• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã sáng rồi, Hàn Tiến vừa ngáp vừa đi từ trên lầu xuống. Hôm qua sau khi từ hành hội lính đánh thuê trở về hắn lại hấp thụ mấy viên nguyên tố năng lượng, tạo ra ba tờ lôi phù, sau đó còn phải suy nghĩ một vài chuyện cho nên rất muộn mới đi ngủ.

Mọi người đã bao cả quán trọ rồi nên mọi dụng cụ trong nhà đều có thể tùy ý sử dụng. Bọn hắn ngồi phân tán khắp nơi, Ma Tín Khoa một mình chiếm một cái bàn, Tư Đế Nhĩ Bá Cách và Mễ Hiết Nhĩ ngồi chếch phía đối diện với Ma Tín Khoa, Khởi Lệ chui vào hẳn trong một góc, Tát Tư Âu ngồi chỗ gần quầy tủ, duy nhất chỉ có Tiên Ni Nhĩ là không thấy đâu.

“Tiên Ni Nhĩ đâu? Cô ấy cả đêm không trở về sao?” Hàn Tiến có chút kinh ngạc hỏi.

“Cô ấy ở ngay đằng sau ngươi đấy” Tát Tư Âu cười nói.

Hàn Tiến vừa quay đầu lại đúng lúc trông thấy Tiên Ni Nhĩ đi từ trên lầu xuống, hắn lúc này mới chú ý đến, Tiên Ni Nhĩ đi không hề phát ra một âm thanh nào.

“Tìm ta có việc gì?”

“Không có gì” Hàn Tiến nhún nhún vai.

Tuy nói dựa vào cây lớn thì có thể được hưởng bóng râm nhưng tiếp xúc với tiểu đội của hồng sắc tiệm binh thì đã có chút không thỏa đáng rồi. Nhân vật có thể khiến cho hồng sắc tiệm binh phải kiêng kị, đối với mấy người bọn họ mà nói, nhất định phải vô cùng đáng sợ. Trong giai đoạn hiện nay, tuyệt đối không thể đùa với lửa mà hủy hoại mình được, huống hồ chức nghiệp lính đánh thuê này vô cùng khắc nghiệt. Đương nhiên, giữa lính đánh thuê với lính đánh thuê sẽ hình thành nên tình bằng hữu, có điều từ gốc rễ mà nói, đều là kết hợp vì lợi ích, trong tình huống mà mục tiêu thống nhất, hợp tác phân công lẫn nhau, phân chia lợi ích to lớn nhất đã thu hoạch được, họ chẳng có hơi sức đâu mà đi trợ giúp, nâng đỡ những kẻ khác.

Hàn Tiến không cho rằng tiếp xúc với đối phương có thẻ đem lại lợi ích to lớn, nói không chừng còn bị đào thải. Nếu Tiên Ni Nhĩ bị lôi kéo đi cũng sẽ là một sự đả kích nặng nề đối với mấy người bọn hắn.

Đúng lúc đó, cửa quán trọ bị một người dùng chân đạp ra, một bóng người màu đỏ như lửa xông vào. Đó chính là một nữ kiếm sĩ trẻ tuổi, thân hình cao lớn, thậm chí còn cao hơn một chút so với Hàn Tiến, tóc màu đỏ, đấy không phỉa điều kì quái nhưng bộ áo giáp mềm trên người lại cũng là màu đỏ, cả người nhìn có vẻ như một ngọn lửa đang cháy rừng rực. Phía sau lưng người đó là một thanh song thủ kiếm rất lớn, sánh ngang với thanh cự kiếm của Hàn Tiến, theo lẽ thông thường, phần lớn phụ nữ có lí trí sẽ cự tuyệt việc sử dụng loại vũ khí này, quá trấn động lòng người rồi.

Có điều cô nương đó tướng mạo lại rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, sống mũi cao cao, đôi môi nhỏ xinh, làn da trắng nõn, có chút thần thái ma mị, hơn nữa dáng người lại vô cùng nóng bỏng, chỗ nên nhô thì nhô rất cao, chỗ nên co lại thì cũng bó lại rất chặt. Hấp dẫn con mắt người khác nhất chính là cô ta không mặc y phục kín hết thân hình, giữa quần chiến và giày chiến lộ ra một đôi chân trần trắng ngần.

“Ma Tín Khoa” Cô nương đó gọi lớn.

Ma Tín Khoa lộ vẻ vô cùng trấn tĩnh. Hắn đầu tiên quanh sang nhìn thử bên trái, tiếp đó lại nhìn sang bên phải, cuối cùng dùng tay chỉ chỉ vào mũi mình, nói một cách rất có lễ phép :“Tiểu thư, cô đang nói chuyện với tôi sao?”

Cô nương đó hừ một tiếng, bước nhanh tới, một chân dẫm lên ghế, từu trên cao nhìn xuống Ma Tín Khoa.

“Tiểu thư, ta là A Tả, ta nghĩ chắc cô nương nhận nhầm rồi...”.

“Còn làm ra vẻ với lão nương” cô nương đó đưa tay ra kéo tai Ma Tín Khoa.

Có lẽ động tác của cô ta quá nhanh hoặc khí thế của Ma Tín Khoa. Đã bị người ta lấn át hoàn toàn cho nên phản ứng chậm hơn, rốt cuộc bị tóm chặt lại. Điều này thật không phù hợp với thân phận của hắn. tiếp đó cô nương ấy cười lạnh lùng mà nói :“Đừng có mà quên, lão nương đây đã lớn lên với ngươi từ nhỏ, ngươi cho rằng đem mình cạo thành quả trứng vịt mà lão nương đây không nhận ra ngươi được sao?”

“Không phải.... ta tên là A Tả. Đây đều là bạn bè của ta, không tin cô nương cứ thử...”.

“Tiểu tử, nói thật cho ngươi biết, khi mười sáu, mười bảy tuổi ngươi còn chưa để râu dài, ngươi cho rằng bây giờ đã thay đổi rất nhiều rồi sao?” Cô nương đó dùng hết sức, cuối cùng lôi được Ma Tín Khoa dậy :“Muốn lừa lão nương?”

“Hỗn xược” Ma Tín Khoa tức giận, tóm chặt lấy tay cô nương đó, dùng lực vặn một cái. Cô nương đó vì đau quá, bất giác buông tai Ma Tín Khoa ra.

“Ngươi, ngươi dám đánh ta?” Cô nương đó dùng ánh mắt không thể nào tin được nhìn Ma Tín Khoa.

“Cô không biết họ là người như thế nào à? Họ đều là bằng hữu của ta” Ma Tín Khoa tức lên cũng chẳng còn để ý đến cái gì nữa, hét lớn :“Làm như vậy với ta trước mặt bằng hữu? Cô cho rằng ta vẫn là một đứa trẻ hay sao?”

Thần sắc cô nương đó thoáng sững lại, đột nhiên nói dịu dàng :“Được, là ta sai”.

Ma Tín Khoa đang xả hết tức giận với bản thân mình, bao gồm cả hiện tại lẫn trước đây, nhất thời không phản ứng lại. Hắn sững sờ :“Cô nói cái gì?”

“Là ta đã sai, ngươi không cần phải tức giận” Cô nương đó đưa tay ra thử nắm chặt lấy cánh tay Ma Tín Khoa.

Đám ngưới Hàn Tiến câm như hến, thấy cô nương đó ban đầu khí thế húng dũng như muốn đánh nhau, vốn cho rằng họ sẽ rút kiếm của mình ra, đánh một trận quyết phân thắng bại, ai ngờ trong chớp mắt đã phục tùng rồi, thật khiến người khác phải mở to mắt ra mà nhìn.

Ma Tín Khoa mặt mày u ám, dùng hết sức đẩy cánh tay ra, hất cánh tay cô nương đó sang một bên.

“Ta thừa nhận tính khí của ta có chút nóng vội, nhưng sao ngươi không nghĩ cho chỗ khó khăn của ta?” Cô nương đó cúi đầu, dùng giọng nói run run :“Ngươi nói đi là đi, đem tất cả vứt hết lại cho ta. Ngươi có biết những ngày qua ta sống ra sao không? Ngày ngày bị người khác khinh thường, ngày ngày chịu sự ức hiếp của người khác, ta....” nói đến đây cô nương ấy đã khóc không thành tiếng rồi, còn dùng tay dụi dụi vào mắt mình.

“Được rồi” Ma Tín Khoa ấp úng nói :“Mười mấy năm rồi, ta chưa từng thấy ngươi rơi một giọt nước mắt, dụi cái gì mà dụi”.

“Hihi....” cô nương đó ngẩng đầu lên :“Ngươi không giận sao?”

Đám người Hàn Tiến giương mắt nhìn nhau, lúc này một lời cũng không dám nói.

“Đến đây, ta giới thiệu vài người bạn” Ma Tín Khoa thở dài nói :“Đây là Hi Nhĩ Na, là tỷ tỷ của ta. Đây là Lạp Phỉ Nhĩ...”.

“Tiểu tử xinh đẹp, đã có vợ chưa?” cô nương đó cười nói :“Đừng vội, ngày mai lão nương sẽ...”.

Lời cô nương đó chưa nói xong đã bị Ma Tín Khoa chặn lại, hắn hắng giọng nói :“Đây là bằng hữu của ta, đừng có làm loạn có được không?”

“Ta biết là bằng hữu của ngươi rồi, cho nên ta mới....”.

“Ngậm miệng lại”.

Cô nương đó rất nghe lời, lập tức ngậm miệng lại, nhưng chỉ được mấy giây liền chịu không nổi nữa, đưa tay chọc chọc vào bụng Ma Tín Khoa, xấu hổ nói :“Ta thích dáng vẻ của ngươi bây giờ...”.

Ma Tín Khoa trầm ngâm, nhìn đông nhìn tây như đang tìm thứ gì đó.

“Để ta tự giới thiệu vậy. Ta là Lạp Phỉ Nhĩ, là một nhà tiên tri” Hàn Tiến cười đứng lên, sau đó giới thiệu hết một lượt đám người Tiên Ni Nhĩ, Tát Tư Âu.

Cô nương tên là Hi Nhĩ Na đó trở nên hết sức bình thường. Nói huyên thuyên với nhau vài câu, biết Hi Nhĩ Na sáng sớm cũng chưa ăn gì, liền đem hai chiếc bàn ghép lại với nhau, mọi người cùng ngồi xuống xung quanh, chủ quan bưng những đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong xuôi lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK