• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy bọn Hàn Tiến có thể kết thúc trận đấu trong thời gian ngắn nhưng mấy thôn dân kia phải chịu thương vong quá nặng nề, số thi thể trên mặt đắt phải đến 5, 6 chục bộ, hơn nữa, không ai để ý đến việc chôn cất cho họ. Có trời mới biết lúc nào qủy hút máu lại xuất hiện?

Thu dọn sơ sài qua loa rồi lên đường gấp, bọn Hàn Tiến mặc kệ không biết thôn dân có theo kịp được hay không, Lôi Triết trước đó đã giới thiệu rất kĩ, từ đây đi về hướng tây bắc khoảng hơn 150 dặm đã là Tây Thành của Bái Đặc Minh, lực lượng phòng ngự hùng hậu, qủy hút máu chắc không dám tấn công vào đó, trọng điểm hiện nay là cố gắng thu ngắn thời gian đi đường.

Nhưng đứng trước ranh giới sống chết thì thôn dân đã để bộc lộ ra tiềm lực, họ cắn răng theo sát cả đội, từ giữa trưa đến lúc hoàng hôn, một đội khoảng vài trăm người kéo đãi những mấy dặm.

Tư Đệ Nhĩ Bá Cách và Tiểu Ước sắt Phu cũng không chịu nỗi nữa, thấy Hàn Tiến dừng lại nhìn về phía sau, cho dù Hàn Tiến có nói nghỉ hay không thì bọn họ cũng đặt đít xuống ngồi thở cái đã. Trong cả đội, người nhẹ nhàng nhất chắc là Lôi Triết và Khởi Lệ. Để đảm bảo sức chiến đấu cho cả đội, không thể để người khác cõng Lôi Triết đi được, Hàn Tiến sử dụng hai binh phù mộc nhân, để một hình nhân cõng người, một hình nhân dìu người đi, tuy hơi lãng phí nhưng giờ không phải lúc tính toán.

Những thôn dân theo sau cũng lần lượt ngồi xuống, có người thậm chí còn nằm xuống kêu trời.

"Hôm nay hãy nghỉ ở đây thôi” Tiên Ni Nhĩ nhẹ nhàng nói.

"Cũng chỉ biết làm vậy chứ sao” Hàn Tiến gật gật đầu rồi cũng ngồi xuống.

Khi hình nhân đặt Lôi Triết và Khởi Lệ xuống thì người chúng lắc lư rồi đột nhiên ngã xuống, lát sau thì biến mất không một dấu vết, một người gỗ nhỏ màu xám trắng lăn trong đám cỏ, nhãn lực của Tiểu Ước Sắt Phu rất tốt, hắn ta vội nhảy lên nhặt lại hai người gỗ rồi cung kính đưa cho Hàn Tiến.

Hàn Tiến nhận lấy hai hình nhân, vốn dĩ gỗ này có màu xanh, binh phù mộc nhân cũng vậy, bây giờ lại biến thành màu xám trắng, bên trên lại có vô số vết nứt, chỉ cần có va chạm nhẹ là nghe thấy tiếng nứt, nói theo ngôn ngữ đạo môn thì linh khí đã tiêu hao quá nhiều, bây giờ chúng chỉ còn là những mảnh gỗ vô tri.

“Vứt đi, thứ này đã trở thành vô dụng rồi” Hàn Tiến cười nói. “Vậy tặng cho đệ nha?” Tiểu Ước sắt Phu nói có phần dè dặt.

“Đệ lấy chúng làm gì?” Hàn Tiến ngạc nhiên, nhìn Tiểu Ước sẳt Phu đầy kì vọng, hắn đoán lờ mờ ra cái gì đó. Sau đó lấy một binh phù mộc nhân trong chiếc nhẵn không gian ra, lấy tay vẽ vẽ trên không trung ra mấy phù mới, nếu là bản thân hắn khai triển thì không cần phức tạp thế, nếu đưa cho người khác khai triển thì phải làm đủ các bước: “Cái này cho đệ, cầm lấy đi”

“Cho đệ?” Tiểu Ước Sắt Phu vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“ừm” Hàn Tiến gật đầu: "Không phải đệ theo Tát Tư Âu học ma pháp sao? Dùng ý thức để tiếp xúc với nó xem” Tiểu Ước sắt Phu nhìn chằm chằm vào binh phù mộc nhân, hồi lâu sau kinh ngạc nói: “A...có một thứ....một cảm giác rất kì lạ! Đúng là rất kì lạ!!”

“Vậy là đệ đã có thể khai triển nó được rồi”

“Cảm ơn huynh” Tiểu Ướt Sắt Phu trước sau vẫn hết sức cung kính.

Hàn Tiến quay ra nhìn xung quanh, phát hiện ra Tư Đệ Nhĩ Bá Cách đang nhìn đầy ngưỡng mộ, nhưng lại không dám lại mở miệng xin. Hàn Tiến mỉm cười nói: “Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, lại đây, ngươi cùng có một con”

Tư Đệ Nhĩ Bá Cách nhảy lên vui mừng: “Thiếu gia!”

Hàn Tiến lại lấy ra một binh phù, sau khi làm lại toàn bộ câu chú thì đưa cho Tư Đệ Nhĩ Bá Cách: “Không phải dạy ngươi nữa nhé”

“Dạ, thiếu gia, tôi biết rồi” Tư Đệ Nhĩ Bá Cách cẩn thận đặt hình nhân vào túi.

“E hèm” Tiên Ni Nhĩ ho khan, đợi Hàn Tiến nhìn sang thì ánh mắt nàng lại nháy về phía khác.

Nhìn theo ánh mắt của Tiên Ni Nhĩ, Khởi Lệ và Mễ Yết Nhĩ đang ngẩn ngơ nhìn Tư Đệ Nhĩ Bá Cách và Tiểu Ước sắt Phu, Hàn Tiến không khỏi thờ dài, đây có phải nồi cơm chung đâu?

“Khởi Lệ, Mễ Yết Nhĩ, lại đây, hai người cũng có phần” Hàn Tiến gọi.

“Muội không cần, có mọi người bảo vệ muội rồi” Khởi Lệ giật mình rồi mỉm cười đáp.

“Ai có thể đảm bảo là không có sơ xuất?” Hàn Tiến nói: “Đến lúc quan trọng, ngộ nhỡ bọn ta không trở tay kịp thì hai người còn có thể tự cứu lấy mình”

“Hai người đừng khách khí” Tiên Ni Nhĩ cười: “Lạp Phi Nhĩ nói đúng đó, chi sợ có ngộ nhỡ

thôi”

Khởi Lệ và Mễ Yết Nhĩ không từ chối nữa, đến gần Hàn Tiến nhận lấy binh phù.

“Lạp Phi Nhĩ, của ta nữa?” Ma Tín Khoa cười hì hì hóng hớt sang, lại còn so so vai với Hàn Tiến nữa, để chứng tỏ rằng quan hệ giữa hai ta rất thân thiết!

“Cút!” Hàn Tiến vui vẻ đáp.

::Không phải chứ? Thật bất công!” Ma Tín Khoa vênh mặt lên nói.

"Huynh đừng có mà làm loạn, chế tạo hình nhân cần có ma lực đấy” Tiên Ni Nhĩ nói, rồi nàng nhìn Hàn Tiến: “Lạp Phi Nhĩ, ngoài thuật thánh quang ra, huynh còn biết ma pháp nào có sức sát thương lớn không?” Tiên Ni Nhĩ cũng nhận ra, đối phó với qủy hút máu có sức mạnh lớn thì phải có cách khác.

“Có” Hàn Tiến đáp.

"Vậy sao trước nay huynh không dùng? Có phải mất nhiều thời gian chuẩn bị thao tác không?” Tiên Ni Nhĩ vui mừng: "Nếu như vậy... mọi người sẽ toàn lực bảo vệ huynh, uy lực của ma pháp đó mạnh được đến đâu?”

“Nếu đối thủ toàn là qủy hút máu thì một lúc có thể hạ được mấy trăm” Hàn Tiến thành thật trả lời.

“Vậy chúng ta cần gì chạy nữa??” Ma Tín Khoa nhảy cẫng lên.

“Với tốc độ hiện nay.. .thì 3 năm sau chúng ta có thể khai triển ma pháp đó”

“Ta..Ma Tín Khoa dở khóc dở cười, Tiên Ni Nhĩ giờ mới hiểu ra, lại bị Hàn Tiến trêu, nàng không khỏi hậm hực lườm hắn.

Mắt Hàn Tiến rất dẹt, hắn thấy có chút hiếu kì, đằng sau gương mặt kia ẩn giấu dung nhan như thế nào đây? Nghe nói tinh linh thường rất xinh đẹp, Hàn Tiến nói:

"Tiên Ni Nhĩ, mọi người ở cùng nhau bao nhiêu lâu rồi? hơn nữa năm rồi còn gì, Muội nói xem,.. có nên cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của muội không? Không chừng chúng ta sắp bị quý hút máu bao vây giờ, đừng để mọi người phải tiếc nuối chứ”.

"Đúng đó đúng đó” Ma Tín Khoa hường ứng kiến nghị của Hàn Tiến, hắn nói thêm: “Tiên Ni Nhĩ, có phải dân tộc cô có quy định, ai nhìn thấy mặt mình thì phải lấy người đó không?”

"Huynh nghe mấy câu chuyện của người ngâm thơ dạo nhiều quá rồi đó?” Tiên Ni Nhĩ điềm đạm nói.

"Không sao, ta long trọng tuyên bố với cô một người” Ma Tín Khoa làm như không hiểu ý của Tiên Ni Nhĩ vậy, tự biên tự diễn, rồi đập mạnh vào vai Hàn Tiến:

"Đây, chính là Lạp Phi Nhĩ tiên sinh, nhà tiên tri vĩ đại, bậc thầy thây ma, thầy tế vĩ đại, ma pháp sư vĩ đại, là còn là quý tộc vĩ đại, có thể tập trung nhiều cái vĩ đại như vậy vào một người, chắc không thiệt thòi cho cô chứ?”

Tiên Ni Nhĩ ngớ ra, Hàn Tiến cũng không biết nói gì, bọn họ thừa hiểu Ma Tín Khoa khi rảnh rồi hay nói bừa, nhưng thế này thì quá lắm, khiến cả hai đều cảm thấy không tự nhiên, phản xạ không được, mà không bật lại cũng không được, Ma Tín Khoa thấy không khí gượng gạo quá, không giống với Những gì hắn tưởng tượng. Giờ hắn mới thấy là mình đùa quá lố nên vội vàng đổi chủ đề: “Đúng rồi, nếu tính đến thuật cuồng hóa thì Lạp Phi Nhĩ là chiến sĩ rồi”

Mọi người bất ngờ, Ma Tín Khoa nói không sai, khí lực của Hàn Tiến tuy không thể so được với Ma Tín Khoa nhưng phải thừa nhận Hàn Tiến rất mạnh, đặc biệt là sau khi sử dụng thuật cuồng hóa, tốc độ, sức mạnh đều tăng đáng kể, chỉ là không có đấu khí mà thôi.

“Lạp Phi Nhĩ, nghiên cứu thuật cuồng hóa sao rồi? có tiến triển gì không?” Ma Tín Khoa rõ ràng là không còn gì để nói nữa, chỉ cần chuyển được ánh mắt của Tiên Ni Nhĩ là tốt lắm rồi, hắn chịu không nồi ánh mắt đó nữa.

Tiếc là Ma Tín Khoa dường như quên mất muốn nghiên cứu thuật cuồng hóa thì cần có đối tuợng nghiên cứu mà hắn lại chính là đối tượng nghiên cứu tốt nhất.

Hàn Tiến nhìn Ma Tín Khoa vói ánh mắt như rất quan tâm, cười thầm trong bụng, đây chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

"Huynh không nói thì đệ cũng quên mất. đợi chúng ta yên ổn hơn thì sẽ nghiên cứu với huynh vậy”

Nghe Hàn Tiến nói vậy Ma Tín Khoa mới tỉnh ra. mình vừa mới chui từ cái bẫy ra thì đã rơi vào cái bẫy lớn hơn, hắn không khỏi thấy chán chường.

"Nhưng nói thật lần đầu tiên ta thấy có người có thể đặt chân vào nhiều lĩnh vực như vậy, Tiên tri, thây ma, thầy tế, lại còn ma pháp sư nữa, Lạp Phi Nhĩ, làm sao mà đệ làm được như vậy?” Tát Tư Âu không chỉ vì muốn hóa giải sự luống cuống cho Ma Tín Khoa, hắn chỉ muốn hỏi cho rõ thắc mắc mà ai cũng thắc mắc mà thôi.

Đến ánh mắt của Tiên Ni Nhĩ cũng đổ đồn về phía Hàn Tiến, nàng cũng hi vọng có được sự giải đáp.

“Cái này ... nói ra rất phức tạp” Hàn Tiến trầm ngâm: “ Để sau đi. về sau có cơ hội đệ sẽ nói cho mọi người rõ”

Mọi người có phần thất vọng, nhưng không ai truy hỏi nữa, đây là quyền cá nhân cơ mà, giống như Tiên Ni Nhĩ luôn đeo mặt nạ vậy, chẳng nhẽ lại ép Tiên Ni Nhĩ bỏ ra sao?

“Nếu huynh là thầy thây ma, tại sao không làm một kị thú đi? Như vậy có thể di chuyển được nhiều người” Lôi Triết lên tiếng phá tan sự im lặng.

Hàn Tiến ngẩn ra, có một số chuyện không phải hắn không làm được mà là không nghĩ đến. Hắn trước kia làm người gỗ chủ yếu là để phòng thân, chứ chưa từng nghĩ lãng phí cho người khác, nhưng với tốc độ hấp thụ năng lượng hiện nay thì việc tiêu hao chế tác linh vật có thể không cần tính tới.

“Vừa nãy huynh nói, nếu muội tiếp tục đem mặt nạ thì mọi người sẽ đáng tiếc, đúng không?” Tiên Ni Nhĩ nói.

“ừm?” Hàn Tiến thấy bất ngờ, vấn đề này không phải đã cho qua rồi sao? Tiên Ni Nhĩ sao lại nhắc lại vậy?

"Đại nhân tiên tri vĩ đại, hãy cho tôi lần cuôi cùng được gọi ngài vậy” Tiên Ni Nhĩ cười có vẻ cay đắng.

Trong câu nói của Tiên Ni Nhĩ có gì đó không lành, Hàn Tiến chợt nhớ ra, hắn nói nếu bị qủy hút máu bao vậy thì sê nuối tiếc, hắn vội ngẩng đầu, nhìn lên trời, nhưng không có gì cả, một chấm đen xuất hiện, rồi hàng trăm, hắn trợn mắt lên nhìn không nói được gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK