng."
Phạm Hương Ngữ nhìn danh sách trong tay mình, kinh ngạc nói:
"Bọn họ là ai? Sao lại có những cái tên của người nước ngoài vậy?"
"Những người này đều thuộc Châu Á, trong đó có hai người đến từ nước Nga, nếu có tin tức của bọn họ. Cô hãy cử Vưu Tiềm hoặc Hắc Nguyệt mang theo Hoàng Kim Khuyển tới đón bọn họ về căn cứ."
Lâm Siêu nói.
Phạm Hương Ngữ vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Lâm Siêu lại coi trọng những người trong danh sách này đến như vậy. Cô âm thầm nhờ kỹ, sau này chiêu mộ được, cho dù bọn họ có xuất sắc thì cũng cần phải có thời gian để quan sát.
Việc Lâm Siêu để Phạm Hương Ngữ chiêu mộ những người này, không phải chỉ là do nhiệt huyết nhất thời dâng trào. Tuy những người này đều có số phận riêng, nhưng một khi được hắn chiêu mộ, lại bị ảnh hưởng bới hiệu ứng hồ điệp do hắn tác động. Chưa chắc bọn họ đã phát huy được những thành tựu như ở kiếp trước của Lâm Siêu, thế nhưng hiệu ứng hồ điệp xảy ra từ khi Tinh Võng xuất hiện cũng đã ảnh hướng đến sự phát triển của tất cả bọn họ.
Bởi vì mỗi một người bọn họ đều có số mệnh riêng của mình. Nếu lúc trước nói, hiệu ứng hồ điệp là do Lâm Siêu dẫn động. Nhưng hiệu ứng hồ điệp đó chỉ ảnh hướng đến một số người tiếp xúc với hắn. Nhưng khi Lâm Siêu cho Tinh Võng xuất thế, hiệu ứng hồ điệp do hắn dẫn động đã có tác động đến quỹ tích phát triển của mỗi một quốc gia, mỗi một tổ chức, mỗi một căn cứ và mỗi một cá nhân.
Vận mệnh của bọn họ có thể trở nên tốt hơn, nhưng cũng có thể trở nên xấu đi.
Cho nên, nếu để cho vận mệnh của những người này bị Tinh Võng làm thay đổi không bằng chiêu mộ bọn họ trở thành thủ hạ, để tự hắn bồi dưỡng. Đó có thể là một người xuất sắc nhưng cũng có thể là một kẻ chẳng ra gì. Nhưng một thanh sắt rỉ nếu cẩn thận rèn rũa cũng sẽ lột xác biến thành một thanh vũ khí tuyệt phẩm.
Bùn nhão không chống nổi tường, thép tốt rèn không hỏng, đạo lý chính là như vậy.
Hơn nữa, những người này có thể xếp trên bảng chiến đấu thế giới cũng không chỉ xuất sắc ở một phương diện. Mà toàn bộ các phương diện đều đạt được thành quả cực cao, tỉ như năng lực, sức chiến đấu, kinh nghiệm tác chiến, vũ khí trang bị, tài trí…
Nên biết, một cái thùng gỗ đựng được nhiều nước, không phải quyết định do tấm gỗ dài mà là do tấm gỗ ngắn nhất kia. Cho nên, nếu như những người đó có điểm yếu thì bọn họ đã không có tư cách để được xếp trong bảng chiến đấu toàn cầu.
Lâm Siêu tin tưởng, dựa vào kỹ xảo chiến đấu của hắn để dạy lại cho bọn họ cũng chính là một sự phá vỡ rào cản. Bởi vì năng lực của bọn họ là do trời sinh, hiệu ứng hồ điệp không có cách nào thay đổi được. Nếu như cả hai điều này đều đạt đến đỉnh cao thì năng lực của bọn họ sẽ không hề thua kém gì so với kiếp trước của Lâm Siêu.
"Cảnh báo!"
"Căn cứ Thượng Hải nằm ở phía Bắc thành phố Thượng Hải đã bị hủy diệt."
"Căn cứ Thẩm Dương, ngày hôm qua bị thú triều tập kích, hủy diệt. Không còn người nào còn sống sót…"
"Căn cứ Thần Long ở Phúc Kiến, sáng nay bị quái vật khổng lồ tấn công…"
Lâm Siêu nhìn thấy bên mảng thông tin chiến đấu đột nhiên xuất hiện rất nhiều tin căn cứ bị tấn công, ánh mắt hắn khẽ động, nói với Phạm Hương Ngữ:
"Tổng cộng có bao nhiêu căn cứ bị hủy diệt?"
Phạm Hương Ngữ từ trước đến giờ vẫn luôn quan sát Tinh Võng, nhún vai nói:
"Rất nhiều! Từ khi Tinh Võng xuất hiện, thì có rất nhiều căn cứ bị quái vật tập kích. Những căn cứ bị quái vật tập kích có gửi tin cầu cứu lên Tinh Võng, nhưng không có người nào dám cứu viện."
"Hơn nữa, nếu có muốn đi cũng hữu tâm vô lực. Cho dù căn cứ ở thành phố Trương Gia Khẩu của Viêm Hoàng cũng bị rất nhiều quái vật tập kích."
Phạm Hương Ngữ vuốt cằm, nói tiếp:
"Ta nghĩ, chắc chắn là do quái vật thông qua Tinh Võng, tìm kiếm tọa độ của những căn cứ đó rồi tấn công."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, hắn mở một mảng thông tin khác, tìm đọc những thông tin khác trên Tinh Võng.
Phạm Hương Ngữ dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, nói:
"Tại sao ngươi lại không có một chút phản ứng gì vậy? Được rồi, theo ngươi nghĩ thì Tinh Võng là do ai sáng lập, nhân loại hay quái vật?
Lâm Siêu liếc mắt nhìn Phạm Hương Ngữ, nói:
"Cô tò mò sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Phạm Hương Ngữ không nghĩ ngợi trả lời luôn:
"Nếu do quái vật sáng lập, thì quả thật vô cùng đáng sợ. Bất quá nếu như thế thì thật mâu thuẫn. Nhưng dù sao quái vật cũng đang lợi dụng Tinh Võng để săn giết căn cứ nhân loại, đối với nhân loại có sự uy hiếp thật lớn."
Lâm Siêu lạnh nhạt nói:
"Điều này là tất nhiên, đợi đến lúc nhân loại biết đoàn kết thì sẽ không bị săn giết từng cái một nữa. Hơn nữa, nhân loại sẽ biết được lợi ích của Tinh Võng, cho dù vấn đề chiêu mộ hay cữu trợ người sống sót vẫn dễ dàng hơn trước rất nhiều. Đây sẽ là hướng phát triển của thời đại này."
Phạm Hương Ngữ nhìn hắn một cái, rồi nói:
"Cách gọi nhân loại là cách dùng từ của bản tiểu thư. Hơn nữa, ngươi so với ta còn lãnh khốc hơn, cho dù người chết là đồng loại của ngươi thì hình như ngươi cũng không quan tâm thì phải!"
Lâm Siêu liếc mắt nhìn Phạm Hương Ngữ một cái.
Tích tích ~~!
Đúng lúc này, máy truyền tin trên cổ tay của hắn bỗng nhiên vang lên tiếng chuông báo.
Lâm Siêu giơ tay lên nhìn, hóa ra là Hứa tư lệnh gọi tới, hắn bèn mở máy truyền tin ra, ngay lập tức từ trong máy truyền tin phát ra âm thanh của Hứa tư lệnh:
"Lâm lão đệ, hiện tai cậu có rảnh rỗi không?"
Lâm Siêu bình tĩnh trả lời:
"Có việc gì thế?"
"Là như vậy!"
Hứa tư lệnh biết tính của hắn, cũng không lan man, mà vào thẳng vấn đề:
"Từ khi Tinh Võng xuất thế, tuyệt đại đa số căn cứ ở khu vực Châu Á đều lựa chọn tham gia liên minh để trợ giúp lẫn nhau. Đồng thời trên Tinh Võng cũng tạo ra một mảng liên quan đến vấn để liên minh. Chỉ có liên kết với nhau mới không lo lắng căn cứ mình bị hủy diệt."
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Gần đây, rất nhiều căn cứ bị quái vật tấn công. Có lẽ cậu cũng biết.!"
Lâm Siêu khẽ gật đầu, trả lời:
"Việc này tôi biết. Ông tìm tôi là có ý gì?"
"Là như vậy. Tối nay, tất cả thủ lĩnh của mỗi căn cứ sẽ tập hợp để lựa chọn một người lãnh đạo. Hi vọng cậu cũng tới tham dự, cứ lên mảng liên minh trên Tinh Võng là được."
Hứa tư lệnh cười nói:
"Liên minh của chúng ta lấy tên là 'Đồng minh Phương Đông', đợi một lát nữa tôi sẽ gửi cậu mật mã."
Lâm Siêu trả lời:
"Tôi biết rồi."
Nói xong, hắn liền tắt máy truyền tin.
Phạm Hương Ngữ nháy mắt một cái, nói:
"Lựa chọn người lãnh đạo sao?"
Lâm Siêu khẽ gật đầu, trả lời:
"Đợi lát nữa, cô hãy tham dự cùng với tôi."
"Ta cũng tham dự?"
Trong ánh mắt của Phạm Hương Ngữ lộ vẻ giảo hoạt, nói:
"Cũng tốt, thuận tiện ta cũng xem cao tầng của các ngươi có bộ dạng gì."