• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chớp mắt lão già đã đem người của hành hội lính đánh thuê đi hết, Tiểu Ước Sắt Phu thì bị ném vào góc tường, chúng đương nhiên không quan tâm đến nhân vật nhỏ bé như vậy.

Đám người Tiên Ni Nhĩ chậm rãi bước lên phía trước, lần lượt bước vào quán trọ, Hàn Tiến đi sau cùng, trước khi bước vào cửa quay người lại nhìn về phía sau, trên mặt Tiểu Ước Sắt Phu tràn ngập sự bất an vô định, sau khi nhìn thấy ánh mắt Hàn Tiến , nó sững sờ một lát rồi từ từ bước đến.

“Chuyện khốn khiếp này rốt cuộc là thế nào?” Ma Tín Khoa lên tiếng hỏi.

“Chỉ trách ta, ta đã quá sơ suất” Hàn Tiến nhẹ nhàng nói :“Có điều....thành Cô Nhai này dường như không tốt đẹp như mấy người nói”.

“Ấn đồ rõ ràng là không hoàn chỉnh, bọn chúng....bọn chúng vì sao vẫn nói là hoàn toàn phù hợp?” Khởi Lệ run rẩy hỏi.

“Nguyên nhân thì có rất nhiều, không tiện nói hết, điều duy nhất có thể khẳng định là hắn không hề yên tâm” Hàn Tiến nghĩ một lúc rồi nói tiếp :“Có lẽ vì hắn có liên quan đến sự việc này cho nên không muốn làm lớn chuyện này thêm nữa, chí ít không thể gây sự chú ý cho hội liên hợp nguyên lão, cũng có thể....hắn thích ấn chương của ta”.

“Thích ấn chương của ngươi? Hắn muốn làm gì?” Khởi Lệ chỉ cảm thấy đầu óc mình quanh cuồng như muốn nổ tung ra.

Hàn Tiến thở dài, sau đó chuyến đề tài :“Tiểu Ước Sắt Phu, ngươi quen lão già đó sao?”

“Hắn là Khắc Luân Uy Nhĩ, là một con chó già điên” Tiểu Ước Sắt Phu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hắn làm gì ở hành hội lính đánh thuê?”

“Quan tuần tra, quyền lực của hắn rất lớn” Ma Tín Khoa ồm ồm nói tiếp :“Còn nữa, hắn là chức nghiệp cấp chín”.

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết hắn muốn ấn chương của ta để làm gì?” Khởi Lệ hét lên. Trước ngày hôm nay nàng chưa từng nói với bất cứ ai về bí mật của ấn chương, mọi người đều chỉ cho rằng đó là thứ đồ trang sức Khởi Lệ mang theo bên mình. Thật ra không phải Khởi Lệ không tin tưởng bạn bè của mình mà là vì ý nghĩa của ấn chương thật sự vô cùng quan trọng.

“Nếu hắn đã có được ấn chương có thể tùy ý tìm người đến giả mạo là người kế thừa của Ma Căn thương đoàn hoặc giành được sự tín nhiệm của hội liên hợp nguyên lão”.

“Không quan trọng như vậy chứ?” Tát Tư Âu nói tiếp :“Quên sự việc xảy ra ở Thập Nhị trấn rồi sao? Hiện nay người của Ma Căn thương đoàn ngay cả đến Khởi Lệ cũng không tín nhiệm, một cái ấn chương thì có tác dụng gì chứ?”

“Chí ít hắn có lí do danh chính ngôn thuận để đi giết chóc, đi cướp bóc, sự việc ở thành Thánh Quan...có lẽ đã truyền ra ngoài rồi” Hàn Tiến cười cười nói :“Ngươi cho rằng nhũng người đó là bị ai giết?”

“Ngươi là nói....” Tát Tư Âu kinh ngạc.

Đúng lúc đó cửa bị một người đạp mạnh ra, Tiểu Ước Sắt Phu đứng ở cửa cũng trở tay không kịp, lăn ra đất kêu lên thảm thiết, nó vừa mới chịu một trận đòn roi, cửa quán trọ lại vừa khéo động phải vết thương đó, khiến nó đau đến nỗi cuộn tròn cả người lại lăn lộn.

Ngay sau đó một người hùng hùng hổ hổ xông vào “Mọi người đều chuẩn bị một chút đi...ấy, tiểu tử kia, ngươi không sao chứ?”

“Không sao...” Tiểu Ước Sắt Phu khó nhọc bò dậy nói.

Hi Nhĩ Na rất nhanh đã quên sự việc phát sinh ngoài dự kiến ấy, vui mừng hớn hở khoa chân múa tay nói :“Nhanh, mọi người đi chuẩn bị đi, lão nương đưa các người đến chỗ phát tài lớn”.

“Phát tài gì?”

“Vừa nhận một nhiệm vụ...”.

“Ngươi không phải là nhận nhiệm vụ đi bắt giết ma thú đấy chứ?” sắc mặt Ma Tín Khoa nhanh chóng thay đổi, vội vã ngắt lời Hi Nhĩ Na.

“Ngươi cho ràng lão nương đây ngốc như lũ các ngươi sao?” Hi Nhĩ Na trợn mắt nhìn Ma Tín Khoa đắc ý nói :“Lão nương nhận nhiệm vụ hộ tống một thương đội, đưa mười lăm xe ngựa chở áo giáp và vũ khí đến thành Thánh Quan, haha....chỉ cần đi một chuyến thì đã có thể kiếm được ba trăm đồng vàng rồi, là ba trăm đồng vàng đấy”.

Lần này sắc mặt mọi người đếu thay đổi, Ma Tín Khoa đập bàn nói :“Ngươi điên rồi sao? Thành Thánh Quan đang đánh nhau, ngươi muốn đem mười lăm xe ngựa chở áo giáp vũ khí đến đó?”

“Đánh...đánh nhau?”

“Ngươi không biết?”

“Sao tự dưng lại đánh nhau chứ?” Hi Nhĩ Na nói như sắp khóc.

“Thừa lời, đã đánh nhau gần nửa năm nay rồi”.

Hi Nhĩ Na hùng hùng hổ hổ lao ra ngoài, Ma Tín Khoa đặt mông xuống ghế, than ngắn thở dài, hiển nhiên là đau đầu vì Hi Nhĩ Na.

“Tát Tư Âu, nếu gần đây có người đến giám sát chúng ta, ngươi có thể dùng ma pháp tìm ra bọn chúng không?” Hàn Tiến khẽ hỏi.

“Ta đã nắm được thuật nhìn thấu rồi, có điều không có cách nào duy trì được trong khoảng thời gian quá dài”.

“Ý ngươi là....có người đang giám sát chúng ta?” Tiên Ni Nhĩ hỏi.

“Không biết, nếu lão già Khắc Luân Uy Nhĩ đó thật sự rất muốn chiếm được ấn chương của Ma Căn thương đoàn thì nhất định hắn sẽ phái người đến để giám sát chúng ta”.

Hàn Tiến đứng dậy đi đến bên Tiểu Ước Sắt Phu, vỗ vỗ lên vai nó, lôi nó sang một bên, thì thầm nói gì đó. Tiểu Ước Sắt Phu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Hàn Tiến.

Hàn Tiến lại nói mấy câu gì đó, Tiểu Ước Sắt Phu lưỡng lự một hồi lâu, dùng hết sức gật gật đầu, tiếp đó Hàn Tiến đưa cho Tiểu Ước Sắt Phu mười mấy đồng vàng. Tiểu Ước Sắt Phu vội vội vàng vàng rời khỏi quán trọ.

“Tiểu tử đó đi làm gì vậy?” Tát Tư Âu hỏi.

“Sắp xếp trước một số chuyện, tránh để đến lúc phát sinh vấn đề ngoài ý muốn” Hàn Tiến khẽ cười nói :“Ta là bị các người lừa rồi, cho rằng Cô Nhai thành này là một chốn thiên đường, nếu không thì cũng sẽ không bị động như bây giờ”.

“Ta cũng là bị người khác lừa” Tiên Ni Nhĩ cười nói.

“Ma Tín Khoa, ngươi là người lớn lên ở đây” Tát Tư Âu trêu chọc :“Lẽ nào ngươi không hiểu về Cô Nhai thành?”

“Ta trước đây chưa từng nói nơi này là thiên đường” Ma Tín Khoa rầu rĩ nói :“Nếu không thì vì sao ta còn phải chạy đến nơi khác chứ?”

“Đương nhiên rồi, đối với ngươi mà nói chỉ cần nơi nào có Hi Nhĩ Na thì nơi đó đều không phải thiên đường” Tát Tư Âu cười nói lớn.

Không khí trầm lắng đã có chút được hóa giải, mấy người nhẹ nhàng cười nói không biết bao lâu sau Hi Nhĩ Na mặt mày ủ dột bước vào quán trọ, ngơ ngác nhìn Ma Tín Khoa :“Chúng ta.... nên làm gì bây giờ? Đám người thương hội đó từ chối cắt hợp đồng giữa chừng, ta đã đem cả nhà của chúng ta ra thế chấp cho hành hội lính đánh thuê rồi, chúng ta giờ phải làm sao đây?”

“Là nhà ngươi, không phải nhà của chúng ta” Ma Tín Khoa lạnh nhạt nói :“Cả mười mấy xe vũ khí áo giáp mà chỉ thế chấp một căn nhà thì liệu có thể đủ sao? Ngươi còn đem vật gì đi thế chấp nữa rồi hả?”

“Ngươi....” nghe thấy những lời nói trước đó Hi Nhĩ Na vô cùng vô cùng tức giận nhưng nghe đến lời nói phía sau lại chuyến sang buồn bã ủ rột :“Cái đó....trượng nhiệt ta cũng đem thế chấp cho hành hội lính đánh thuê rồi”.

“Haha....” Ma Tín Khoa cười khan một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang một hướng.

“Trên hợp đồng ghi ngày nào xuất phát?” Hàn Tiến đột nhiên hỏi.

“Ngày mai”

“Chúng ta giúp cô” Hàn Tiến cười nói :“Yên tâm, ta có cách để gửi được hàng đi”.

“Thật sao?” Hi Nhĩ Na vừa mừng vừa kinh ngạc kêu lên.

Đám người Tiên Ni Nhĩ đờ ra không hiểu gì hết, việc này không thể cứ dựa vào mưu kế mà có thể giải quyết được, ba lãnh chủ chém giết lẫn nhau, vô số quân đội hành quân, chiến đấu trên các vùng đất đai rộng lớn, thương đội đi qua tự mình chui đầu vào lưới, huống hồ thành Thánh Quan ở Hạ Phong, khắp nơi xung quanh đều là quân đội của Hắc Nha thành và Địch Phổ thành, căn bản không có cách nào để đi vòng qua được.

“Đương nhiên là thật, cô cứ về chuẩn bị trước đi” Hàn Tiến cười nói “ Đợi đến tối chúng ta sẽ đi tìm cô”.

“Vậy được” Tinh thần Hi Nhĩ Na thay đổi rất nhanh chóng, cũng rất dễ tin tưởng người khác, trợn mắt nhìn Ma Tín Khoa như để thị uy rồi dương dương đắc ý rời khỏi quán trọ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK