• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lợi Áo Ba Đức bị dọa cho lạnh của người, hẳn cố gắng ngẩng đầu lên, quả nhiên Hàn Tiến đang cười ha ha nhìn hắn, phía sau Hàn Tiến, còn có năm cái u hồn đang lửng lơ bất động

"Ngươi mới vừa rồi nói cái gì?" Hàn Tiến nhẹ giọng nói:" Muốn tìm ta báo thù? Lúc nãy hình như không có người nào bức ngươi?"

"Không... Đại nhân..." Lợi Áo Ba Đức cảm thấytrong miệng phát khô.

"Loại người như ngươi, lúc sợ hãi thì giống như một con chó ngoan, đợi đến lúc ngươi có thể chuyển mình, lập tức sẽ biến thành một đầu lang." Hàn Tiến cười cười, đột nhiên dùng mủi chân hất lên một cái.

Lợi Áo Ba Đức thân bất do kỷ xoay hai vòng đưa tay chụp lên không trung, tiếp theo liền thấy bản thân lao nhanh không ngừng về phía trước, mà khoảng cách giữa hắn cùng dòng dung nham càng ngày càng gần. "A..." Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong hạp cốc.

Lúc này, Côn Tây suất lĩnh bọn kỵ sĩ cũng nhận thấy có chút không đúng, Toàn bộ quay trở về, nhưng cầu sắt đã bị hủy, đối với các chiến sĩ mà nói, với chiều rộng mười mấy trượng của hạp cốc rất là khó có thể vượt qua, bọn họ chỉ có thể nhìn chứ không có biện pháp gì.

Hai bên đứng ở hai bên hạp cốc, trong ánh mắt bọn ky sĩ tràn đầy lửa giận, trong ánh mắt Hàn Tiến cũng không có cái gì nhân từ. Loại cừu hận này ít nhiều cũng có chút hoang đường, đối với bọn ky sĩ mà nói, mặc kệ là lúc trước đánh lén lính đánh thuê này, hay là hiện tại đuổi giết Hàn Tiến, bọn họ đều là trung thành chấp hành lệnh của cấp trên, nói cách khác, bọn họ vĩnh viễn cũng không cho rằng bản thân có gì sai, những tên lính đánh thuê kể cả Hàn Tiến đều là đáng chết.

Ngược lại nhìn từ góc độ Hàn Tiến, hắn có lý do để phẫn nộ, vì là kiếm một chút kim tệ, cũng là vì giúp Hi Nhĩ Na, bọn họ đi suốt hơn một tháng, thật vất vả mới đem hàng hóa đưa đến biên cảnh, kết quả lại bị bọn kỵ sĩ tập kích! May là Ma Tín Khoa ra tay bắt một con tin, nếu không, phỏng chừng mọi người đã nằm ở trong mộ rồi. Nhục nhã này không có thể nhẫn được

Song phương nhìn nhau chỉ chốc lát, Hàn Tiến cười lạnh một tiếng xoay người đi vào trong địa đạo. Hắn không cần phải triển khai xung đột chính diện với đối phương chỉ cần cắt đứt hậu viện của bọn họ, không cần bao lâu thời gian, mấy ky sĩ này đều sẽ hỏng mất. Xem trang phục của bọn họ, cũng không có chuẩn bị cho tác chiến trong thời gian dài, hoạt động xung quanh dòng dung nham, thiếu thức ăn thì không sao, nếu như không có nước, bọn kỵ sĩ này thậm chí không thể sống quá hai ngày.

Trong địa đạo vẫn là một mảnh hắc ám, bất quá Hàn Tiến đã quen với hành động trong bóng đêm, hắn đi rất nhanh, di chuyển qua từng chỗ rẽ, mơ hồ có ánh sáng truyền đến, đó là mấy cây đuốc do Côn Tây ra lệnh cho bọn kỵ sĩ lưu lại, miễn cho viện binh hoặc là bọn họ quay lại không bị lạc đường.

Hàn Tiến rút cây đuốc ra, dùng sức cắm vào bùn đất trên tường, cây đuốc chớp động vài cái, sau đó liền tắt đi, một đoạn đường Hàn Tiến đi, đều tiêu hủy những tiêu ký mà bọn kỵ sĩ đã lưu lại. Không biết trải qua bao lâu, Hàn Tiến trước sau đã đi qua 5-6 ngã rẽ, trong tay có nhiều hơn sáu câyđuốc, Hàn Tiến do dự một chút, rồi ném mấy cây đuốc trong tay lung tung trên mặt đất, ném vào một hai cái ngã rẽ khác, sau đó hướng về cây đuốc cuối cùng đi đến.

Vừa đi được vài bước, Hàn Tiến đột nhiên sinh ra loại cảm giác sởn cả tóc gáy, giống như có người đang âm thầm lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn vậy. Ánh mắt người có thể làm sinh ra một loại áp lực, đạo lý này Hàn Tiến thật lâu trước kia đã biết cho nên hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mục tiêu của mình.

Đúng lúc này, một bóng người lờ mờ xuất hiện tại phía sau Hàn Tiến, tay phải nhân ảnh này đưa ra phía trước, một thanh chủy thủ tựa như độc xà hướng phía sau gáy Hàn Tiến đâm tới.

Hàn Tiến đã bắt đầu đề phòng, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ ra đối phương dĩ nhiên sẽ xuất hiện phía sau mình- thậm chí rất nhanh đã dính sát lấy bản thân, hơn nữa động tác của đối phương vô cùng nhanh, có thể dùng sét đánh không kịp che tai để hình dung cũng không quá phận, khi hắn vừa mới phạt hiện phía sau có người, trên lưng đã truyền tới một chút đau đớn.

Chủy thủ đã đâm thật sâu vào cổ Hàn Tiến, Hàn Tiến đau đớn hô lên một tiếng, thân hình lung lay vài cái rồi ngã xuống đất, nhân ảnh kia rút chùy thủ ra, lẳng lặng nhìn Hàn Tiến ngã xuống, sau đó đi lên muốn nhấc cơ thể Hàn Tiến lại, nhưng vừa mới chạm vào Hàn Tiến, cả người Hàn Tiến đã nổ mạnh một cái.

Nhân ảnh này ứng phó không kịp, chỉ kịp thời nhắm mắt lại, vô số cát đá xung quanh không chút nào lưu tình đánh vào trên mặt trên người của hắn, nhân ảnh này kinh hô một tiếng, cả người lùi nhanh về phía sau, một đoàn hỏa cầu lớn bắn nhanh tới, xẹt qua đỉnh đầu nhân ảnh đó bay đi.

Hỏa cầu cũng không có thương tổn đến người, nhưng so với bị thương đến người hậu quả còn nghiêm trọng hơn, người này khuôn mặt trở nên vặn vẹo, lạnh lùng nhìn Hàn Tiến.

Người này là nữ nhân, nhìn thì khoảng trên dưới 30 tuổi, bất quá được chăm sóc rất kỹ, nên làn da rất tốt, cũng không có vẻ tái nhợt cũng không có màu nâu đậm của người lao động tay chân, vô cùng khỏe mạnh, mặc kệ từ góc độ nào mà nói, nữ nhân này đều là một mỹ nữ, chỉ tiếc là mái tóc trên đầu, đại bộ phận đều đã bị hỏa cầu đốt thành tro, không có chỗ nào không bị đốt cháy, còn có nơi còn bốc khói, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng cổ quái.

Thân thể của nữ nhân này chậm rãi trở nên phai nhạt- cuối cùng biến mất trong không khí, Hàn Tiến thất kinh, nhưng hắn cũng không thiếu kinh nghiệm tranh đấu với người khác, ít nhất có thể phân tích rõ ràng cần phải làm gì, chuẩn bị làm gì, cái gì tuyệt không thể làm.

Hàn Tiến hất tay đánh ra một đạo hỏa phù, hỏa phù đánh vào trên cây đuốc cuối cùng, ầm một tiếng, cây đuốc bị đánh cho nát bấy.

Sinh ra đóm lửa lờ mờ, hoàn toàn có thể không nhìn thấy nếu không chú ý, xung quanh lại rơi vào trong hắc ám giơ tay không thấy được năm đầu ngón tay, Hàn Tiến lẳng lặng chờ đợi.

“Khôngphải có thể biến mất sao? Vậy mọi người cùng nhau biến mất thôi!”

Yên tĩnh, song phương đều không dám hít thở mạnh, Hàn Tiến lén lút thay đổi địa phương ẩn núp, tay phải nắm chặt một thanh trường kiếm, mũi kiếm thỉnh thoảng vẽ động một chút, thoạt nhìn hắn có chút khẩn trương.

Chiến hay đi? Đây là một vấn đề làm cho người ta rất đau đầu, nữ nhân này ra tay rất tàn nhẫn, hắn dùng đại lượng thổ nguyên tố cùng với gần bảy ngàn nguyên năng lượng, chế tạo ra một thổ giả thi cứ như vậy mà bị hủy, làm cho Hàn Tiến đau lòng tới cực điểm, cho nên hắn không cam lòng đào tẩu. Tiếp tục đánh tiếp, hắn lại không có gì lo lắng, mới vừa rồi một đao kia làm cho hắn đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Hàn Tiến đã sai, nữ nhân kia thủy chung vẫn có thể nhìn thấy hắn, hơn nữa thủy chung đều hướng về vị trí hắn di động tới, chỉ là thân ảnh Hàn Tiến rất mơ hồ mà thôi. Động tác của nữ nhân này rất kiên nhẫn, tựa như một con độc xà lặng lẽ tới gần con mồi vậy, cùng với một kích lôi đình sét đánh kia rất đối lập nhau.

Dưới sự khống chế của Hàn Tiến, năm cái u hồn kia toàn bộ đều quỳ rạp trên mặt đất khi u hồn phiêu phù trong không trung, thật ra có thể bảo trì hình thái nhất định- nhưng rơi xuống mặt đất lại không được, giống như không chống đỡ được, cuối cùng biến thành một tầng hơi mỏng, hình như bánh nướng vậy.

Khi nữ nhân kia còn cách Hàn Tiến không quá ba thước, vừa lúc giẫm trên người một u hồn, nàng lặng lẽ đi về phía trước, Hàn Tiến vẫn không thể cảm ứng được nàng, nhưng khi nàng giẫm trên u hồn, Hàn Tiến lập tức bắt được thân ảnh của nàng, bất quá hắn vẫn bảo trì bất động như cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK