• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang ăn Ma Tín Khoa chợt nhớ đến chuyện gì đó :“Hi Nhĩ Na, tỷ nói ai ức hiếp tỷ? Có phải đám người Bối Lợi?”

“Ha....trêu ngươi thôi mà” Hi Nhĩ Na mặt mày tươi tỉnh nói :“Ai dám ức hiếp lão nương? Lão nương đem hắn....” Lời còn chưa nói hết Hi Nhĩ Na phát hiện thần sắc Ma Tín Khoa có chút thay đổi, lập tức nghiêm túc trở lại.

“Ta biết...ta thật không nên hỏi....” Ma Tín Khoa thở dài, dùng hai tay day day trán, đầu ngón tay hắn dùng lực mạnh, dường như muốn bóp nát đầu mình ra. Đối với hắn mà nói, hôm nay mất mặt thật không còn gì để nói.

Đám Hàn Tiến cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt cảm thông nhìn Ma Tín Khoa. Đúng lúc đó, cửa mở ra, Tiểu Ước Sắt Phu đi từ ngoài vào.

“Chúc buổi sáng, đại nhân” Tiểu Ước Sắt Phu cười nói.

“Tiểu Ước Sắt Phu, ngươi không phải nói sẽ luôn đi theo bọn ta sao?”

“Là tiểu thư Tiên Ni Nhĩ bảo tôi về trước nghỉ ngơi” Tiểu Ước Sắt Phu giải thích.

“Ồ, ta còn cho rằng ngươi lén trốn đi chơi gái rồi” Hàn Tiến cười nói.

“Ngài...ngài thật biết nói đùa” Tiểu Ước Sắt Phu lại đỏ hết cả mặt.

Vừa nghe đến mấy chữ “chơi gái” này, ánh mắt Hi Nhĩ Na chơi lóe sáng lên, liền quay người về hướng Tiểu Ước Sắt Phu, vẫy vẫy tay :“Tiểu tử, lại đây”.

“Ăn....đồ...của....tỷ...” Ma Tín Khoa nói từng chữ từng từ một, giống như người đang bị táo bón phải chịu đựng sự đau khổ khôn cùng vậy.

“Thật đáng ghét” Hi Nhĩ Na vuốt miệng, hạ giọng lảm nhảm cái gì đó, sau đó cầm thìa ăn cơm lên, dùng hết sức chọc mạnh vào chiếc bánh mì.

Rầm một tiếng, mâm đựng bánh mì không chịu nổi lực của chiếc thìa, trong chốc lát vỡ ra làm bốn, năm mảnh.

Đám người Tát Tư Âu đều không có cách nào ăn tiếp được nữa. Hi Nhĩ Na coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cố ý ở lại không đi, vội vàng lên tiếng giải thích :“Ta không phải là cố ý”. Thấy không có ai để ý đến mình, lại nói lại lần nữa :“Ta thật sự không phải là cố ý mà”.

“Haizz....” Hàn Tiến hắng giọng, chuyển đề tài :“Tiểu Ước Sắt Phu, ngươi đã nghe đến Ma Căn thương hội chưa?”

“Ma Căn thương hội?” Tiểu Ước Sắt Phu cúi đầu, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói :“Ta hình như đã từng nghe qua, có lẽ là ở vùng phía Nam”.

“Như thế này vậy, Tiên Ni Nhĩ, ngươi thử ra chợ xem xét, mua mấy viên ma tinh, sau đó thu một ít ma tinh thuộc hệ thổ tam cấp, tứ cấp. Nếu thật sự không có vậy thì hãy đến hành hội lính đánh thuê tuyên bố nhận nhiệm vụ” Hàn Tiến nghĩ một lúc :“Cố gắng thu nhiều một chút. Ma tinh thuộc hệ thổ tam cấp, tứu cấp không đáng tiền, chúng ta cũng không tốn kém là bao”.

“Được” Tiên Ni Nhĩ đáp.

Nếu là mấy tháng trước, mấy người như Tát Tư Âu, Ma Tín Khoa nhất định sẽ hỏi mua nhiều ma tinh không có giá trị như vậy để làm gì, nhưng bây giờ Hàn Tiến đã trở thành nhân vật chủ chốt trong đội, hơn nữa mọi người đều có mắt, không ít thì nhiều đều nhận thấy Hàn Tiến mỗi ngày đều tiêu hao ma tinh. Ví dụ như hàng trăm viên hắc nha ma tinh đã hoàn toàn biến mất, cho nên không còn ai nhiều chuyện mà hỏi nữa.

“Tát Tư Âu, ngươi và ta cùng với Khởi Lệ đến Ma Căn thương hội xem thử” Hàn Tiến nói khẽ :“Cho dù bên trong nội bộ Ma Căn thương hội phát sinh thay đổi như thế nào, trong thời gian mấy tháng này, thế cục chắc cũng đã có chút rõ ràng hơn rồi”.

“Hiểu rồi” Tát Tư Âu và Khởi Lệ cùng gật gật đầu.

“Khởi Lệ, cho dù chuyện này phát sinh cục diện tồi tệ nhất rồi cũng đừng quá kích động, kích động thì không thể giải quyết vấn đề. Yên tâm, đã có chúng ta”.

“Ừ” Khởi Lệ nhẹ nhàng nói.

“Mễ Hiết Nhĩ, Tư Đế Nhĩ Bá Cách, hai người các ngươi ở lại trong quán trọ đi, trước tiên đừng có ra ngoài đi lại lung tung”. Ánh mắt Hàn Tiến nhìn sang phía Ma Tín Khoa :“Ma Tín Khoa, hôm nay ngươi có chuyện gì không? Nếu không có việc gì thì cùng đi đến Ma Căn thương hội với bọn ta”.

“Ngươi nói xem?” Sắc mặt Ma Tín Khoa vô cùng khổ sở.

“Haha....vậy thì không làm phiền ngươi nữa”.

Hi Nhĩ Na nhìn Hàn Tiến đánh giá, không cần dùng đến đầu óc, người bình thường nghe thấy những lời như vậy cũng không khó mà đoán ra Hàn Tiến mới là người đưa ra quyết định. Cô cảm thấy rất kì lạ, thực lực mới có thể quyết định tất cả, nhưng xem ra Hàn Tiến lại không đủ tư cách để trở thành trung tâm.

“Mọi người còn có chuyện gì khác không?” Hàn Tiến hỏi.

Mọi người đều lắc lắc đầu. Hàn Tiến hơi trầm giọng xuống :“Tiên Ni Nhĩ, bằng hữu của ngươi đã nói với ngươi cái gì? Nếu tiện thì....”

“Chỉ là nói một chút về chuyện thành Dã Liễu, còn nói cho ta, nếu ta gặp khó khăn có thể đi tìm cô ta” Tiên Ni Nhĩ khẽ nói.

“Bằng hữu của cô ta cũng sẽ giúp đỡ chúng ta?”

“Cô ta là....đội trưởng, có lẽ sẽ như vậy” Tiên Ni Nhĩ cảnh giác lấp liếm mấy chữ “hồng sắc tiệm binh” đi.

“Để một tinh linh làm đội trưởng?” Tát Tư Âu đờ người ra.

“Tinh linh thì sao?” Tiên Ni Nhĩ không vui nói :“Cô ta hơn mười năm trước đã đến Cô Nhai thành rồi, hơn nữa....tiểu đội lính đánh thuê đó là cô ta một tay gây dựng nên, vì sao không thể làm đội trưởng?”

“Tiên Ni Nhĩ, ta không phải là có ý châm chọc” Tát Tư Âu mặt mày khổ sở giải thích :“Tinh linh đều quá lương thiện, gặp phải thời khắc then chốt, đều do dự không quyết. Theo ta được biết...”

“Ngươi đúng là dùng con mắt của hai trăm năm trước nhìn bọn ta” Tiên Ni Nhĩ lạnh nhạt ngắt lời Tát Tư Âu.

“Được rồi, được rồi, chút chuyện nhỏ, các người việc gì phải lôi cả chủng tộc ra?” Hàn Tiến dở khóc dở cười nói :“Tiên Ni Nhĩ, đưa ta ít tiền, trên người ta chỉ còn lại tổng cộng mười mấy đồng bạc thôi”.

Tiên Ni Nhĩ rút từ trong tay ra một chiếc túi vải, đặt bịch một cái xuống mặt bàn. Hàn Tiến cầm túi vải lên, đặt vào trong chiếc nhẫn không gian.

“Í....wa...” Hi Nhĩ Na chịu kích động mạnh mẽ, nhảy dựng lên ngay lập tức :“Nhẫn không gian, nhanh, nhanh đưa ta xem xem”.

Mặt Ma Tín Khoa chuyến sang màu xanh rồi, hắn đứng dậy, nắm chặt Hi Nhĩ Na lôi lên trên lầu, Hi Nhĩ Na lại cố sức giãy giụa. Người này tính hiếu kì rất lớn, không dễ gì nhìn thấy chiếc nhẫn không gian quý hiếm như vậy, nếu không cẩn thận xem một lượt nhất định sẽ có cảm giác sống không bằng chết.

Trông thấy hai người lôi lôi kéo kéo, ầm ĩ lên tận lầu hai, mọi người đều không biết nói gì, một hồi lâu sau, Tát Tư Âu ra hai ám hiệu :“Trời ạ...”

“Ta coi như đã hiểu Ma Tín Khoa vì sao không dám trở về rồi” Tiên Ni Nhĩ vô cùng hiểu cách nghĩ của Tát Tư Âu.

“Cô nương Hi Nhĩ Na đó sao lại tìm được đến đây chứ?” Hàn Tiến cười nói.

“Lát nữa đi hỏi cô ta là được rồi, có lẽ cô ta không giấu được đâu”.

“Đi làm chuyện chính trước đã, buổi trưa trở về tập hợp” Hàn Tiến đứng dậy nói :“Đúng rồi, Tát Tư Âu, ngươi bây giờ đã là thuật sĩ cao cấp rồi, có phải muốn đi đến hành hội lính đánh thuê xin tiến cấp?”

“Không cần thiết, ngươi đã nhìn thấy lính đánh thuê cao cấp nào cả ngày đem theo huân chương chạy nhảy khắp nơi chưa?” Tát Tư Âu cười nói :“Nếu là để dọa người khác thì có một mình Ma Tín Khoa là đủ rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK